Vay nóng Tinvay

Truyện:Mối Tình Đầu Của Lôi Ngự Phong - Chương 16

Mối Tình Đầu Của Lôi Ngự Phong
Trọn bộ 17 chương
Chương 16
0.00
(0 votes)


Chương (1-17)

Siêu sale Lazada


Phía đông mặt trời hơi hơi nhô lên, trên giường thật lâu mới dừng lại tiếng thở dốc, bình tỉnh trở lại, chỉ nghe được âm thanh của sóng biển.

Toàn bộ phòng ngủ, tất cả là mùi vị hoan ái làm cho người ta mặt đỏ tai hồng, giường lớn hỗn độn không chịu nổi, quần áo hai người lung tung trên sàn gỗ, hai cơ thể thân thiết dây dưa kết hợp với nhau, gắt gao dán ở một chỗ, làm cho đối phương cảm thấy ấm áp.

Mái tóc dài đen nhánh tùy ý lung tung ở trên chiếc gối lông chim, cả đêm vận động Nguyễn Y Nông mệt mỏi rã rời.

Mới vừa rồi kết thúc một hiệp, cô cả người không chịu nỗi kích tình mà hôn mê bất tỉnh. Mệt mỏi nhắm mắt lại, cơ thể mềm mại vùi vào trong ngực rắn chắc của anh. Anh cả đêm dùng vật nam tính chôn thật sâu vào trong cơ thể cô.

Cô đối với anh có một bóng ma, cơ thể trắng tuyết toàn vết hôn cùng với dấu tay, đó là chứng cứ của kích tình.

Lôi Ngự Phong không hề chợp mắt, lười biếng nằm ngửa, bàn tay thô ráp vuốt ve lưng ngọc của cô, thân thể rõ ràng rất mỏi mệt, vừa lòng mà âu yếm cô. Anh biết cô rất mệt mỏi, nếu anh không biết tiết chế chắc cô sẽ ngã bệnh.

Anh ôm cô tắm nước nóng một lần, cho cô ngủ thoải mái một chút.

Kéo chăn mỏng nhẹ nhàng che lại cơ thể của cô. Anh chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô một lúc sau đó bước xuống giường.

Tùy ý lấy một bộ đồ ngủ mặc vào sau đó bước xuống lầu, tiến vào thư phòng, ngồi vào ghế một bên dùng bật lửa đá quý màu xanh lam châm lửa đốt một điếu thuốc, thuần thục mở máy xách tay, hút một hơi sau đó bàn tay to rất nhanh đánh máy.

Một dãy kí tự rất nhanh xuất hiện trên màng hình trống rỗng, phương án thu mua khu đất của khu xí nghiệp.

Anh nhanh chóng đánh ra một loạt phương án, tiếp theo gọn gàng đóng máy lại, khóe mắt nhìn vào đồng hồ chỉ 8:30 SA, gần tới thời gian Lạc Dịch sẽ đi làm hẳn rất nhanh sẽ nhìn thấy.

Cất gạt tàn thuốc, Lôi Ngự Phong đi lên lầu tắm nước lạnh, một bên dùng khăn lông lau khô thân thể, rồi đi vào phòng ngủ, lên giường.

Anh nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô đang ngủ, kéo cô vào trong lòng ngực rắn chắc của anh.

Trời càng lúc càng sáng, Lôi Ngự Phong cũng không ngủ, anh ngắm nhìn khuôn mặt không hề phòng bị đang ngủ say, anh là một người hiếm khi lại ôn như như vậy.

Thật tốt, cô hiện tại đang ở bên cạnh anh, không muốn dễ dàng buông tay cô ra nữa.

Tất cả người hầu được đưa đến khu vực tòa nhà khác cách nơi này không xa, Lôi Ngự Phong cùng với Nguyễn Y Nông cảm nhận cuộc sống của thế giới hai người.

Bọn họ giống như những cặp vợ chồng bình thường, muốn cô nấu cơm cho anh ăn, anh phụ trách công việc quét dọn, tưới nước cho cây kiểng.

Buổi chiều bọn họ cùng nắm tay đi dạo quanh bờ biển, ngẫu nhiên dạy cho cô bơi lội, hoặc ở trong phòng xem phim, cùng nhau khiêu vũ, bọn họ rời xa huyên náo đến một nơi yên tỉnh.

