Chương 4
← Ch.03 | Ch.05 → |
Edit: KienHuyetPhongHau????
Nam Nhứ bay vọt lên núi.
Bản thể nàng là Toan Nghê, chẳng sợ cơ thể nhỏ yếu như thế nào, cũng sẽ bay.
Đúng vậy, nàng sẽ bay.
Lần đầu tiên biết bay, nàng còn ở trong cung điện của Ma Tôn mà vui sướng bay nhảy vài lần.
Nhưng học bay gian nan giống như lúc nàng học đi vậy, chờ nàng dần dần hòa nhập vào cơ thể này, sau nàng bay lên mới đơn giản giống như bản năng ăn cơm uống nước.
Lúc này, nàng đối với chuyện phi hành này đã rất quen thuộc.
Chẳng qua thân thể quá mức đau đớn, thất tha thất thểu mà bay lên.
Dù cho nàng bay không nhanh, tốc độ bay này, cũng không có khả năng bằng tốc độ đi bộ của nhân tu.
Khi xuống núi, một đám tiểu đệ tử tu vi Luyện Khí đi ước chừng mất ba canh giờ, bất quá nàng chỉ tốn một nén nhang, là đã tới đỉnh núi rồi.
Đỉnh núi trống trải, nơi nơi đều là tuyết trắng xóa.
Lúc này, Lê Vân đang ở trong sân, hồng mai cùng ngói đen, phá lệ thấy được.
Tới đỉnh núi rồi, Nam Nhứ lại khokng dám bay tiếp.
Ngoại hình nàng hiện tại cùng mèo hoang bình thường cũng không kém bao nhiêu ———
Nàng biết mỗi lần mình phát tác có bao nhiêu chật vật.
Nhưng nàng chắc chắn xác định, không có mèo hoang biết bay!
Thế giới tu tiên, yêu thú biết bay, chính là tiên thú.
Vận mệnh còn tốt một chút, khế chủ thiện lương, bị coi như đồng bọn.
Có một số yêu thú cấp thấp, chính là tiểu quái có địa vị thấp nhất ở Tu Tiên giới, mỗi người đều hận không thể từ trên người chúng nó lục xoát ra giá trị.
Cho nên Ma Tôn ra ray tra tấn nàng, cũng không có một chút nương tay.
Yêu thú cấp thấp sao, khắp nơi đều có.
Thứ gì, một khi xuất hiện, cũng chẳng hiếm lạ.
Không thể bay, bốn chân nàng rơi xuống đất, chạy chậm qua.
Rất mau, nàng đã đứng ở dưới góc tường.
Hồng mai nở rộ, cùng tuyết trắng giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, cũng là một chỗ hiếm mà có được cảnh đẹp.
Chỉ tiếc nàng chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, không rảnh để thưởng thức.
Nàng nỗ lực ngửi ngửi.
Trong không khí có một cỗ mùi hương nhàn nhạt, lại không có mùi hương giống như ban ngày nàng ngửi được trên người Lê Vân.
Mùi hương trên người Lê Vân, hình dung như thế nào ta, lạnh lẽo, lại khiến lòng nàng ngứa ngáy.
Víí dụ như mùi hương bánh mì mới ra lò, mềm mại, nóng hổi; lại ví dụ như mùi hương của dầu chiên, sẽ khiến người ta nhớ đến món gà rán giòn tan đến phỏng tay.
Mà cỗ mùi hương lạnh lẽo của Lê Vân, như lúc thời thơ ấu thèm khát một cây kem lạnh, như khi đi huấn luyện quân sự mà khát vọng một bình đồ uống mát lạnh, như là thời tiết nóng bức gần 40 độ, lại gần với một căn phòng điều hòa.
Nó lạnh, nó cóng, nó lại sảng khoái.
Không ngờ loại mùi này cũng không tệ, tưởng tượng đến loại mùi hương đó, Nam Như liền cảm thấy khó có thể chịu đựng được cơn đau đớn của toàn thân.
Nàng gần như là gấp không chờ nổi mà nhảy lên tường viện này ———
Ngay khi chân nàng dừng trên mái ngói đen, thì đột nhiên đụng phải một vách ngăn vô hình.
Như là nước gợn, hơi hơi giống một dạng.
Nàng còn chưa kịp phản ứng, đã bị ném ra ngoài không chút lưu tình.
"Phanh ——"
Nam Nhứ bị ném vào tuyết.
