← Ch.036 | Ch.038 → |
"Dì Vương, phiền dì lại chăm sóc Thụy Thụy, cháu phải đến đồn cảnh sát thôi!" Nói xong, anh xoay người chạy đi như gió
"Mẹ!!!" Nào biết, phía sau là tiếng khóc kinh thiên động địa, Thụy Thụy rất thông minh, lập tức liền phát hiện, mẹ có thể đã xảy ra chuyện.
"Con cũng đi!" Thụy Thụy nhảy lại gần, ôm lấy đùi Hạ Nghị không chịu buông.
"Thụy Thụy!" Nhìn con gái nước mũi nước mắt tèm lem, Hạ Nghị lúc này mới kinh hãi thấy, mình không nên đưa theo con đi.
Chuyện này sẽ tạo ra khủng khoảng cho trẻ nhỏ, thật sự không nên xúc động trước mặt con như thế. Nhưng bởi, anh quá nóng vội.
"Con ngoan, ba có việc đi ra ngoài rồi sẽ lập tức về nhà!"
Anh lòng nóng như lửa đốt muốn ra ngoài, nhưng lại không thể dỗ Thụy Thụy khóc đến như đứt từng khúc ruột, khóc ầm ĩ không ngừng: "Ô ô ô, oa oa oa, con muốn đi, con muốn đi, con muốn đi!" Chết cũng ôm đùi anh không buông tay.
Ngay khi anh hoàn toàn không có cách nào khuyên con gái
"Thụy Thụy." Lại có một giọng nói trong trẻo như lạnh lùng vang lên từ phía sau.
Thụy Thụy vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy Dư Vấn đang dựa ở cửa thang máy gọi tên nó.
"Mẹ!!!" Thụy Thụy ngừng khóc, chạy vào vòng tay của cô.
Một khắc nhìn thấy cô, cuối cùng Hạ Nghị cũng có thể thở ra, khóe miệng không tự giác nhếch lên nụ cười, "Anh biết mà, Hạ phu nhân của chúng ta sức mạnh vô địch, sẽ không thể gặp tai nạn được!" Anh thở dài nhẹ nhõm một hơi không hề chú ý tới, khi Thụy Thụy ôm lấy chân cô, cô lảo đảo một chút, yếu đến mức ngay cả đứng cũng không vững.
Nhưng cô coi như không nhìn thấy anh.
"Thụy Thụy, mẹ đưa con đến nhà ông ngoại được không?" Cô chỉ cúi đầu nhìn con gái.
Con gái rất vui vẻ ôm chân cô, vừa nghe thấy đến nhà ông ngoại thì ánh mắt lập tức sáng ngời: "Ông ngoại và bà ngoại đã về ạ?" Ông ngoại với bà ngoại tuy một năm mới về một hai lần, nhưng mỗi lần trở về cũng đều cho nó rất nhiều quà, cho nên nó rất thích đến nhà ông ngoại!
"Không, ông bà vẫn ở Thượng Hải." Cô lắc đầu, "Nhưng nếu con đi mẹ có thể chơi nhảy dây với con ở phía sau vườn hoa." Nhà của ba mẹ cô rất lớn, hàng năm ít người cho nên rất hợp để cô và Thụy Thụy chuyển qua.
Nghe thấy có thể chơi đu dây, Thụy Thụy lập tức vỗ tay, "Được ạ!"
"Vì sao đột nhiên muốn dẫn Thụy Thụy đến nhà ba mẹ em?" Anh dần thu lại nụ cười, giật mình hỏi, bởi vì nhận thấy có một tia khác thường.
Nhưng cô coi như anh chẳng tồn tại, cúi người nắm tay con gái, "Thụy Thụy, chúng ta đi thôi."
"Dạ!" Ba ngày không gặp cô, Thụy Thụy không hề suy nghĩ đã nắm tay mẹ nó.
Cô ấn nút thang máy.
"Mẹ, tay mẹ lạnh quá đi, có phải rất lạnh không? Thụy Thụy sưởi ấm cho mẹ nhé." Thụy Thụy rất cẩn thận phát hiện, mới ba ngày không gặp, bệnh thiếu máu của mẹ lại càng nghiêm trọng hơn.
Thụy Thụy nhón chân thổi vù vù hơi nóng vào bàn tay mẹ nó. Động tác kia khiến khóe môi cô có nụ cười nhợt nhạt.
