Truyện:Mộ Phần Trái Tim - Chương 019

Mộ Phần Trái Tim
Trọn bộ 102 chương
Chương 019
0.00
(0 votes)


Chương (1-102)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đến cửa nhà, căn bản không cho cô cơ hội mở miệng, còn chưa vào phòng, anh đã tiến đến như có chút ép buộc, một tay đặt cô lên ván cửa, một tay vén cao váy cô lên, kéo quần lót của cô, đã muốn yêu cô ngay tại chỗ. Nhưng mà, cô giãy dụa rất nhiều.

"Thụy Thụy đang ở nhà!..." Dưới tác dụng của thuốc, cho dù cả thân người cô nóng không thôi, nhưng cô tuyệt đối không quên làm mẫu giáo dục tốt cho con.

"Trước khi đến quán bar, tôi đã gửi nó đến nhà ba rồi!" Anh thở gấp gáp giận dữ, hạ thân cứng rắn cong lên như cây ớt, ngay cả bản thân cũng không dám tin cô không hề làm gì mà mình lại bị cô trêu chọc thành như vậy.

Đêm nay, chỉ là rất muốn cô, muốn nhìn cô cầu xin tha thứ ở dưới thân mình, muốn nhìn cô nói mình không dám lăng nhăng nữa.

Anh lại muốn tách chân cô ra, nhưng mà, Dư Vấn ép hai chân lại thật nhanh, không chịu nghe theo. Cô kiêu căng ngước mắt.

"Em nói về nhà với anh chứ không phải đồng ý "yêu" anh!"

Người phụ nữ này, cô có ý muốn chơi chữ với anh à.

Hạ Nghị cảm thấy rất phiền, "Hạ phu nhân, quy định ngày một và ngày mười lăm nộp thuế lương thực là em, giờ nói không cần người cũng là em?" Anh giờ muốn nộp thuế lắm rồi, cô chỉ giỏi miệng nói không cần mà thôi.

Dư Vấn lạnh lùng lại muốn đẩy anh ra, nhưng anh vẫn bất động.

"Tránh ra, anh rất bẩn, em sợ nhiễm bệnh!" Cô lạnh lùng, không lưu tình chút nào.

Anh bẩn? Sợ nhiễm bệnh?

"Tống Dư Vấn, tôi bẩn hơn gã trai bao kia sao?" Anh mất đi kiên nhẫn gầm nhẹ, "Tôi nào có bệnh?"

Trên giường với trai bao cô không cảm thấy bệnh, còn lên giường với chồng chính thức của mình thì cô ngại bẩn, sợ nhiễm bệnh? Đây là cái thế giới nào thế?

Cô nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Đàn ông bên ngoài bẩn, cho dù nhiễm bệnh, ít nhất cũng là tôi tự lựa chọn, làm với anh, nếu tôi bị bệnh, tôi sẽ cảm thấy mình rất oan ức." Tính cách của cô dù chết cùng phải chết trên tay mình, phải hiểu rõ.

"..." Anh hoàn toàn hết chỗ nói rồi.

Kết cấu tư tưởng của Hạ phu nhân nhà anh thật sự khác người thường! Thà rằng nhiễm bệnh trên giường với trai bao, cũng chẳng cần anh? Mẹ nó, đây là cái logic gì, anh chịu nhục rồi!

"Hạ phu nhân, tôi lại thanh minh một lần nữa, tôi, không, bệnh!"

Nói xong, tức giận to lớn, anh cúi người xuống liền cắn lên cổ cô. Vị trí kia giống hệt vị trí cắn của gã đó. Nhưng anh cắn rất ác, hai dấu răng in đậm lập tức liền trùm lên dấu bạc nhợt nhạt dâu tây mà gã kia để lại.

Bởi vì giận, mà người nóng rất nóng. Mà cô lại khác thường, người cũng thực nóng. Rõ ràng muốn đẩy anh, nhưng mà cả người cũng tê dại, một cỗ khoái cảm nhanh chóng dâng lên toàn thân. Tác dụng của thuốc làm cho cô trở nên rất khó bình tĩnh.

Đặc biệt, anh kiên quyết đẩy chân cô ra, mặc kệ cô muốn hay không, đã cứng rắn tiến vào. Thân thể dù đau nhưng cũng có một tia phấn khích không nói nên lời. Đặc biệt, cảm giác trong cơ thể kia làm cho người ta căn bản không thể xem nhẹ, làm người ta không thể giữ vững suy nghĩ bình tĩnh. Lý trí nói cho cô biết muốn có tôn nghiêm, nhưng mà thân thể của cô lại nói không.

