← Ch.051 | Ch.053 → |
Nghe vậy, Thụy Thụy biến sắc. Bởi nó đột nhiên nghĩ đến, hình như cô Đỗ đã nói, cô ta muốn đến Nhật Bản, chẳng lẽ thật ra là ba tới tìm cô Đỗ?
"Con không cho ba đi, chết cũng không cho ba đi!" Thụy Thụy ôm lấy đùi anh.
Anh cảm thấy đau đầu. Thời gian tích tắc trôi qua, thời gian hẹn của anh và Hiểu Văn đã sắp đến rồi, nhưng anh vẫn chưa thoát khỏi được Thụy Thụy.
"Nếu ba dám lấy cô Đỗ, mỗi ngày con sẽ bỏ thuốc vào cơm của cô ta, mỗi ngày đều cho cô ta bị tiêu chảy! Nếu ba dám sinh em trai với cô Đỗ, con sẽ cầm dép đánh nó mỗi ngày!" Diệt em trai như là giết gián.
"Thụy Thụy!" Anh thu nụ cười, bởi những lời Thụy Thụy nói là sự thật...
"Ai dạy con những thứ này? Lương thiện và thân ái, cô giáo nhà trẻ không dạy con đạo đức tối thiểu này sao?" Anh nghiêm túc hỏi.
"Chẳng ai dạy con, tự con nghĩ thế!" Thụy Thụy ưỡn ngực, đối nghịch với ba, hét ro kêu to, "Hơn nữa, vì sao con phải thích cô Đỗ với thứ trong bụng cô Đỗ? Con ghét họ muốn chết, hận cô ta không thể nhanh chết đi!"
Bé bự luôn mắng mẹ kế và em trai sau lưng thế này, bé bự làm được, Thụy Thụy nó cũng làm được!
Nhìn Thụy Thụy nói hoàn toàn không có giáo dục, gào thét nói Hiểu Văn và đứa con trong bụng đi chết đi, Hạ Nghị thật không dám tin vào tai mình nữa. Đây là đứa con gái vừa thông minh vừa đáng yêu của anh sao? Vì sao mới mấy ngày ngắn ngủi, Thụy Thụy đã trở nên đáng sợ và cực đoan như vậy?
"Ba lại hỏi con, hạt thủy tinh đó có phải do con bày ra không?" Anh muốn tin nó, nhưng lời Thụy Thụy nói hôm nay thật sự rất khả nghi.
"Chính là con, con cố ý đi mua cờ nhảy, chỉ là muốn cô Đỗ trượt chân thôi!" Lúc này, Thụy Thụy thừa nhận rõ ràng, "Con chỉ thích ba và mẹ có em trai nhỏ thôi, con ghét cô Đỗ sinh em trai nhỏ, con hận nó, con không muốn nó sinh ra!"
Anh tức giận giơ tay lên.
"Ba đánh đi, dù sao sau khi ba kết hôn với cô Đỗ rồi, sẽ đánh con hàng ngày mà!" Thụy Thụy không thèm sợ.
Anh nổi trận lôi đình, nhưng lại tức giận đến mức lửa không có chỗ phát. Anh thấy được bóng dáng của Hạ phu nhân trên người Thụy Thụy, tuyệt không cầu xin tha thứ, tuyệt không yếu đuối, tính tình quật tượng mạnh mẽ.
Thụy Thụy là bảo bối của anh, anh thật sự không xuống tay được, chỉ có thể đứng dậy bước đi.
"Ba muốn đi đâu thế? Đừng bỏ con lại!" Nhưng mà, Thụy Thụy lại ôm lấy đùi anh không chịu thả.
"Ba nói rồi, ba muốn ra ngoài, đừng có cản ba!" Giọng điệu của anh không vui, lại thô lỗ hất hai tay con đang ôm đùi anh ra.
Lớn cũng thế, nhỏ cũng vậy, anh phiền muốn chết, chịu đủ lắm rồi!
