← Ch.25 | Ch.27 → |
Beta: salemsmall
Trong lòng Tuyết Họa Nhi hết sức lo lắng, nàng luôn hướng thiện lễ Phật, muốn nàng ăn thịt người, dù thế nào nàng cũng không làm được việc đó, nàng cũng tình nguyện người bị ăn là nàng. Hơn nữa nàng nghĩ tới vừa nãy Khuê Mộc Lang ngay trước mặt Huyền Trang, ๖ۣۜdi-êxn⊹đcà-n๖ۣۜlê⊹qyu-ý⊹điô-n, nói chỉ có nàng mới cần Trường Sinh Bất Lão, vậy không phải rõ ràng là vì nàng mà bắt Huyền Trang sao, nghĩ như vậy, nàng liền tràn đầy tự trách và sợ hãi. Cũng không biết Khuê Mộc Lang bị làm sao nữa, bình thường dịu dàng chăm sóc, chỉ cần có một con chim non bị rơi từ trên cây xuống hắn cũng muốn đưa về đến trong tổ, rất là thiện tâm. Nhưng mà, hôm nay lại nói ra ý tưởng kinh hãi như vậy, dáng vẻ ấy quả thật khác bình thường một trời một vực.
Nàng cảm thấy, mặc kệ Khuê Mộc Lang có nghe vào hay không, nàng cũng phải khuyên hắn một chút: "Phu quân, mặc dù chúng ta ở trong núi, nhưng cũng không phải yêu quái, cho dù là hai yêu quái Vũ Tường quân và Vũ Phong kia, cũng chưa thấy đả thương người hại người. Phu quân xuống hạ giới kết phu thê với ta, vốn là vi phạm vào luật trời, nếu thêm một nghiệp sát sinh nữa, hậu quả khó mà lường được. Xin phu quân vẫn nên thả hắn đi."
Sắc mặt Khuê Mộc Lang dịu lại, hắn dịu dàng nói: "Tuyết Họa Nhi, nàng yên tâm, ta bắt Huyền Trang không phải là để ăn hắn ta, cũng sẽ không phạm vào nghiệp sát sinh, ngược lại là một chuyện tốt."
"Chuyện gì tốt?"
Khuê Mộc Lang vốn đang không muốn nói cho nàng biết sớm như thế, nhưng thấy nàng buồn đến mức lông mày cũng không nâng lên, mặt mày ẩn chứa lo âu, nên không nhịn được nói cho nàng biết: "Sư phụ Huyền Trang có hiểu lầm với đại đồ đệ Tôn Ngộ Không, nhất thời tức giận đuổi đại đồ đệ đi, thật ra thì, trong lòng hắn ta chắc chắn là đang hối hận vô cùng, ta đây bắt hắn ta như vậy, cũng là để cho hắn ta hiểu được một đạo lý, rằng đi Tây Thiên lấy kinh, không có đại đồ đệ của hắn ta, thì sẽ gặp khó khắn, nguy hiểm khắp nơi. Chờ Tôn Ngộ Không tới cứu hắn ta, cũng là cho thầy trò bọn họ một cơ hội hòa thuận với nhau. Thứ hai, trên đường đi lấy kinh sư phụ Huyền Trang cần phải trải qua 81 kiếp nạn, ta bắt hắn ta chính là một trong những kiếp nạn đó. Ta cũng sẽ không làm gì với hắn ta, chỉ là hù dọa một phen thôi."
Thì ra là như vậy, Tuyết Họa Nhi giật mình, nhỏ giọng hỏi: "Chẳng lẽ, kiếp nạn của sư phụ Huyền Trang đại khái đều là do Phật tổ bày mưu đặt kế, đều kinh hữu vô hiểm?"
Lời này để ở trong lòng suy nghĩ một chút là được, làm sao dám nói ra. Khuê Mộc Lang vội nói: "Chuyện này, ta và nàng cũng không cần đoán bừa, dù sao một kiếp này là Ngọc đế bày mưu tính kế thì ta cứ làm như vậy, những kiếp nạn khác, ta không rõ lắm."
Tuyết Họa Nhi ngây ngẩn cả người, xem ra Ngọc đế và Phật tổ muốn khảo nghiệm sư phụ Huyền Trang, còn phải khảo nghiệm 81 kiếp nạn.