Hai sức mạnh đang giằng co. Mà anh không cho cô thời gian để suy nghĩ.

Vật nam tính sắc bén của anh đã xuyên vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cô, không cho cô phản kháng, dùng sức vào ra, từng lần lại từng lần, độ mạnh yếu mạnh mẽ đâm vào cô. Rất đau, nhưng mà có thể mang đến cho người ta khoái cảm trước nay chưa từng có.

"Tống Dư Vấn, nói đi, em sẽ không tìm gã trai bao kia nữa!" Anh đặt cô dựa vào ghế sopha, nâng chân cô lên, từng lần va chạm vào thân thể cô, ép cô gật đầu.

Nhưng mà cô vẫn cắn răng bướng bỉnh. Thân thể khuất phục không có nghĩa là cả tâm hồn.

Chả nhẽ là gã trai bao còn chưa cai sữa kia mê người đến thế? Anh thực rầu rĩ, dục vọng muốn chinh phục cô kia càng mãnh liệt thổi qua anh. Anh vào mãnh liệt, nâng lưng cô lên, cơ thể hai người dán lấy nhau, dây dưa chặt chẽ.

Va chạm mạnh mẽ vui thích khiến cả người anh phấn khởi không thôi. Hơi thở dốc có của anh cũng có của cô. Cuối cùng khoái cảm tê dại như thủy triều đánh từng đợt sóng vào anh, khiến anh không kịp, đã...

Cô đứng lên, lấy khăn tay lau khô đùi mình. Mới vừa rồi, anh vào quá nhanh, lại bắn trong cơ thể cô. Kết hôn năm năm, đây là lần đầu tiên anh không tránh thai.

Đến phòng bếp lấy cho mình một ly nước đá, cô mở tủ lấy ra một hộp thuốc, lấy thuốc tránh thai khẩn cấp uống không hề do dự. Cô làm việc, luôn luôn rất có chuẩn bị. Cô từng nói cô không muốn sinh con nữa, cũng không phải chỉ nói vu vơ. Nuốt thuốc xuống, cô từ từ uống ly nước kia, cho đến khi trái tim đập nhanh vì màn yêu vừa rồi bắt đầu dần thong thả tĩnh lặng lại.

Thân thể chiếm được thoả mãn anh cũng tỉnh táo lại, phát hiện sự khác thường.

"Tống Dư Vấn, buổi tối em đã hút gì?" Anh chạy đến phòng bếp hỏi cô.

Anh cái gì cũng đã chơi, cái gì cũng đã thử, cho nên vị ở lưỡi cô kia rất khả nghi. Rất giống ma túy. Hơn nữa tĩnh tâm nhớ lại, yêu vừa rồi rõ ràng là cô bị ép buộc, nhưng thân thể cô lại nóng quá nhanh, rất khác thường.

Cô im lặng.

"Về sau đừng chạm vào thuốc người lạ đưa!" Anh cảnh cáo cô, "Đừng đến nơi đó nữa!"

Được rồi, hôm nay, con gái không ở nhà, cô không cần băn khoăn nhiều quá.

"Anh có thể đi, tôi vì sao không thể đi?" Cô xoay người lại, dùng ánh mắt rất lạnh nhìn anh.

Anh còn chưa trả lời, cô đã trào phúng, "Bởi vì anh là đàn ông, tôi là người phụ nữ? Đàn ông các anh có thể chơi, phụ nữ chúng tôi lại không được?"

"Đúng." Anh thực rõ ràng thừa nhận. Anh có thể chơi, cô có thể chơi, nhưng anh không cho phép.

Với sự vô lý của anh, cô lạnh lùng nở nụ cười, "Không, tôi muốn công bằng!"

Công bằng? Anh ôm ngực, không cho là đúng.

"Hạ Nghị, tôi nhớ rõ trước khi kết hôn, tôi từng nói qua, tôi hy vọng chúng ta có thể tôn trọng lẫn nhau, cho dù anh không nghĩ là trộm tình, cũng mời lau khô miệng, đừng để tôi biết!"

"Nhưng mà, hành vi bây giờ của anh làm tôi cảm thấy mình không được tôn trọng." Cô nhìn anh, mỉm cười, nói rõ từng chữ: "Cho nên, tôi quyết định từ nay về sau, giữa chúng ta ngang hàng, anh đi bên ngoài một lần thì tôi vượt tường một lần, anh leo lên mười người đàn bà thì tôi cắm mười chiếc sừng cho anh!"