Tuyết đọng lại rất dày, nàng bị ném sâu tới bên trong.
Nhưng cũng không sâu lắm.
Chờ nàng ra tới, cả người phảng phất giống như tan thành từng mảnh.
Bỗng nhiên có gió, nàng nghe thấy tiếng lá cây hồng mai bị gió rào rạt thổi tạo nên tiếng.
Lúc này đây, nàng không dám nhảy lên tường mái nữa, mà là ở góc tường, thật cẩn thận mà lấy móng vuốt chạm chạm vách tường, một lực lượng ẩn hình chậm rãi đem nàng móng vuốt bắn trở về.
Nàng hậu tri hậu giác mà phát hiện: trong sân Lê Vân, có trận pháp hộ vệ.
.... . Ăn uống không có văn hóa thật là mệt.
Bởi vì không phải là người của Tu Tiên giới, nàng căn bản không có nghĩ tới cái này a.
Ban ngày đi vào, bọn họ là có Liễu Lăng Ca dẫn vào, cho nên không bị cản trở.
Hiện tại nàng chuẩn bị làm một con mèo hoang trạch, tự nhiên lại bị trận pháp đem cản lại.
Bò tường không được.... Vậy còn đi cửa chính thì sao?
Nam Nhứ phe phẩy cái đuôi vòng tới cổng chính.
Cánh cửa gỗ mun vẫn thong dong, khép hờ, để hở một khe nhỏ.
Nàng bắt chéo chân, chui qua, lén lút từ khe hở đi vào.
Nhưng móng vuốt nàng vừa tiến vào nửa bước, nháy mắt tiếp theo, một cỗ lực lượng khổng lồ mãnh liệt đem nàng thổi bay.
Nàng lại một lần nữa bị ném bay trên tuyết, như một miếng vải rách đáng thương bị quẳng đi.
Trận pháp theo bản năng bài xích linh khí vận chuyển trong cơ thể nàng, linh lực vốn hỗn loạn lại một lần nữa loạn thành một đoàn.
Ô ô.
Sao lại có một con thần thú thảm giống như nàng vậy chứ.
Bò lên tường cũng không bò được!
Nam Nhứ bị linh khí lung tung rối loan tra tấn, cổ họng nảy lên một vị tanh ngọt, phun ra một ngụm máu tươi.
Nam Nhứ: "......"
Không được thuốc giảm đau, lại còn hộc máu?
Chuyến đi này thật quá là mệt!
Ài, tội lỗi tội lỗi.
Quả nhiên không nên có tư tưởng làm một dân trạch.
Vậy nên tuân thủ kỷ luật làm một đồ đệ tốt, mỗi ngày nếu tiện gặp được sư tôn thì trộm hít hai ngụm.
Nàng yếu ớt dựa vào tuyết trên mặt đất, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, lại xám xịt đi xuống núi.
Đúng lúc này, khứu giác nàng nhanh nhạy, bỗng nghe thấy được một mùi hương rượu nhè nhẹ trong không khí.
Nàng cũng không ngửi ra được rượu từ cái gì mà ủ ra, lại có thể cảm thụ được đây là mùi rượu nồng đậm rất mạnh.
Bị mùi rượu bao phủ, nàng cư nhiên ngửi thấy một cỗ lãnh hương u đạm.
Nàng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn xuyên qua kẽ hở của cánh cửa, vừa lúc bắt gặp một đôi mắt đen nhánh thâm trầm ———
Nam nhân ngồi trên nhánh cây mai, tóc trắng rối tung trên vai cơ hồ như muốn cùng bông tuyết hóa thành chất thể.
Trong tay hắn cầm một chung rượu, hắn nhìn phía nàng, lại rũ mắt, chậm rãi đem ly chung rượu uống một hơi cạn sạch.
Kiếm tiên Lê Vân.
Bạch nguyệt quang nữ chính Liễu Lăng Ca cầu mà không được, tình địch nam chính Ma Tôn hận đến ngứa răng, cùng với.... Người bị nguyên chủ trong cốt truyện giết chết.
Vốn dĩ hắn mất đi tu vi, cơ hồ là trở thành phàm nhân.
Trong cốt truyện, nguyên chủ tìm được cơ hội, liền mỗi ngày cho hắn uống thuốc đã hạ độc.
Có lẽ là ngại bạch nguyệt quang bị cách trực tiếp hạ độc đến chết không đủ kích thích, tác giả còn thuận mà viết Lê Vân phát hiện trong thuốc có độc, không uống nữa.
