Ám kỳ (2)
← Ch.023 | Ch.025 → |
Vén rèm lên, một mùi hương đập vào mặt, Đức phi nương nương đang ngồi cạnh giường, đút cho Tứ gia một miếng thức ăn, vẻ mặt ôn hòa, tôi lại sững sờ, chưa thấy người như vậy bao giờ, nhiều nhất cũng chỉ là nhìn người chăm sóc Thập tứ a ca. Xem ra con của chính mình vẫn là của chính mình. Tôi nghĩ ngợi, bước nhẹ lên phía trước, cung kính phúc hạ thân: "Nô tỳ thỉnh an nương nương, thỉnh an Tứ gia, chủ tử cát tường."
"Ừ, đứng lên đi." Đức phi không nhìn tôi, nhẹ nhàng cho đứng dậy, lấy khăn lau miệng cho Tứ a ca. Tôi nhìn lại, Tứ gia vẫn như cũ, hai mắt khép hờ, khuôn mặt có chút ửng hồng, lông mày nhíu lại.
"Tiểu Vi."
"A... dạ!" Tôi đang nhìn Tứ gia, Đức phi đột nhiên quay đầu lại, nhìn tôi: "Hôm qua không phải ta kêu người hầu hạ Tứ a ca sao, tại sao lại ở chỗ lão Thập tam." Giọng nói nhàn nhạt, bên trong lại là áp lực.
Tôi dừng lại, không tự chủ liền cúi thấp đầu, cái này biết nói sao đây, chẳng lẽ nói do quan tâm Thập tam a ca cho nên bỏ Tứ gia lại để tới xem hắn ư? Nhất thời trong đầu chóng mặt, suy nghĩ nói dối nhất định không thành. Chớ nói Tứ a ca cũng chứng kiến, đang ngồi ở giữa, Đông Liên cũng sẽ nói thật, trái lo phải nghĩ. Dường như không thể nói bất cứ điều gì, mồ hôi trên trán đã chảy ra... Được rồi, tôi cắn răng, đang muốn mở miệng...
"Ngạch nương, là con để Tiểu Vi đi, hôm qua lão Thập tam bị thương vì con, nhi tử cảm thấy lo lắng, liền kêu nàng ấy đi xem"
Đức phi nương nương sững sờ, nhìn về phía Tứ gia, tôi giật mình, đừng nói là tôi, mọi người đều nhìn hắn, rồi lại dò xét tôi. Kinh ngạc, nghi ngờ, ghen tị, xem thường... trong một lúc, tâm tư tôi loạn hết rồi, trôi một đống.
"Vậy sao, xem ra là cực khổ cho Tiểu Vi, mệt mỏi cả ngày, đến đêm còn chạy cả hai bên." Đức phi cười nhẹ. Đông Mai một bên cũng lấy lòng: "Vâng, nàng cũng cần chủ tử ban thưởng." Những người khác dù suy nghĩ khác nhau những cũng vội vàng cười làm lành. Tôi chỉ đứng tại chỗ cười ngây ngô, không dám có chút tâm tư nào để mọi người nhìn thấy, trên người tựa như kim đâm, trong lòng cũng trầm trọng. Cứ tưởng rằng Tứ gia thấy chuyện sáng nay, có lẽ đã buông tay mới đúng, không nghĩ hắn lại giúp tôi...
"Cứ như vậy đi, ta sẽ đến xem Thập tam thế nào, ngươi đi nghỉ ngơi đi." Đức phi nhẹ nhàng đứng dậy: "Vâng, khiến cho nương nương lo lắng." Tứ gia cũng muốn đứng dậy, liền bị Đức phi nhẹ nhàng ấn xuống.
Đi đến cạnh tôi, dừng bước, mỉm cười nhìn tôi: "Tiểu Vi, trước hết ngươi ở lại đây, hầu hạ đi, lát nữa ngự y sẽ tới bắt mạch, mở đơn thuốc, ngươi nhìn là hiểu, đem đi sắc thuốc, ta mới yên tâm, làm xong sẽ có người thay ngươi, ngươi đi nghỉ là được."