*****

Đây giống như mộ phần của hôn nhân, nơi hai con người sống, chồng không giống chồng, vợ không giống vợ. Có lẽ anh rất muốn trốn, nhưng cô lại khác, cô không thể rời đi, không cam lòng rời đi, không muốn rời đi. Tuy rằng, đi đến hiện tại, ngay cả mình cũng không hiểu được kiên trì của bản thân rốt cuộc là vì cái gì.

"Về sau, anh còn dám tìm phụ nữ trước mặt tôi, tôi sẽ biến cuộc hôn nhân này thành càng đặc sắc hơn!" Khóe môi của cô cười rất lạnh, khiến anh rõ mỗi một câu cô nói tuyệt đối chẳng phải đùa.

Cô đã từng rất mong chờ cuộc hôn nhân này, nếu như anh không phản bội. Giờ đây nếu hôn nhân này chính là mộ phần, vậy hãy để hai người chôn cùng nhau, đừng hòng ai muốn trốn, anh cũng không thể tránh! Cô quả thật không phải người phụ nữ cởi mở nhưng cũng chẳng cần thủ thân như ngọc vì ai!

Anh ôm ngực nhìn cô. Mắt cô rất lạnh, nhưng khi nói đến điều đó thì dáng vẻ tức giận ngập trời.

"Hạ phu nhân, em rất để ý ư?" Anh rốt cục cũng mở miệng hỏi, bởi vì anh cảm thấy hứng thú với đề tài này.

"Đúng, tôi rất để ý!" Cô trực tiếp thừa nhận.

Khóe môi anh bỗng nhếch lên, thân là đàn ông ham hư vinh, tại một giây này đã có được thỏa mãn rất lớn. Thì ra, cho dù mặt ngoài lãnh đạm, cô vẫn yêu anh muốn chết! Nhưng mà...

"Tôi rất sợ chết, tôi rất sợ nhiễm bệnh." Giọng nói của cô bình thản trình bày sự thật, "Tôi không muốn nói xấu người khác, nhưng Tình Toàn đúng là không khác gì gà rừng, chỉ cần tiền đầy túi, gã nào cũng có thể leo lên cô ta, tôi làm sao biết cô ta có bệnh hay không? Mà cô ta lên giường với anh, có thể bị bệnh lây bênh qua đường sinh dục. Cho nên tôi rất để ý sự trong sạch của anh, để ý vô cùng!" Thận trọng thanh minh!

Người phụ nữ này! Khóe môi anh cứng lại. Nhất thời, vừa mới có chút đắc ý nhấc cái đuôi nhỏ lên đã bị Hạ phu nhân cắt đứt không chút lưu tình. Cô rốt cuộc còn yêu hay không yêu anh? Anh bắt đầu muốn biết đáp án này.

"Ngày đó anh uống rượu." Vốn không muốn giải thích, nhưng tối hôm nay anh không muốn lại cãi nhau.

Anh thừa nhận, một câu nghiêm túc của cô "Anh đi bên ngoài một lần thì tôi vượt tường một lần, anh leo lên mười người đàn bà thì tôi cắm mười chiếc sừng cho anh." Quả thật có chút hù anh.

Nếu là người phụ nữ khác, anh còn có thể khịt mũi mà bỏ qua, nhưng tính cách của Hạ phu nhân, chỉ cần nói được là làm được.

Lúc này cô cúi mắt chờ anh tiếp tục nói.

"Nếu anh nói, anh uống rất nhiều rượu, uống thành nát như bùn, tuy thân thể hai người trần truồng dây dưa, nhưng chẳng xảy ra gì cả em có tin không?" Môi khẽ cong lên mang theo điểm châm chọc, anh hỏi.

Cô ngước mắt nhìn anh, anh vẫn có nét mặt bất cần. Dù có tin hay không thì anh cũng đã giải thích rồi.

Thận trọng lo lắng vài giây xong, cô rốt cục gật đầu.

"Em tin." Chuyện này, cứ quên như thế đi, cô tha thứ cho anh.

Đáp án này ngược lại làm cho anh sửng sốt.

"Em tin?" Anh hoài nghi.

Thật ra nói xong chính anh cũng cảm thấy buồn cười, cô sẽ tin ư?

"Ừm." Cô bưng cốc nước trở về phòng.

Quá muộn rồi, vừa rồi lại vận động trong kích tình như thế, mí mắt của cô đã muốn díp xuống. Không biết là già đi, hay là có Thụy Thụy rồi cuộc sống quá nhàn rỗi, giờ cô không thức đêm được nữa.

"Hạ phu nhân, em nói rõ xem vì sao em lại tin?" Song anh không những không thuận theo mà còn không từ bỏ đuổi theo vào phòng.