Cửa thang máy mở ra, cô nắm tay con gái bước vào trong, sau đó ấn nút đóng. Cửa thang máy lạnh lùng khép lại trước mặt anh.
Mắt cô nhìn thẳng về phía trước, lại vẫn chẳng hề nhìn đến chỗ anh, ánh mắt lạnh lùng nhưng trong suốt không có tiêu cự đã thong thả biến mất theo cửa thang máy đóng lại trước mắt. Từ đầu tới cuối anh đều bị coi là không khí, lúc này đây mới sực bừng tỉnh.
Hạ phu nhân, là ý gì hả? Vì sao đột nhiên phải về nhà mẹ đẻ? Hơn nữa, về nhà còn một mực đưa theo Thụy Thụy đi! Anh giật mình tại chỗ.
Sau một lúc lâu, mới đột nhiên nhớ tới, trước khi cô nói đi công tác đã xách theo một rương lớn. Mà ngày thường, nếu đi vài ngày cô sẽ không mang nhiều hành lý như thế! Chẳng lẽ là... lòng cả kinh, anh cấp tốc ấn thang máy. Nhưng hai thang máy đều bỏ anh, một bên chở Hạ phu nhân và con gái anh, còn một nơi lại đi xuống tầng dưới, chẳng hiểu sao mãi mà chẳng chịu đi lên.
Muộn mất rồi! Anh chạy lên lối thoát hiểm phía trước đến chỗ cầu thang.
...
Cô nắm tay con gái đi xuống chiếc xe màu đen dừng dưới tầng một. Trong khoang điều khiển, có một bóng hình điềm tĩnh yên lặng.
"Bác sĩ Triệu, cám ơn anh đã đến đón tôi." Cô đi đến cạnh ghế điều khiển, nhẹ nhàng nói cảm ơn.
Liên tục vài ngày, cô hầu như luôn gây rắc rối cho anh. Đầu tiên là cầu xin anh giả kết hôn, tiếp theo lại xin anh đưa cô đến bệnh viện, lại tiếp theo ... Đã nhiều ngày, bác sĩ Triệu vừa khám xong lại đến bệnh viện thăm cô, bình thường đều mất mấy giờ, tuy anh vẫn không nói nhiều, nhưng cũng khiến không khí vắng lặng nhất thời ấm áp hơn nhiều.
"Hành lý đâu?" Anh lén liếc mắt phía sau người cô, có chút khẽ kinh ngạc.
Sở dĩ đến đón cô, một là lo lắng, hai là tự nguyện tới dâng sức lao động.
"Con gái là hành lý duy nhất của cô." Cô cười nhẹ.
Mỗi lần về thăm ba mẹ, cô cũng ở vài ngày, cho nên đồ dùng sinh hoạt bên kia đầy đủ cả, về những thứ khác cô có thể mua sau. Bởi vì, cô không muốn hành động nhiều làm con gái hoảng sợ.
Anh xuống xe, hiểu ý cô cho nên trực tiếp mở cửa sau giúp cô, "Đi lên đi."
Bất ngờ gặp được bác sĩ Triệu, Thụy Thụy sợ run một chút, nhíu mày, bật ngón tay cái, "Mẹ, rất giỏi, có tiến bộ đó!" Lại thật sự "câu" Được chú Triệu!
Hì hì, xem ra, về sau nó mà bị sốt nữa thì không cần buồn rồi.
Có điều, khi bước lên xe nó vẫn cố ý đùa nghịch thêm một câu: "Nhưng con thấy ba vẫn đẹp trai hơn!" Ừ, chắc mẹ biết là nó yêu ba, nó yêu ba, rất yêu rất yêu ba đẹp trai đó!
Trẻ con tuổi này, tiếp xúc với thế giới qua TV, nhìn như trưởng thành sớm, chuyện gì cũng biết, nhưng thật ra không phải, còn chưa hiểu rõ hết thế giới này đâu.
"Bác sĩ Triệu, cám ơn anh." Cô nói lời cảm ơn với Triệu Sĩ Thành đang nghi ngờ.
May mà, bác sĩ Triệu có vẻ ngốc, nghe không hiểu lời con gái trêu chọc.
"Chờ một chút!" Phía sau truyền đến tiếng gọi to.
Dư Vấn cứng đờ. Họ đồng thời quay đầu lại, thấy Hạ Nghị "vừa vặn" chạy đến từ cầu thang. Anh dừng bước thở gấp ở cửa lớn.