"Vâng!" Tôi cúi đầu hành lễ. Đức phi cầm lấy tay tôi, tôi sững sờ ngẩng đầu nhìn, cảm xúc trong mắt không đoán được của Đức phi lóe lên: "Lại vất vả cho ngươi rồi." Nói xong liền cùng mọi người đi ra. Khi nương nương đi, tôi thấy ánh mắt bực bội của Ngân Yến, chỉ là trong mắt Đức phi lóe lên tâm tư, là thương tiếc hay sủng ái? Vẫn là khó hiểu. Tôi không khỏi nhăn lông mày...
"Khụ khụ..." tiếng ho khan một hồi làm tôi giật mình, nhìn lại, Tứ a ca đang nghiêng dựa vào đệm lớn, ánh mắt phiền muộn nhìn tôi.
Ai... tôi lặng yên thở dài, đi đến lò sưởi bên cạnh, đem chén sữa đi tới, cẩn thận thôi cho hắn. Hắn chậm rãi uống hết, không đưa ly trả lại cho tôi, chỉ nắm trong tay. Không biết tại sao, lúc nói chuyện tôi cảm thấy không sợ Tứ gia, nhưng chỉ cần hắn trầm mặc là một áp lực đè nặng tôi không thở nổi. Để tránh cảm giác này, tôi ở trong lếu bắt đầu kiếm việc làm, thu đồ lại, chỉnh lại những quyển sách, tay chân không lúc nào rảnh rỗi, chỉ làm cho giết thời gian trong lòng chỉ sợ hắn hỏi những chuyện kia mà tôi không trả lời được, vì vậy tôi càng vui vẻ khi hắn lờ tôi
Cứ như vậy đã nửa ngày, vẫn chưa thấy ngự ý tới. Ánh mắt Tứ a ca vẫn nhìn tôi. Tôi cảm thấy như có cái gai sau lưng nhưng không thể vươn tay rút nó ra, Tứ gia vẫn nhìn chằm chằm, trong lòng tôi đem mười ba đời tổ tông của thái y ra chửi thầm.
Thu dọn đến sạch sẽ, biến thành cái lều gọn gàng, thật sự đã hết việc làm. Đột nhiên tôi thấy mấy cuốn sách nằm rải rác trong góc, liền đi đến nhặt lên, tôi thấy đó là Tống từ. Lật trang bên kia, là "Thủy Điều Ca Đầu" của Tô Đông Pha. Trong lòng căng thẳng, tôi nhớ khi đi hát ở quán karaoke, sở trường của tôi là hát khúc mục, mỗi lần đều hát, nhưng bây giờ... Tôi ngơ ngác đứng đó...
"Ca khúc này nghe rất êm tai, ngươi xướng đấy sao?" Thanh âm Tứ a ca truyền đến. Tôi chợt tỉnh, nhận ra mình đã ngân nga nó một cách vô thức, nhưng trong lòng tôi chua chát, trên mặt đã đỏ lên, nhẹ nhàng lẫc đầu. Tứ gia lẳng lặng nhìn tôi, chậm rãi vươn tay ra, ý bảo tôi đi qua, tôi không biết làm sao cứ vậy đứng trong chốc lát. Cảm thấy cuốn sách trong tay như muốn nắm nát, dùng sức lấy lại bình tĩnh, liền từng bước tiến tới.
Đi đến trước mặt, tôi không muốn nhìn thẳng hắn, buông mí mắt xuống, lặng lẽ ngồi trước giường hắn: "Hát lại một lần cho ta nghe..." Tứ gia nhẹ nhàng nói, trên mặt thoáng qua một tia thỉnh cầu, mà không phải mệnh lệnh. Tôi mím môi, trong lòng thầm than, nếu như đây là lời hắn cố ý nói, tôi chỉ có thể nói Tứ gia hắn đã nhìn thấu tôi biết rõ làm cách này sẽ khiến tôi không thể từ chối... cũng không thể rời đi.