Khuê Mộc Lang nhỏ giọng nói: "Nàng nghĩ xem, nếu bọn yêu quái thật sự muốn ăn hắn ta, còn nấu, chưng trái phép? nàng có thấy những yêu quái kia ăn thức ăn chín bao giờ không? Có yêu quái còn phải chọn ngày hoàng đạo ăn hắn ta, lại có nữ yêu nhất định phải thành thân trước rồi mới chịu ăn.. Chậm chạp như vậy, quanh co hao tổn sức, thật ra thì, đều là vì để kéo dài thời gian chờ Đại Thánh tới cứu, đây đều là kiếp nạn của sư phụ Huyền Trang thôi, nói không chịu tội đó là giả, nhưng muốn nói bị nuốt bị ăn, vậy cũng cũng khó."
Tuyết Họa Nhi hiểu, thở dài một hơi nhẹ nhõm.
"Như vậy, sẽ chờ đại đồ đệ hắn ta tới cứu?"
"Hắn ta còn có hai tên đồ đệ, chờ ta bắt một người, thả một người để cho hắn đi mật báo với Tôn Ngộ Không, Tôn Ngộ Không nghe tin tức sẽ tới cứu Huyền Trang ra, chuyện này coi như công đức của ta viên mãn rồi. Đến lúc đó, ta sẽ xin ý chỉ của Ngọc đế, cầu ngài ấy tác thành cho ta và nàng."
Tuyết Họa Nhi hơi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Tác thành thế nào?"
Khuê Mộc Lang híp mắt cười nói: "Thật ra thì, Tiên giới cũng có phu thê, ngài ấy và Vương Mẫu chính là một đôi kiểu mẫu. Điều này ngài ấy không thể nói lại, hơn nữa, dù sao chúng ta cũng đã gạo nấu thành cơm, ngài ấy có muốn phạt ta, thì lấy công đức này để đổi."
Tuyết Họa Nhi bật cười: "Cái người này coi công đức cũng quá dễ dàng."
Khuê Mộc Lang lắc đầu nghiêm mặt nói: "Nàng xem nhẹ Tôn Ngộ Không rồi. Năm đó mười vạn thiên binh cũng không có cách nào bắt được hắn, mời Phật Tổ Tây Thiên mới đè được hắn ở Ngũ Hành Sơn. Nếu không phải ta có bản lĩnh cao, chuyện này cũng sẽ không rơi vào trên đầu ta. Nếu Tôn Ngộ Không vung gậy lên mà có thể phá vỡ kiếp nạn, sao được tính là kiếp nạn? Cho nên, ta còn có một trận đại chiến với Tôn đại thánh."
Trái tim của Tuyết Họa Nhi lại thót lên.
"Vậy chàng, có bị thương hay không?"
Khuê Mộc Lang cười nói: "Nàng tránh xa một chút, ta thì sẽ không."
"Vì sao?"
"Nàng ở bên cạnh, ta sẽ lo lắng mà phân tâm. Đến lúc đó, chính ta tạo một cái kết giới ở trên Thiên Trì, nàng đừng ra ngoài."
Tuyết Họa Nhi gật đầu.
"Một lát nữa hai đồ đệ của Huyền Trang nhất định sẽ tìm đến, ta đi đuổi bọn họ. Nàng về hậu viện nghỉ ngơi đi."
Tuyết Họa Nhi vội hỏi: "Chàng có khả năng đánh thắng không?"
Khuê Mộc Lang nở nụ cười: "Nàng không chỉ xem nhẹ Tôn Ngộ Không, mà cũng xem thường phu quân nhà nàng."
Tuyết Họa Nhi cũng không phải xem thường hắn, nhưng thật ra là quan tâm, lo lắng. Chỉ là nàng từng chính mắt thấy được Khuê Mộc Lang hỗn chiến với đông đảo Thanh Loan, lại thoáng yên tâm.
Khuê Mộc Lang nhấc binh khí của hắn lên, đi lên trước động phủ.
Tuyết Họa Nhi vội vàng đi tìm Khổng Tước quân, một người lo lắng thật sự là giống như sống một ngày bằng một năm, còn không bằng tìm người nói chuyện giết thời gian.