Thụy Thụy bị dọa.
"Ngoan ngoãn chờ ở khách sạn, đừng chạy lung tung, chờ ba trở về!" Lạnh lùng lên tiếng, anh ra lệnh thành công cho con gái.
Nhưng tâm tình của anh lại chẳng tốt hơn tý nào. Rốt cuộc vấn đề là ở đâu? Là vì anh ư, Thụy Thụy của anh sao lại bắt đầu xấu xa? Tâm tình anh rất kém liền xoay người rời đi, đóng cửa phòng vang rầm lại. Nếu không đi, anh thật lo lắng mình sẽ lỡ tay giáo huấn Thụy Thụy. Phòng khách sạn không thể khóa trái, nhưng mà ở nơi Nhật Bản xa lạ, Thụy Thụy lại không hiểu ngôn ngữ, anh tin Thụy Thụy sẽ không dám chạy loạn ở đây.
Ngây ngốc nhìn bóng dáng vô tình của ba, cả người Thụy Thụy run lên, rất ít khi nó nhìn thấy ba luôn cười hì hì giận dữ như thế, trong lòng trẻ thơ khó tránh khỏi sợ hãi bất an. Làm sao bây giờ, ba muốn đi gặp cô Đỗ, Thụy Thụy thật vất vả để chờ đến giây phút cả nhà ba người họ hợp lại, giờ lại sắp bị phá hủy rồi! Bây giờ, nó có nên đi theo không? Lại nói, như thế chắc chắn sẽ chọc giận ba, nhưng nếu không ba lại bị cô Đỗ lừa đi thì sao đây?
Đợi thang máy, Hạ Nghị rảo bước vào trong, căn bản không thể ngờ rằng mình đã sai lầm rồi. Dưới do dự, đấu tranh, Thụy Thụy vẫn từ từ ra khỏi phòng, nhưng lần này nó không thể đuổi theo ba nữa. Song nó vẫn nhớ xe ba dừng ở đâu.
Chờ một thang máy khác đến, nó ấn nút xuống tầm hầm. Thang máy mở ra, rất nhanh, nó đã tìm thấy hình ảnh của ba. Nhưng giờ nó nên làm gì đây? Tiếp tục chạy lên ôm lấy đùi ba hả? Chiêu này hình như không ăn nữa rồi. Bởi cơn tức vừa rồi của ba, khiến Thụy Thụy sinh ra do dự trong lòng. Nhưng nó là ai chứ? Nó là con gái vô địch của mẹ đó! Thụy Thụy ngồi xổm xuống, lén lút, rón ra rón rén khom lưng đi về phía ô tô của ba.
Nếu nó không đi theo ba, ba hợp với cô Đỗ thì sao đây? Cho nên, nó phải trốn đi trước, nếu tình hình không hay, lập tức nhảy ra đúng thời cơ thích hợp nhất, phá chuyện của ba và cô Đỗ! Cô Đỗ rất yếu, dễ bắt nạt như một con chuột ấy, Thụy Thụy có lòng tin, nó nhất định có thể đánh cô Đỗ chạy mất, từ nay về sau ba mẹ sẽ hạnh phúc bên nhau.
"Anh Nghị, liên lạc được chưa?" Khi tra chìa khóa chuẩn bị mở cửa xe, điện thoại của anh lại vang lên, là A Hoa gọi điện hỏi.
"Liên lạc rồi." Tựa vào cửa xe, anh vừa tiếp điện thoại, vừa thuận tiện bình ổn tâm tình.
"Vậy là tốt rồi, hai người nói chuyện tốt, thu phục cô ấy nhanh nhanh, đừng để cô ấy trốn nữa! Dù sao Nhật Bản cũng không giống Ôn Châu của chúng ta, muốn tìm người giúp cũng khó lắm!"
"Ừ." Anh cũng nghĩ như vậy, cho nên, gặp mặt rồi anh sẽ khuyên Hiểu Văn, với tính tình dịu dàng của cô, anh có lòng tin có thể thuyết phục cô.