Tôi dời mắt đi chỗ khác, nhẹ nhàng mà hát, tâm trạng quay vòng vòng, mọi thứ như không tồn tại, chỉ có những suy nghĩ về gia đình bạn bè, lần đầu tiên tôi hát bài này một cách chân thành cũng là lần đầu tiên cảm thấy hàm ý sâu sắc của bài hát này.
Thanh từ uyển chuyển, kết thúc bài, lòng tôi vẫn trầm trọng, hai mắt đẫm lên khiến cái gì cũng không nhìn rõ, tôi nhẹ giật mình, chớp mắt mấy cái nhìn lại, một sự dịu dàng giống như tôi đang ở trong một đôi mắt đen.
Tôi yên lặng ngồi chồm hỗm, thụ động cảm nhận sự dịu dàng này nhưng trong lòng có một nỗi sợ hãi sâu sắc... mọi thứ như một bản sao, ôn nhu, nước mắt, chẳng lẽ cái này ám chỉ tôi sau này sẽ... Đừng bảo sau này tôi sẽ chảy nước mắt vì hai huynh đệ họ ư?
Không khỏi sợ run người, Tứ gia dừng lại đưa tay định ôm tôi, tôi vô thức mà lui về phía sau, đang vướng mắc, bên ngoài truyền đến tiếng thái y, tôi nhẹ nhàng thở ra.
Tứ a ca thả tay, tôi đứng dậy, đi mời thái y đến. Nhìn hắn muốn ngồi dậy, tôi tiến đến, giúp hắn kê lại đệm. Nhìn hắn ngồi thoải mái, tôi đang muốn rời đi. Tứ gia đột nhiên thì thầm vào tai tôi hai câu... Tôi khẽ giật mình, lui hai bước, phúc hạ thân, cảm giác như cái gì cũng không nghe rõ, bước chân có chút lảo đảo đi về phía ngoài. Lục thái y thấy tôi có vẻ mặt tái nhợt, cũng không rõ lắm. Tôi chỉ cười rồi chào hỏi, nhìn ông ấy xem mạch cho Tứ gia, kiểm tra vết thương, kê thuốc, .... cho tới lúc Đông Mai đến thay tôi, lúc này mới ngơ ngác trở về lều nghỉ.
Giọng nói thanh nhẹ mà cứng rắn như sắt đá, lại không ngừng vang bên tai tôi "Những gì Thập tam đệ cho, ta cũng có thể cho, đệ ấy muốn, ta cũng muốn... !"
"Nàng xem ta làm con diều này được không... Mua cho nàng, còn nóng, ăn đi..." Thập Tam cười híp mắt nói với tôi.
"Được" tôi cười, vừa định nhận lấy, đột nhiên sắc mặt hắn bi thương, chăm chú nhìn tôi "Rốt cuộc đừng rời bỏ ta được không... Chỉ có mình ta được không..."
Tôi ngẩn người, nhìn bộ dạng của hắn, nhắm mắt lại, mở miệng định nói... Giương mắt thấy cặp mắt hờ hững của Tứ a ca, nhìn chằm chằm tôi: "Hắn muốn, ta cũng muốn..." Thanh âm vững như sắt đá.
"Không, đừng nói nữa, đừng nói..." Lòng tôi như lửa đốt mà khẩn cầu.
"Tiểu Vi, Tiểu Vi...."
"A!..." tôi mở mắt, choáng váng một hồi, trước mắt mồi mảng màu đen, lát sau tôi chậm rãi tập trung, thấy Đông Liên đang sốt ruột nhìn tôi: "Tiểu Vi, muội tỉnh rồi, có phải gặp ác mộng?..."
"Hô..." tôi thở phào, bật dậy, sờ gáy, mồ hôi lạnh trên tay, tim tôi như bị dồn nén như mỗi nhịp tim đều ma sát. Tôi không nói ra được tư vị, kinh ngạc nhìn trong lòng bàn tay...