Lúc này Ma Tôn ẩn nấp tiến vào, phát hiện hắn không uống thuốc, liền ra lệnh cho nàng giết chết hắn.
Nam nhân không né không tránh, đứng ở nơi đó, sau đó bị nàng một nhát kiếm đâm xuyên trái tim.
Một màn này vừa hay bị Liễu Lăng Ca nhìn thấy, hiện trường bị phát hiện, biết vụ ám sát này là Ma Tôn bày mưu đặt kế, sau đó cùng Ma Tôn quyết liệt, ngược tâm ngược thân.
Tóm lại.... . !
Chính là một nồi to đầy cẩu huyết.
Nam Nhứ nhớ rõ, khi sách viết đến đoạn này, các độc giả đều mắng, tác giả vì muốn chế tạo cẩu huyết mà làm Lê Vân chết.
Bằng không, một người đang êm đang đẹp, vì cái gì không tránh cũng không né?
Lúc ấy nàng cũng không hiểu, thậm chí còn ở phần bình luận chửi tác giả vài điều, còn ở phần bình luận cãi nhau với người ta.
Cũng bởi vì vậy, nàng đối với nhân vật này ấn tượng phá lệ mà sâu sắc, sau khi xuyên qua, bởi vì nghe thấy tên Lê Vân, mới phát hiện mình đã xuyên thư.
Hiện tại, nàng lại có chút lý giải vì sao hắn không né tránh nhát kiếm đấy.
Trên người hắn không có chút ý chí sống sót.
Dường như hắn là làm một cái tượng băng điêu khắc, bình hoa, đồ trang trí ———
Duy nhất không làm người.
Hắn đối thế giới này không hề hứng thú.
Giống như thong dong mà đối diện với cái chết, chính là kết cục lúc ấy mà hắn muốn nhất.
Hình dung trên điểm này, đại khái chính là nam chán đời đi.
Nam Nhứ vẫn luôn cảm thấy cái này kỳ thật là làm ra vẻ.
Hiện tại lại nhìn thấy hắn.
Từ thiên chi kiêu tử từng chút ngã xuống, trở thành phàm nhân chói gà không chặt, đả kích to lớn như vậy, không chịu nổi cũng thực bình thường.
.... . Giống như nàng đang làm một xã súc tốt, lại bị Ma Tôn ném vào ao.
Tuy rằng không hẹn mà gặp của nàng và Lê Vân không quá tương đồng, nhưng lúc này lại có cảm giác cùng hắn đồng bệnh tương liên*.
*Đồng bệnh tương liên: khi cùng gặp một hoàn cảnh giống nhau thì mới thương xót cho nhau.
Nam Nhứ nghiêng ngả lảo đảo mà đi về hướng hắn.
Theo bước chân nàng, rơi trên mặt tuyết là một điểm đỏ bừng.
Vừ chợt thấy, có điểm giống như hoa hồng mai rơi xuống, nhìn kỹ....
Nga.
Là máu trên người nàng a.
Có lẽ là bởi vì ngâm dược trì đau đơn cực đại đã nâng cao năng lực của nàng, đối với chuyện chảy máu này, nàng cơ hồ không cảm giác đến.
Đi đến càng gần, Nam Nhứ càng ngửi được lãnh hương mê người trên hắn ———
Thật thoải mái.
Toàn thân đau đớn tựa hồ trong nháy mắt được xoa dịu, kinh mạch hỗn loạn, linh lực cuồng bạo, bởi vì cỗ hương khí này, kỳ dị mà trấn tĩnh xuống dưới.
Quá thoải mái.
Từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo lại khó.
Trải qua tất cả những điều đó một cách không đau đớn, xa xỉ như một người bình thường, nàng cơ hồ rất khó mà kiềm chế xúc động muốn tiến tới gần hắn.
Ngay khi nàng nghĩ rằng đến gần hắn một chút ít nữa, bỗng nhiên thấy hắn từ tren cây nhẹ nhàng nhảy xuống.
Rồi sau đó, hắn liền đứng ở trước mặt nàng.
Lãnh hương u đạm cùng mùi rượu hòa quyện vào nhau, dày đặc mà đem nàng bao bọc trong đó.
.... .
Thì ra rượu Lê Vân uống.
Rượu mà chưởng môn tìm, là rượu thuốc để ôn dưỡng cho thân thể hắn.
Chén rượu vẫn luôn là bạn tốt tự chế của hắn, có thể luôn duy trì ấm ấp.