"Hạ phu nhân, em muốn đưa "hành lý" của chúng ta đi đâu?" Cho dù lộ vẻ nôn nóng, anh vẫn cười mỉa theo thói quen.
"Bác sĩ Triệu, chúng ta đi thôi." Cô vẫn coi anh là không khí, ngẩng đầu lên, ánh mắt chỉ nhìn chăm chú vào Triệu Sĩ Thành, ra hiệu yêu cầu.
"Ừ." Triệu Sĩ Thành xoay người, ngồi về chỗ lái.
Mà cô vẫn tiếp tục chui vào khoang sau, tay bỗng bị kéo lấy.
"Hạ phu nhân, vừa rồi tôi hỏi em muốn đi đâu?" Tiếng nói của Hạ Nghị bật ra từ kẽ răng.
Cảm giác bị coi thường rất khó chịu, từ dầu đến giờ cô thậm chí còn không đưa mắt nhìn anh một tẹo, tay anh vừa chạm vào tay cô, cô đã lạnh lùng hất ra. Khiến anh thật buồn bực, cứ như anh rất bẩn. Hơn nữa, tay cô sao lại lạnh như thế, như là vừa mới chui ra từ hầm băng. Nhìn kỹ sắc mặt cô cũng rất xấu, gầy đi nhiều, môi cũng không có huyết sắc.
Bây giờ rõ ràng đã sắp sang xuân, tiết trời đã dần ấm lại. Sao cô lại lạnh như thế?
Cô rất bình tĩnh, "Bác sĩ Triệu, xin anh lái xe đến cách đây 20m chờ tôi."
Nói xong, cô đóng cửa xe lại, để Thụy Thụy dõi theo với ánh mắt đầy tò mò.
Triệu Sĩ Thành gật đầu ấn chân ga theo lời cô, đi trước một đoạn cách đó không xa, dừng xe lại chờ đợi.
Cửa xe đã sớm bị đóng, Thụy Thụy chỉ cần nhấc mông, ghé vào cửa kính xe, mắt không hề chớp nhìn một màn phía sau. Vừa rồi nó nói đùa với mẹ thôi, mẹ và chú Triệu đâu có gì, nhưng không biết ba có hiểu lầm không nữa?
"Về nhà với Thụy Thụy." Cô đứng thẳng lưng, cuối cùng cũng nhìn thẳng vào anh, nhẹ giọng trả lời.
Về nhà? Đây không phải nhà cô ư?
"Hạ phu nhân, chẳng lẽ em quên năm năm trước đã lấy tôi rồi?" Anh bật cười.
Song.
"Năm năm trước, hôn lễ của tôi không có chú rể." Tiệc cưới kia rất tệ, đến hôm sau anh và cô mới đến cục dân chính để chứng nhận mà thôi.
"Là em đang trả nợ cũ sao?" Anh nhíu mày, cố gắng đè nén chột dạ.
Ai bảo cô lúc đó ép anh kết hôn chứ.
"Chắc anh cũng rõ tôi là người phụ nữ chưa bao giờ giỏi về tính nợ." Hai năm hẹn hò năm năm kết hôn, cô có từng nhắc qua trước mặt anh ba chữ này không? Không nhắc đến chẳng phải vì cô e ngại, mà bởi vì cô thật sự không muốn tính nợ cũ. Nhưng cũng hiển nhiên, ba chữ này đã không còn đơn giản là tính nợ cũ nữa rồi.
Cô đã biết. Hạ Nghị không ngốc, hơn nữa anh làm gì thì anh cũng rõ trong lòng. Anh rõ ràng không thể giấu được, chuyện này quá ầm ĩ.
Cuối cùng anh giấu nụ cười, trầm ngâm một lát, "Anh biết chừng mực, sự tồn tại của Hiểu Văn sẽ không ảnh hưởng đến địa vị của em và Thụy Thụy." Đây xem như một lời hứa, anh sẽ không vứt bỏ mẹ con cô.
Sẽ không ảnh hưởng đến địa vị của cô và Thụy Thụy? Dư Vấn như có suy nghĩ nhìn anh.
"Cho nên, anh định sắp xếp thế nào?" Nếu đã đến bước này cô sẽ đi thẳng vào vấn đề.
Mọi người đều là người trưởng thành rồi, cô cũng rất muốn chính tai nghe suy nghĩ của anh.
"Hiểu Văn, cô ấy..." Anh do dự một chút, vẫn thừa nhận rõ ràng, "Cô có con của anh, anh không thể để mặc cô ấy."
