Vay nóng Tima

Truyện:Mộng Hồi Đại Thanh - Chương 112

Mộng Hồi Đại Thanh
Trọn bộ 122 chương
Chương 112
Phiên ngoại _ Bát gia (9)
0.00
(0 votes)


Chương (1-122)

Siêu sale Shopee


Từ Càn Thanh cung đi ra, lão Cửu hơi trầm ngâm, sau đó hỏi: "Bát ca, chuyện Hoàng a mã lệnh cho chúng ta hiệp trợ Tam ca biên sách, huynh cảm thấy nên bắt đầu từ đâu?"

Ta còn chưa trả lời, lão Thập đã xen vào: "Nói cái gì mà trợ giúp biên sách, chẳng qua là để chúng ta hỗ trợ tìm người, chọn từ trong cử nhân là được."

"Lão Thập, nếu thật sự đơn giản như thế, cần gì chúng ta làm?" Lão Cửu ngắt lời hắn: "Hàn lâm học sĩ chỗ Tam ca vốn đã nhiều, nếu bọn họ đều không có cách làm được chuyện, tất nhiên phải tìm càng nhiều văn nhân học vấn cao thâm mới được. Vấn đề là chúng ta phải bắt đầu từ đâu."

Ta mỉm cười: "Nếu nói văn nhân, trong phủ ta có sẵn một vị."

Lão Cửu hai mắt sáng ngời: "Bát ca nói Hà Trác? Ta vừa rồi lại không nghĩ tới. Hắn là một nhân tài, không giảng học vấn, chỉ bằng vào địa vị của hắn trong văn nhân Giang Nam, cũng không thể khinh thường." Trầm ngâm một chút: "Nhưng chỉ có một mình hắn, cho dù có lực ảnh hưởng lớn hơn nữa, chỉ sợ cũng không có cách thỏa mãn nhu cầu của chúng ta."

"Cửu ca quên trong triều còn có một người sao?" Lão Thập đắc ý cười rộ lên: "Nói đến sức ảnh hưởng, hắn tuyệt đối không thua kém Hà Trác."

Lão Cửu nhìn ta một cái, trong miệng đáp: "Trương đại nhân..."

Ánh mắt hàm ý kia của hắn, đương nhiên ta hiểu được, lúc lão Cửu bọn họ đưa ra đề nghị nạp thiếp, dĩ nhiên đã đắc tội Trương Chi Bích, giờ phút này cho dù là phụng hoàng mệnh làm việc, hắn ta có tận tâm hiệp trợ hay không cũng không phải chúng ta có thể khống chế được.

Hạ mắt xuống, che đi cảm xúc dao động, giọng nói của ta vẫn bình thản như cũ: "Tài học của Trương đại nhân ta luôn ngưỡng mộ, chúng ta chọn một ngày qua phủ bái kiến."

"Bát ca?" Lão Cửu kinh ngạc.

Ta cười nhạt: "Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại, ta đến nay còn chưa có tử tức, đối với Hoàng a mã cùng ngạch nương đã cảm thấy rất hổ thẹn, nghĩ đến cũng nên nạp thiếp."

Ánh trăng màu trắng bạc, từ cửa sổ mở rộng chiếu vào trong nhà, chiếu lên bức tranh trải bằng trên mặt bàn.

Ta đứng thẳng trước bàn. Từ ánh mắt kinh ngạc của lão Cửu cùng lão Thập ban ngày ta có thể đoán được suy nghĩ của bọn họ, bọn họ chưa từng nghĩ đến ta sẽ đồng ý nạp thiếp, nhưng bọn họ càng không nghĩ tới chính là, ta đồng ý, không phải vì làm việc thuận tiện, mà là vì bức họa này.

"Hừ, nếu nhớ nàng thì đã sớm tới rồi, đừng chờ người ta thành phúc tấn mới lấy bức họa nhìn vật nhớ người."

Trong tranh, thiếu nữ nhặt mai mà cười, khuôn mặt thanh tú, nụ cười uyển chuyển hàm xúc, ngoại trừ tính trẻ con vẫn còn lưu lại giữa hai đầu lông mày, ngược lại có vài phần tương tự với một người khác. Chính là bởi vì giống nhau như vậy, mới có thể làm cho nàng không chút dung tình làm khó dễ.

Khuôn mặt thiếu nữ trong bức họa dần dần mơ hồ, mà một khuôn mặt tái nhợt cùng đôi mắt đau đớn khác càng ngày càng rõ ràng.

Tiểu Vi...

Buổi tối mấy ngày trước, cái tên này lần đầu tiên từ trong miệng ta không chút do dự gọi ra, khiến cho chính ta cũng cả kinh, hình ảnh Thập tam khi trọng thương hôn mê vẫn gọi tên Minh Vi lại hiện lên, sau đó bị mất mát cùng tự giễu thay thế.

Cho dù gọi cùng một tên với Thập tam thì có thể như thế nào? Ta không phải Thập tam, không ai sẽ vì ta liều mạng bảo vệ lẫn nhau.

Trong nháy mắt đó, Minh Vi đã không còn mềm dẻo và kiên cường như ta thường thấy, chỉ còn lại sự yếu đuối phảng phất như vừa chạm vào liền vỡ vụn. Chỉ là, phần yếu đuối này đến tột cùng là bởi vì đau đớn của nàng, hay là người đang ôm nàng khi đó?

Trong nháy mắt kia, hành vi của lão Tứ đã vượt quá khuôn phép, nhưng hắn cũng không thèm để ý, ngay lúc đó hắn chỉ sợ đã cái gì cũng không thèm để ý. Hắn để ý, chỉ là vết thương của Minh Vi, chỉ là mạch nước ngầm mãnh liệt khi Minh Vi dây dưa với sóng mắt hắn.

Trong nháy mắt đó, lão Cửu động một cái, ta biết hắn muốn hành động với lão Tứ và Minh Vi, mà ta dùng câu hỏi đối với Minh Vi cắt đứt hắn. Không muốn giờ phút này động thủ tự nhiên có suy tính của ta, nhưng ánh mắt châm chọc của lão Cửu phía sau vẫn làm cho ta hơi chột dạ.

Khoảnh khắc đó, rất nhanh trôi qua. Sương mù từ trong mắt Minh Vi tiêu tán, nàng đã khôi phục lý trí.

Ta thản nhiên nhìn Minh Vi cũng đeo mặt nạ cười, lòng trầm xuống.

Ta không phải lão Tứ, không ai sẽ dùng bộ mặt thật đối với ta.

Ta thản nhiên nhìn đích phúc tấn của lão Tứ đang che giấu cho hắn.

Lão Tứ là may mắn, cưới được một hiền thê.

Còn ta?

Giương mắt nhìn người trên bậc thang, vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Khách khứa tan hết, ta còn chưa mở miệng, nàng ấy đã đem bức tranh kia ném ở trước mặt ta, còn có câu nói tràn đầy trào phúng kia.

Nhưng nàng ấy không biết, đây cũng không phải Minh Vi, mà là người thiếp lúc lão Cửu bọn họ khuyên ta nạp.

Bức tranh chậm rãi mở ra, góc dưới bên trái một hàng chữ nhỏ - - con gái của Trương Chi Bích.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-122)