"Này." Đông Liên đưa một chiếc khăn tay, tôi ngẩng đầu, cười nhạt mà nhận lấy: "Cảm ơn" cẩn thận mà lau mồ hôi, thật muốn lau mồ hôi lạnh ở trong lòng. Đông Liên rót cho tôi một tách trà nóng, thấy tôi vẫn lau, cười: "Này, muội cứ lau như vậy sẽ lột da đấy." Nói xong đưa tôi trà, ngồi trên giường tôi nhận lấy. Tôi chậm rãi uống, trong lòng biết Đông Liên có chuyện muốn hỏi tôi, nhưng tôi bây giờ không muốn trả lời cái gì, ngay cả chính mình tôi còn không muốn hiểu, làm sao có thể nói ra.
"Tiểu Vi, muội..." Đông Liên vẫn không chịu nổi. Tôi quay đầu nhìn nàng, thấy tôi im lặng, nàng khẽ giật nình. Tôi cong khóe miệng: "Tỷ yên tâm, ta chỉ là nô tỳ, ta chỉ muốn sống cuộc sống của mình, về phần mấy thứ khác, ta và tỷ có thể tính toán." Nhìn Đông Liên sững sờ, tôi nắm chặt tay nàng: "Cảm ơn tỷ, cũng cảm ơn Đông Mai." Đông Liên dừng lại, nhìn tôi, bất đắc dĩ bật cười: "Muội nha, đúng là thân thiện, bởi vậy mà..." Nói nửa đoạn, nàng dừng lại nuốt trở vào, hiển nhiên là có lời không muốn nói. Tôi cũng chỉ giả vờ không biết, quay sang chủ đề khác: "Tỷ đang nghỉ ngơi, vẫn tới tìm ta?" Đông Liên cũng trả lời theo: "Không phải, chủ tử bảo ta tới xem muội, nói muội đích thị là mệt mỏi, nhưng bây giờ chưa muộn, kêu ta gọi muội dậy, tránh thức trong đêm, liền đi ngay, ngược lại không được nghỉ ngơi." Nàng cười nói."Được ta biết rồi" tôi cung kính trả lời, đứng dậy mặc quần áo, Đông Liên một bên hỗ trợ: "Lúc ta đi ra, nghe Phúc công công nói, hôm nay buổi tối, Hoàng thượng muốn ban thưởng, thứ nhất hai vị gia đã an toàn; thứ hai, vương gia Mông Cổ cùng các sứ thần nước ngoài cũng đều đến... Nghe nói hôm nay Hoàng thượng còn săn được một con hổ, bọn họ còn nói cái gì mà chiến thắng, dù sao cũng là điềm tốt..." Nha đầu kia ở một bên lẩm bẩm. Tôi nghe mà cười, trong lòng lại thở dài, xem ra con trai nhiều, Hoàng đế này lão tử cũng không quá quan tâm, nhật trình trong ngày cũng không thay đổi, chẳng qua là kêu đại phu tốt nhất qua xem. Vốn muốn hỏi Tứ gia cùng Thập tam a ca thương thế như nào, lại không thể nói được gì, chỉ ép xuống dưới, không nghĩ tới nó.
Trong lúc thu dọn xong, cùng Đông Liên đi ra hướng phía lều Đức phi đi đến. Cảnh đêm đã chìm xuống, điểm ánh sao lập lòe, những dãy núi cùng rừng rậm nơi xa cũng tối nghịt một mảnh, loại cảm giác này thật bí bách, làm cho người ta thấy e sợ, trước mắt chỉ có từng đống lửa, mang lại sức sống không giới hạn.
Đông Liên nhìn xung quanh, hưng phấn, nàng tiến cung so với tôi hơn ba năm, nhưng tới nơi này là lần đầu tiên. Mùi thơm thịt nướng truyền đến nhưng miệng tôi rất đắng đến nước bọt sớm không có dấu vết, tám phần đã thành nước mắt. Haha, không khỏi cười khổ, ai....