Chuyên tâm nghe điện thoại, anh không chú ý tới, sau lưng có một thân hình nhỏ bé lại làm lại trò cũ, cẩn thận mở cửa sau ra, lén lút chui người vào xe. Anh tắt máy, sơ ý không chú ý tới, cửa sau xe truyền đến một tiếng đóng cửa xe "kít" nho nhỏ.
Mở cửa, anh lên xe, khởi động máy. Thụy Thụy ngồi ở thảm xe, dựa lưng về phía sau xe giấu mình đi, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Nó lui mình lại, lui thành một điểm nhỏ. Hạ Nghị một lòng muốn tìm được Hiểu Văn, chuyên tâm lái xe tự nhiên chẳng chú ý.
Đi theo hướng dẫn, anh đến càng gần vị trí. Đi xe một lúc, khi đến nơi, anh đã muộn đến mười phút, bóng hình mảnh mai kia đã sớm yên lặng đứng tại cảng. Mái tóc dái của cô bay bay trong gió không ngừng, khiến người ta đau lòng.
Hạ Nghị dừng xe lại, mở cửa xe, xuống xe, dùng hộp điều khiển khóa xa lại, đi đến hướng người gầy yếu kia.
Thụy Thụy vẫn trốn ở sau xe, vội vàng nhảy lên, kéo cửa xe, phát hiện đã bị khóa điện, vì thế nó chỉ có thể ghé vào cửa kính xe nhìn hướng ba và cô Đỗ, đầu nhỏ lắc qua lắc lại, chuẩn bị yên lặng xem xét.
"Em lại gầy đi, vẫn nôn nghén sao?" khi Hiểu Văn xoay người lại, Hạ Nghị đã đau lòng phát hiện ra cô ngày càng gầy.
"Em vẫn khỏe mà." Hiểu Văn lắc đầu, mỉm cười, "Vẫn còn nôn nghén, nhưng con vẫn khỏe." Rời khỏi Ôn Châu rồi, cố gắng không áp lực nữa, bụng cũng không còn đau âm ỉ.
Món quà trân quý nhất anh tặng cô vẫn khỏe mạnh.
"Ở ngoài một mình sao có thể tốt?" Cô chịu khổ, anh không đành.
"Vậy còn anh? Anh đến đây là vì đã có đáp án ư?" Cô bình tĩnh hạ giọng, thật ra đã sớm khẽ run.
Ánh mắt anh tối sầm lại, cuối cùng cũng lựa chọn: "Hiểu Văn, trên thực tế, Dư Vấn và anh đã chuẩn bị..." Anh tính nói sự thật cho cô, Dư Vấn tính ly hôn, nhưng về Thụy Thụy, họ không thể thống nhất ý kiến.
Lời anh mới nói được một nửa, mặt đất đã rung động mãnh liệt, căn nhà cách đó không xa lắc lư dữ dội, ngay cả đột đèn cũng không ngừng nghiêng ngả. Sắc mặt anh đại biến.
Nhật Bản là quốc gia của động đất, chẳng lẽ bây giờ...
"Động đất, động đất!" Một số cô gái đang ngắm cảnh ở cảng hét chói tai: "Chạy mau, chạy mau!" Vài người dần địa phương cũng chạy theo hướng lên cao.
Anh và Hiểu Văn cũng ngây dại.
Hiểu Văn có thể nghe một số câu Nhật cơ bản: "Chúng ta chạy mau!"
Đúng là động đất ư? Chết rồi, Thụy Thụy của anh! Anh xoay người đã muốn chạy đến nơi đỗ xe, anh muốn lấy xe lập tức về khách sạn!
Ô tô như đang khiêu vũ, Thụy Thụy bị choáng đầu dưới sự lắc lư của nó, ngã xuống phía sau cửa kính xe: "Ba, ba, ba!" Mở lớn đôi mắt kinh hoàng, ôm lấy trán, cũng ý thức được sự khác thường, nó sợ hãi khóc lớn kêu cứu.