Khổng Tước quân vừa thấy nàng lập tức cười hì hì nói: "Tuyết Họa Nhi, nghe nói sư phụ Huyền Trang tu hành đã đắc đạo, ăn thịt của hắn có thể Trường Sinh Bất Lão, Khuê Mộc Lang bắt Huyền Trang, đại khái chính là muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với nàng. Ta thấy, hắn trắng trẻo như vậy, hương vị khi hấp lên hẳn là không tệ."
Khổng Tước quân nuốt từng ngụm nước miếng nói xong, còn liếm môi một cái, sau đó lại vội vàng nghiêm mặt, thanh minh cho mình: "Ta không ăn, ta không cần phải Trường Sinh Bất Lão. Ta chỉ suy nghĩ một chút."
Khổng Tước quân này chỉ sợ thiên hạ không loạn, không biết trời cao đất rộng cứ luôn hi hi ha ha, còn vội vàng giúp tìm ra cách ăn thế nào, thật đúng là người không tim không phổi.
Đột nhiên, trước động phủ truyền đến tiếng mắng chửi mơ hồ không rõ ràng.
Tuyết Họa Nhi vội vàng đứng lên, lắng nghe cũng chỉ nghe được một tràng tiếng "Yêu quái, yêu quái."
Sắc mặt của Khổng Tước quân có chút khó coi, hắn chỉ lỗ mũi hỏi Tuyết Họa Nhi nói: "Là đang gọi ta?" Tuyết Họa Nhi suy nghĩ một chút, trong động này, Khuê Mộc Lang là tinh quân, nàng là người phàm, bị người ta gọi là yêu quái chỉ có hắn và Vũ Phong thôi.. Giờ phút này Vũ Phong núp ở bên trong phòng nhỏ trên Thiên Trì, hoàn toàn không liên quan gì đến, cho nên trước mắt được gọi là yêu quái, ngoại trừ hắn ra còn có thể là ai?
Tuyết Họa Nhi buồn cười, nhịn xuống, gật đầu một cái.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi Khổng Tước quân chui từ trong bụng mẹ ra bị người trắng trợn trần trụi gọi là Yêu Quái như vậy, quả thực là giận đến hoa dung thất sắc. Hắn ta bay ra ngoài nhanh như một cơn gió.
Tuyết Họa Nhi nâng váy thận trọng đến phía trước động phủ. Tập trung nhìn kỹ, thì ra là Khuê Mộc Lang đã đánh nhau với người ta.
Một hòa thượng thì mập mạp tròn vo như núi thịt, có một đôi lỗ tai rất lớn, không giống lỗ tai người, mà ngược lại giống lỗ tai heo. Một hòa thượng khác lại giống như một ngọn tháp màu đen, hai mắt trợn trừng như chuông đồng, tóc như sợi đồng dựng đứng lên vô cùng dữ tợn. Hai người vừa đánh nhau với Khuê Mộc Lang, vừa kêu to: "Yêu quái, mau giao sư phụ ta ra đây."
Tuyết Họa Nhi thân là một phàm nhân, đứng trên lập trường khách quan mà nói, nàng thật sự cảm thấy tướng mạo của hai người bọn họ, chao ôi, kỳ thật là càng giống với từ "Yêu quái" này hơn.
Mà yêu quái Khổng Tước vừa mới nhảy ra kia, thực là xinh đẹp, làm cho người khác ái mộ.
Khổng Tước quân chống nạnh quát lên: "Các ngươi mới là yêu quái, cả nhà các ngươi mới là yêu quái!"
Cái người hòa thượng lỗ tai lớn lập tức đánh cái bồ cào qua đây: "Cả nhà ngươi mới yêu quái!" Rồi lại nghiêng đầu nói với hòa thượng tháp đen kia: "Ngộ Tĩnh, để ta đối phó cái tên ẻo lả này. Đệ hãy đối phó với hắc bào quái kia."
Tuyết Họa Nhi nghe thấy ba chữ "hắc bào quái" đã rất không thoải mái, quay đầu lại nhìn "ẻo lả", mặt của Khổng Tước Quân đã tái rồi. Người nào, dám, nói, hắn ẻo lả!
Tay hắn chỉ ra một chiêu, lập tức xuất hiện một cây quạt lông vũ. Mà cây quạt trong tay hắn gặp gió là dài thêm, trong nháy mắt thổi tới một trận cuồng phong, làm cho hai vị hòa thượng này mở mắt không ra.