Vẻ mặt chẳng bất ngờ của Dư Vấn khiến anh không hiểu, tâm tình buồn bực.
"Sức khỏe cô ấy không tốt lắm, mười tháng này anh sẽ chăm sóc cô ấy nhiều hơn một chút." Nét mặt anh đầy đấu tranh nhìn cô.
Hiểu Văn không kiên cường như cô, có thể hoàn toàn không cần anh, cho nên, anh thật sự không còn cách khác. Anh chờ cô phát điên, thậm chí, chờ cô cho anh một cái tát thật mạnh. Nhưng đều không có, cô vẫn bình tĩnh, chỉ cười lạnh lùng.
"Chờ cô ấy bên kia... Ổn định rồi... Anh hứa sẽ ở cạnh em và Thụy Thụy."
Cô cúi đầu, lại bật cười lớn. Cô lại đánh giá nhầm rồi, tưởng anh dám đi cướp cô dâu thì sẽ không đếm xỉa đến gì nữa. Nhưng thì ra Hạ Nghị cũng không "mất hết đạo nghĩa" như thế.
Thật sự là rất buồn cười. Nếu như Đỗ Hiểu Văn biết anh tạm thời chỉ ổn định cho cô ta mà thôi, nhất định sẽ chịu đả kích lớn rồi?
"Mấy ngày này, về Thụy Thụy, xin em hãy giấu nó dùm." Anh hít sâu, nói xong một câu cuối cùng.
Anh tin tưởng, nếu cô nguyện ý phối hợp, giấu được Thụy Thụy thật ra rất đơn giản.
"Chuẩn bị sắp xếp như thế nào, ở bên cô ba năm bảy, ở bên tôi hai tư sáu, chờ cô ta sinh xong thì lại đổi lại?" Cô lạnh lùng lẳng lặng hỏi.
Anh im lặng.
"Hoặc là, cô ta nửa tháng trước, tôi nửa tháng sau?" Đủ rồi, ngay cả cô cũng không muốn nói nữa.
Chẳng lẽ, cô luôn dễ dàng tha thứ cho anh như thế sao?
"Đừng uất ức như thế, thời gian của anh dành cả cho cô ta đi, tôi cũng không cần, về sau chúng ta khỏi qua lại, tôi cũng không muốn gặp anh nữa." Không còn gì để nói, cô muốn bước đi.
"Cái gì mà khỏi qua lại? Cái gì mà không muốn gặp anh?" Nhưng anh lại bắt lấy tay cô.
Trong lòng bất ổn, khủng khoảng khó hiểu. Là hôn nhân đã hết, là ý của riêng mình? Hay là... ly hôn?
Cô không trả lời, chỉ quay đầu lạnh lùng liếc anh một cái, khóe môi cũng rất châm chọc.
"Anh thích nghĩ như thế nào thì nghĩ như thế nấy." Quyền quyết định ở trên tay cô, mà hiện tại cô không thể thoải mái nói cho anh được.
Anh lập tức nghĩ đến cô đã nói, anh ra ngoài một lần thì cô vượt tường một lần, anh ngủ với mười phụ nữ thì cô sẽ cắm mười cái sừng cho anh.
Nhất thời, anh tứa mồ hôi lạnh, có chột dạ, có oán giận. Bởi vì, anh bắt đầu hoài nghi, ba ngày nay rốt cuộc cô đã đi đâu? Vì sao vào đúng ngày anh đi cướp dâu như thế.
"Gã đàn ông lấy xe đến đón em, rốt cuộc là ai?" Anh bắt đầu cảnh giác.
Đừng bảo anh là bạn làm ăn, ở thương trường, anh rất thuộc mặt người, căn bản chưa từng thấy gương mặt này.
"Mấy ngày nay, cô rốt cuộc đi đâu? Vì sao lại để xe ở ven đường?" Ba ngày nay không phải cô ở cùng gã đó chứ? 72 giờ, cô có thể làm gì? Anh nhất định phải hỏi rõ ràng!
Cô vẫn không trả lời, chỉ hất từng ngón tay anh ra, lạnh lùng liếc anh, ánh mắt kia, khí lạnh thấu xương. Trong nháy mắt, anh bị đông cứng. Cười lạnh lùng, cô thẳng người đi về phía trước, cũng không quay đầu lại, .
← Ch. 036 | Ch. 038 → |