"Ba, cứu con, cứu con!" Thụy Thụy cố sức muốn trốn ra bên ngoài, nhưng nó chẳng thể mở được cửa xe, từng bóng người lớn chạy như điên lướt qua xe, mà ai cũng không rảnh chú ý đến tiếng khóc của đứa bé trong xe.
"Anh Nghị, trời ơi, sóng thần đến đấy!" Hiểu Văn vội vàng giữ chặt anh lại.
Quả nhiên, dưới tiếng hét của người dân địa phương, từng đợt sóng cao đến mấy mét đang lao ra khỏi mặt biển.
"Chạy mau!" Ngay lúc đó, anh ý thức được nguy hiểm, trong đầu không nghĩ nhiều nữa, anh quyết định từ bỏ kế hoạch lấy xe.
Chỉ cách vài chục bước mà thôi, anh không thể nghe thấy tiếng cầu cứu thê lương của con gái. Hạ Nghị kéo tay Hiểu Văn, dùng tốc độ nhanh nhất chạy theo dân địa phương đến nơi an toàn trên cao.
Anh xa khỏi chiếc xe, xa khỏi Thụy Thụy đang bất lực, tiếng cầu cứu yếu ớt càng ngày càng xa. Là vài phút? Hay chỉ mấy chục giây mà thôi?
Sóng biển cao như dời non lấp bể phá hủy cả công trình ven bờ, trong khoảnh khắc đồng ruộng bị cắn nuốt, một số người chạy trốn chậm đã bị sóng thần vô tình nuốt chừng. Sóng rầm rĩ điên cuồng nhằm phía chiếc xe, Thụy Thụy kêu lên một tiếng, bóng hình nhỏ bé đã lăn lộn theo động lượng, "bốp" một tiếng đầu nó không biết đã đập về phía nào, máu tươi nhất thời chảy ra.
Anh nắm chặt tay Hiểu Văn, chạy đua với tử thần, nước biển lạnh như băng dần lan đến chân họ, bốn phía cũng bắt đầu lạnh buốt. Hiểu Văn chạy không nổi nữa, anh vội vàng bắt lấy một thanh sạp ở bên cạnh đỡ Hiểu Văn đi lên. Dưới thế nước hung mãnh, anh vừa ra sức bơi về trước, vừa giúp Hiểu Văn di chuyển.
Cuối cùng cũng, dùng tốc độ nhanh nhất, anh cũng đưa mình và Hiểu Văn dến nơi cao nhất, cùng vịn chặt vào một thanh sắt lớn. Sống chết chỉ có một đường, vẫn không tránh khỏi một kiếp này chẳng biết là bao nhiêu.
Dưới động đất, sóng thần bao phủ thành phố này, rất nhiều nhà cửa nháy mắt bị sập, cuộn sóng đánh vào, từng lần lại không chạm đến anh và Hiểu Văn, một vài nạn nhân ở chỗ thấp, cơn sóng xông về phía họ, vô số điểm đen bị sóng thần nuốt hết vào đại dương.
Anh ôm chặt thân thể run rẩy của Hiểu Văn, bảo vệ chắc chắn, nhưng ánh mắt anh vẫn chăm chú nhìn một nơi rất xa.
Đó là hướng khách sạn. May mà anh không đưa Thụy Thụy ra ngoài. May mà thế đất ở đó cũng khá cao.
Sóng biển đáng sợ nháy mắt đã biến cảng thành một bình địa san phẳng, anh kinh hãi nhìn nhiều chiếc xe ô tô không thoát khỏi nạn, toàn bộ bị cuốn lên, như là khối gỗ nổi rất cao, lại rơi vào cơn sóng, vô tình bị cuốn đi... Có một chiếc trong đó là xe của anh.
← Ch. 051 | Ch. 053 → |