Vừa vào lều, một tiểu thái giám chạy tới, nói cho chúng tôi biết Đức phi nương nương đã tới ngự yến, chuyển lời nếu chúng tôi đến thì tới đó. Đông Liên liền kéo tôi đi, tôi vốn không muốn đi, thế nhưng biết rõ mệnh lệnh không thể trái, chỉ có thể cúi đầu cùng nàng rời đi. Trên đường đi, có những phu nhân trang điểm xinh đẹp, cung nữ ăn mặc kỳ dị của sứ thần ngoại quốc, có người ca hát, khiêu vũ, thậm chí có người tụ họp một chỗ chơi đấu vật. Đối với tôi, thật sự mới lạ, cũng buông lỏng tâm tư, nhìn quanh, dâng lên sự thú vị. Đông Liên quay lại nhìn tôi, không khỏi bật cười: "Lúc nãy cũng giống như muội, Đông Mai nói buổi sáng muội cười đến kỳ quái." Tôi sững sờ, rủ mắt xuống, che dấu tâm tư, liền ngẩng đầu hé răng, cười dữ tợn: "Là như vậy à?"
"Phụt!" Đông Liên bật cười.
"Haha, chốc muội làm lại cho Đông Mai xem..." Nàng buồn cười mà quay đầu lại, vừa đi vừa cười, không nhìn thấy khuôn mặt ảm đạm của tôi.
Chậm rãi có chút an tĩnh, thị vệ canh ở đây, thái giám, cung nữ đi qua đi lại, phía trước là đống lửa lớn, chung quanh người ngồi đầy, tiếng cười nói truyền đến, tôi cùng Đông Liên và đám người phía trước chậm rãi đi qua, liếc thấy Đức phi đang ngồi cạnh Nạp Lan chủ tử, Đông Mai các nàng ở sau hầu hạ... Đông Liên đang kéo tôi đi qua, thấy tôi giật mình: "Tiểu Vi?"
"A!... được rồi, đi thôi" tôi cả kinh, phản ứng đi tới nhưng trong lòng đang loạn, , không nghĩ tới Tứ a ca và Thập tam a ca cũng ngồi ở đây, bọn họ đáng ra phải trên giường dưỡng thương chứ, sao lại...
Đông Mai thấy chúng tôi tới, nhẹ gật đầu, Đông Liên tới tiếp tay hầu hạ, tôi cũng núp đằng sau... Đi qua, Tứ gia thoạt có chút tái nhợt, vẫn nhàn nhạt cùng Thái tử gia nói chuyện. Thập tam đang ngồi cạnh hắn, thoạt nhìn vẻ mặt hưng phấn, lại như không tổn thương gì, quay đầu cùng Thập tứ a ca đang cười mà khoa tay múa chân gì đó... tôi cúi đầu, nuốt nước miếng, xem ra hôm nay chỉ có tôi phiền não cả ngày, cái này còn thật sự là...
Thanh âm hào phóng của Thập tam vang lên, không biết đang nói gì, tâm tư tôi vẫn vậy, cũng không để trong lòng... Đột nhiên Đông Liên thọt tôi, tôi sững sờ, liền ngẩng đầu lên... không khỏi càng hoảng sợ, không biết tại sao tất cả mọi người nhìn tôi, đang mơ hồ...
Một giọng nói trong trẻo có chút trầm vang lên: "Ồ! Lại có chuyện như vậy sao? Ngươi nữ quan kia ở nơi nào? Lại đây trẫm xem."
Tôi cảm thấy bên tai có chút ong ong, đứng đó như tảng đá, không nhúc nhích, cho đến khi ai đó đẩy tôi, lúc nay mới thấy Đức phi nương nương ý bảo tôi đi lên. Tôi chết lặng mà đi lên phía trước, trong lòng nghĩ 《Không có đi thành đồng tay đồng chân》
Tôi cảm thấy phải mất một thời gian dài mới đến trung tâm, liếc mắt tới chỗ Tứ a ca cùng Thập tam, bọn hắn đều đã ngồi nghiêm, trong nháy mắt đã nhìn tôi, trên mặt không còn nụ cười. Tôi thở dài quỳ xuống, cao giọng nói: "Nô tỳ Minh Vi thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường..."
← Ch. 023 | Ch. 025 → |