Cô xốc chăn lên, lên giường muốn nằm xuống lại bị anh giữ lại.

"Vì sao tin?" Cố ý gạt người à?

Anh thật chấp nhất với đáp án này. Cô rất muốn ngủ nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, bởi vì bằng hiểu biết của cô với anh, anh thật ra rất cố chấp.

"Tuy miệng anh rất xấu, nhưng cũng chưa đến mức nói dối vì một chuyện."

Thật ra, chủ yếu là anh không cần thiết phải lừa cô. Anh rất thành thật với Đỗ Hiểu Văn là vì yêu, anh rất thành thật với Tống Dư Vấn cô là vì không yêu. Có những lúc nói dối cũng là một biểu hiện của tình yêu.

Trong lòng cô có bàn cân, yêu và không yêu, tuy ranh giới mơ hồ, nhưng cẩn thận phân biệt cũng có thể hiểu rõ. Nơi mềm nhất của phụ nữ, chỉ là không thể nhận rõ sự thật, mà cô rất kiêu ngạo, không muốn làm người phụ nữ lừa mình dối người như thế

Hạ Nghị chỉ im lặng.

Sau một lúc lâu, anh cố ý cười gian trá, hỏi ra vấn đề vừa rồi rất muốn biết: "Hạ phu nhân, em tin anh là vì yêu anh?"

Lúc này, người im lặng thật lâu lại đổi thành cô.

"Trước kia thì đúng." Nhưng cô đã cho anh rất nhiều cơ hội, cô giả câm vờ điếc, song thứ anh cho cô vẫn chỉ là thất vọng."Hiện tại, bản thân tôi cũng không rõ, tin và yêu anh, còn lại được bao nhiêu." Vốn không muốn nói thẳng, năm năm trước, cô đã nói với mình từ đó về sau không bao giờ thẳng thắn với người đàn ông này nữa.

Năm năm này cô vẫn làm tốt. Chỉ là, có lẽ đêm nay ánh trăng rất mê người, có lẽ đêm nay Thụy Thụy không ở bên cạnh, cô có thể không cố kỵ, có lẽ là bởi, người phụ nữ thiếu tình yêu như một chiếc cây héo khô trong sa mạc.

Anh thu nụ cười. Nghe được đáp án không nhất định của cô, anh thấy trái tim chẳng hề nhẹ nhàng đi.

"Nói cho tôi biết, đêm nay em tìm trai bao có phải là cố ý muốn chọc tôi không?" Không thoải mái nên anh rất muốn tìm ra sự thật, bức cô thừa nhận rằng cô còn yêu anh.

"Một phần thôi." Cô suy nghĩ một chút, "Các vị phu nhân rất thích cách này, vì làm ăn nên tôi ở bên Nhiễm Châu cũng đi với họ đến đủ loại nơi như thế, nhưng tôi thừa nhận, tôi ý chọn quán bar anh thường đến là muốn làm anh bẽ mặt."

Nếu đêm nay, cô không chọn một gã thì các cô kia sẽ không bỏ qua cho cô, sở dĩ chọn hoàng tử bờ cát là vì đối phương có gương mặt mới, còn chưa kịp thành lập giao tình với các vị phu nhân, mang về rồi cô có thể có chỗ dùng. Ở Nghiễm Châu, cô cũng dùng cách này để bảo vệ mình.

Cô không khát vọng tình dục đến thế, nếu như không có đàn ông cô sẽ chết vài năm nay không biết cô đã chết mấy trăm lần rồi. Ở sâu trong nội tâm, một thoáng thê lương, cô không muốn nói thêm với ai, kể cả anh.

Cô có thể không chiếm được tình yêu, nhưng mà, không thể vứt bỏ cả tự tôn. Đây là nguyên tắc làm người của cô.

Anh không biết nên nói cái gì, sự im lặng của cô khiến anh chẳng thể nói.

"Muộn rồi, tôi muốn ngủ." Nét mặt cô càng nhạt xuống, "Ngày mai các vị phu nhân muốn tôi cùng đến Hongkong, tôi muốn buổi sáng để tôi đưa Thụy Thụy đến lớp học thêm! Năm ngày đưa đón vẫn phải tiếp tục nhờ anh rồi!"

Xa Thụy Thụy cô rất không đành, nhưng gần đây đối thủ cạnh tranh với Vấn Nghị thường dùng nhiều cách hãm hại, cho nên đề phòng bất trắc, cô phải có hành động, ký vài hợp đồng làm ăn trước, đảm bảo dù xảy ra chuyện có hại gì, Vấn Nghị cũng có thể sừng sững không đổ.