"Yêu quái không mở mắt mà xem, lại còn nói ta là yêu quái, ẻo lả, tức chết ta rồi." Khổng Tước Quân quạt Bồ Phiến một cái thật mạnh, thổi cho thân thể của hai vị hòa thượng đứng không vững.
Khuê Mộc Lang cười ha ha, không cần tốn nhiều sức đã bắt được hai người về động phủ, trói một chỗ với Huyền Trang.
Tuyết Họa Nhi đứng ở một bên nhìn, thật đáng tiếc. Con người ấy mà, thật ra thì có rất nhiều việc đều là bởi vì vạ miệng, hòa thượng mập nhà ngươi nói thế, phàm là một người đàn ông đều căm thù đến tận xương tuỷ hai chuyện, một là bị đội nón xanh, hai là bị người khác nói là ẻo lả. Ngươi không chỉ gọi hắn là yêu quái, còn nói hắn ẻo lả. Tốt rồi! Bây giờ rơi vào trong tay Khổng Tước Quân, bị hắn đối xử, thật sự là thê thảm không nỡ nhìn. Khổng Tước Quân cố tình biến ra một cái váy hoa mặc lên người của hắn, còn biến ra mấy đóa hoa đeo lên lỗ tai heo của hắn.
"Ta xem ai ẻo lả." Khổng Tước Quân cắn răng nghiến lợi nói xong, có thù tất báo hăng hái bắt bí vô cùng đủ, chuyện này cũng khó mà trách hắn, bị người ta chửi bới như vậy, thật sự là không vui.
Vì vậy, lỗ tai heo của hòa thượng mập kia, khiến cho người ta liếc mắt nhìn một cái không cẩn thận sẽ bị đau cả bụng. Ngay cả sư phụ Huyền Trang cũng nghiêng đầu sang chỗ khác "không dám" nhìn hắn. Hòa thượng tháp đen thì cúi đầu không ngừng "run rẩy". Còn Tuyết Họa Nhi nhẫn nhịn đến mức cái bụng sắp rút gân.
Khuê Mộc Lang rất thất vọng nhìn ba vị tù nhân, vỗ tay nói: "Đại Thánh không có ở đây, quả thực là đánh chưa đã ghiền."
Hòa thượng mập mạp vội vàng nói: "Ta đi gọi hắn, để cho Đại Vương được đã ghiền."
Khuê Mộc Lang cười cười: "Ta vừa thả ngươi xuống, chỉ sợ ngươi đã bước đi luôn rồi."
"Sẽ không, ta kiên quyết sẽ không."
"Không cho thả hắn, ta muốn hành hạ hắn thật vui vẻ." Khổng Tước Quân thật sự là rất tức giận, từ khi sinh ra, còn chưa bị uất ức lớn như vậy đâu, hắn xinh đẹp như vậy mà lại bị làm thấp giá trị vì ẻo lả, quả thực là vô cùng nhục nhã. Hắn ta rõ ràng ghen tỵ! Khổng Tước Quân cảm thấy kẻ sĩ cũng biết rằng không thể nhẫn, cơn giận này nhất định phải được phát tiết, nếu đã bị gọi là yêu quái rồi, vậy thì làm yêu quái một lần đi, để cho hắn ăn đau khổ một chút.
"Khuê Mộc Lang, giao tên hòa thượng mập này cho ta." Hắn cố ý nhìn lỗ tai lớn của hắn ta, hừ lạnh: "Người này toàn thân đều là thịt béo, ta sợ ăn sẽ bị béo phì, ngược lại lỗ tai này, còn có thể ăn được. Đợi lát nữa Tuyết Họa Nhi cắt lỗ tai hắn làm tai heo ngâm ớt có được không?"
Tuyết Họa Nhi run lên một cái, lần đầu tiên nàng nghe thấy việc bàn bạc ăn thịt người, ăn cái gì, ăn như thế nào, nàng nghe mà cảm thấy buồn nôn.
Khuê Mộc Lang nhìn Khổng Tước Quân hầm hừ tức giận, quay sang trấn an hòa thượng mập mạp, nói: "Nghe nói cắt lỗ tai sẽ không chết đâu."
Hết chương hai mươi sáu.
← Ch. 25 | Ch. 27 → |