Từ khi hắn đánh mất tu vi, chuyện đơn giản như ôn rượu, hắn đều không làm được.
Cho dù mấy năm tu luyện, thân thể cũng trải qua rèn luyện đầy đủ, cũng đủ để chịu đựng giá rét trên đỉnh núi này.
Nhưng hắn như cũ vẫn cảm thấy rét lạnh.
Rét lạnh không liên quan đến tuyết trắng, là băng hàn sâu trong cốt tủy đến thần thức.
Hàn độc ngày đêm tra tấn hắn, làm hắn không được yên bình.
Tối hôm qua, hắn nằm mơ một giấc mộng.
Hắn hầu như không có nằm mơ qua.
Càng là tu sĩ cảnh giới cao, càng ít nằm mơ.
Cho dù là lúc bọn họ cho dù nghỉ ngơi, mọi khắc trong không khí đều tu luyện.
Cho nên đối với tu sĩ bọn họ, nằm mơ, là một món quà từ Thiên Đạo, hoặc là báo động trước.
Tương truyền ngàn năm trước, có vị lão tổ, đó là trong mơ ngộ đạo, đắc đạo phi thăng.
Nhưng hắn mơ thấy lại là ———
Hắn bị một nữ nhân giết chết.
Nhát kiếm của nữ nhân kia, là nhát kiếm xuyên tim hắn.
Trong mơ, nữ nhân này là đồ đệ hắn trong tương lai.
Hắn không nghĩ tới, hôm nay thu đồ đệ, hắn lại thấy được nàng.
Nàng không giống như trong mơ.
Trong mơ nàng hư vinh cậy mạnh, cực kiêu ngạo sĩ diện, điều này chân chính làm nổi bật.
Mà ban ngày hắn nhìn thấy người kia, lại cật lực đem chính mình trong đám đông che giấu đi, hận không thể làm cho tất cả mọi người bỏ qua nàng.
...... Hoàn toàn là hai người khác nhau.
Hắn cũng không biết vì sao mình có giấc mộng như vậy.
Giống như hắn không biết vì sao, hiện tại lại nhìn chằm chằm con mèo hoang một hồi lâu.
Hắn ngồi trên cành mai uống rượu, nhìn toàn bộ hành trình của con mèo hoang này.
Cũng thấy được, mèo hoang ở trưoac mặt hắn, thương tích đầy mình.
Đạp Tuyết Phong hàn khí bức người.
Mới đầu, hắn cố ý chọn đỉnh núi như vậy, dùng để tôi tuyện kiếm ý.
Sau này, hàn độc của hắn dần dần nhuộm đầy phiến sân này, Đạp Tuyết Phong hiện nay càng tiêu điều, chút tu sĩ tu vi thấp đều không muốn nghỉ chân ở đây.
Chim bay cá nhảy cứ như vậy tránh xa nơi này, mèo hoang nhỏ cố chấp xông tới, thế nhưng giống thịt cá chất đầy trong viênn hắn.
Thà rằng mặc kệ chính mình cả người đầy máu, cũng muốn tới gần hắn.
Một nữ nhân muốn giết chết hắn.
Một con mèo bởi vì tới gần hắn, suýt chút nữ bị trận pháp trong sân giết chết.
Hắn chỉ đứng trước mặt mèo hoang.
Nó cả người chật vật, thảm không nỡ nhìn, lông đều bị máu tươi nhiễm ướt, lại không có phát ra một tiếng.
Giống như không biết đau đớn, đồng tử màu vàng ngoan ngoãn nhìn hắn, thuần khiết lại khao khát.
Tâm hắn khẽ động.
Ngày đầu tiên tu hành, hắn đã được dạy dỗ, tu sĩ cần thiết đoạn tình.
Chỉ có chặt đứt liên hệ cùng trần thế, mới có thể đủ chuyên tâm mà khổ tu.
Nhưng kia cùng hắn làm gì có quan hệ?
Hắn sớm đã là một phế nhân.
Phế nhân cùng mèo hoang, vừa lúc xứng đôi.
Hắn khom lưng bế nó lên, mặc kệ vết máu dơ bẩn dính lên trên người hắn.
"Sơ Thất." Hắn thấp giọng nói, "Từ nay về sau, gọi ngươi là Sơ Thất."
______
Phong Hầu: đột nhiên thấy tội nghiệp nam chính quá à (T^T).
← Ch. 03 | Ch. 05 → |