"Không cho em đi theo đám khách già kia chạy ngược chạy xuôi nữa!" Anh cảnh giác toàn thân.

Đừng nói chuyện trai bao giờ vẫn còn làm anh canh cánh trong lòng, chuyện thuốc lá ma túy kia cũng khiến cảnh báo nguy hiểm nổi lên quanh anh.

Quan hệ vợ chồng không quá tệ, với Vấn Nghị, anh cũng có trách nhiệm, anh không chút do dự, không thể thoái thác, "Để anh đi!"

"Anh đi làm cái gì, ngủ với họ rồi ký hợp đồng sao?" Cô không khách khí nói. Cô nói lời này không phải vì châm chọc mà là trình bày sự thật.

"..." Mẹ nó, cô nói chuyện không thể nhu hòa một chút được à?

"Đừng cho là tôi không biết, bà Trần rất có hứng thú với anh." Mà vài vị phu nhân khác tuy rằng không rõ ràng như vậy, nhưng mà cũng không phải kẻ dễ bắt nạt.

Đàn ông mà có dáng vẻ tốt cũng là một loại rắc rối. Vài nét bút ký hợp đồng này lẽ ra đã xong rồi, hôm qua anh đến lại gây rắc rối mới cho cô.

"Anh Nghị, chúng ta phân công hợp tác, chuyện nghệ thuật anh làm, ánh mắt tôi không tốt, anh phân công chế tác là được rồi. Nhưng bàn kinh doanh thì tiến tới tiến lui đều run, đây là thế mạnh của tôi." Có những điểm cô không bằng anh, nhưng có những mặt cô mạnh hơn anh.

Vừa nói xong, cô mới giật mình thấy, kết hôn năm năm, đây là lần đầu tiên hai người họ bình tĩnh tâm sự việc tư, bàn chuyện công việc. Trong hai năm kết giao kia, họ cũng thường ở chung như thế."Yêu" xong, hai người nằm trên giường, tán gẫu rất nhiều chuyện, đến khi hết ý thì ôm nhau mà ngủ.

Mắt anh cũng trầm xuống, vì anh cũng như cô, nhớ đến quá khứ. Thật ra, anh hoàn toàn không phải không có tình cảm với cô. Chỉ là, vài năm này, anh rất giận, giận cô không thể hào phóng chúc phúc, giận cô làm cho hạnh phúc của anh biến thành bọt biển.

Mỗi một lần nhớ lại, gương mặt Đỗ Hiểu Văn bị đả kích tái nhợt không nói nên lời, trái tim anh lại đau đớn không kìm nén nổi. Hiểu Văn rất thuần khiết, không giống anh và cô, chuyện gì cũng thật như đếm.

Anh giận cô, anh giận cô làm cho Hiểu Văn lại thất vọng về anh một lần nữa rồi biến mất trong biển người. Nhưng tức giận này cũng năm năm rồi, dù sao họ còn có một cô con gái. Một tuần này, anh mang theo Thụy Thụy học tập nơi nơi, nhìn con gái mình hơn hẳn những đứa trẻ cùng tuổi, kiêu ngạo trong lòng không có cách nào hình dung. Anh chậm rãi lĩnh ngộ ra, loại "thành công" này, ngoài chăm chỉ và thông minh, còn có những ngày bồi dưỡng kia, thật ra mấy năm nay cô vất vả rất nhiều. Cho dù là diễn trò, số tiền cô bỏ ra cho Thụy Thụy cũng rất lớn. So sánh ra, anh thỉnh thoảng chỉ biết chơi với con gái, thoải mái hơn rất nhiều.

Anh hôm nay đặc biệt khác. Dư Vấn cảm thấy khó khăn, không muốn tán gẫu nữa, vì thế do dự vài giây rồi nói: "Thụy Thụy không ở nhà, muốn ngủ cùng nhau không?"

Anh sửng sốt một chút. Kết hôn năm năm, mỗi lần họ yêu xong, cũng đều tự về phòng mình ngủ. Ôm cô, vuốt ve đi vào giấc ngủ, là quyền lợi của người yêu, hai vợ chồng họ, cũng là người yêu.

Anh chăm chú nhìn khuôn mặt buồn ngủ của cô, rốt cục vẫn xốc chăn lên, "Ngủ đi." Đưa tay tắt đèn.

Không ôm, không ôn tồn. Anh quay sang phải, cô quay sang trái, hai người đưa lưng về phía nhau.

Kết hôn năm năm, trái tim đôi bên, lần đầu tiên học được bình tĩnh.

Crypto.com Exchange

Chương (1-102)