Dần dần, Nguyễn Y Nông quen với việc anh ôm toàn cơ thể cô rồi anh nhẹ nhàng gọi tên cô, cô nhìn anh cười, ở trong lòng anh làm nũng, vô cùng thân thiết vuốt ve tóc, mũi anh. Ai kêu anh vừa rồi anh cù lét cô làm cô rất ngứa.

Cô còn phát hiện ra chồng cô là một người cẩn thận tỉ mĩ.

Mỗi ngày, anh sẽ bơi một lúc trên biển, cơ thể màu đồng cổ trên người chỉ mặc chiếc quần bơi màu đen thân hình cường tráng sở hữu đường cong thật hoàn mĩ, liếc mắt một cái khiến cho người ta tai hồng mặt đỏ.

Sau khi lên bờ, anh đeo mắt kính râm vào, nằm trên ghế trắng tắm nắng, xem cô chạy trên cát nhặt thật nhiều vỏ sò.

Anh thừa dịp cô không chú ý mang những vỏ sò cất đi chỗ khác, dùng dây kết những vỏ sò lại sau đó treo trên cửa sổ, mỗi khi thủy triều lên, chúng sẽ phát ra âm thanh rất thú vị.

Cô tưởng anh là trộm, không chỉ trộm vỏ sò của cô, có lẽ còn trộm đi nhiều thứ khác.

Bọn họ chia sẽ cơ thể với nhau, ôn lại việc hoan ái, lúc cao trào, bọn họ đồng thời phát ra tiếng thở dốc cùng với tiếng rên rỉ, dùng sức ôm chặt đối phương, thật lâu không muốn buông ra...... Nguyễn Y Nông tưởng, anh thật sự là một tên trộm, không chỉ trộm đi nhiều thứ nhưng lại không chừa lại thứ gì.

Theo thường lệ vừa tỉnh dậy, tay nhỏ bé tuyết trắng hướng về bên cạnh giường sờ soạng, trống không, vừa mới sáng sớm, anh lại đi nơi nào rồi?

Đây là cái gì...... Nguyễn Y Nông mở mắt ra, phát hiện trên gối có một bó hoa hồng trắng rất lớn, dường như vừa mới cắt vào, cô đứng dậy, tay cầm lấy, gai trên thân đã được cắt bỏ, sẽ không làm tay cô bị thương.

Sáng sớm, anh đều tự mình hái hoa hồng trắng cho cô, anh phát hiện ra cô rất thích ăn táo, sợ nhất ăn cay, thích nhất màu trắng, cô là chòm sao Xử Nữ. (Giống chòm sao của mình ghê thuytinhpky) (+_+)

Cô không phục nói khẽ bên tai anh, anh thích ăn cháo hải sản do cô nấu, thích uống cà phê đen không đường, thích ăn hơi mặn, chán ăn đồ ngọt, chòm sao Sư tử.

Cô bướng bỉnh cười thật to, xoay người đem cô đặt ở dưới thân, dùng sức yêu cô, bọn họ không chỉ là vợ chồng, càng ngày càng giống tình nhân.

Nguyễn Y Nông cười rộ lên, hoa tươi thơm mát ngọt ngào, trong lòng ấm áp, trong tay nhỏ cầm bó hoa hồng trắng, Nguyễn Y Nông từ trong phòng ngủ đi ra ngoài tìm anh.

Anh có thể ở trong bếp nấu cơm tình yêu, hoặc ở trong phòng tập thể hình mồ hôi đầm đìa.

Cái miệng nhỏ nhắn mỉm cười, chân ngọc tuyết trắng ở trên cầu thang còn chưa đi vài bước, thư phòng đã đóng chặt nghe âm thanh dường như bên trong có người đang tranh cãi.

Phòng có cách âm hiệu quả tốt lắm, như vậy đều có thể nghe được, có thể nghĩ bên trong nhất định ầm ỉ dữ dội.

Nghi hoặc, Nguyễn Y Nông vừa định bước đến, đột nhiên cửa thư phòng dùng sức kéo ra, một người đàn ông bên trong thở phì phì đi tới, không được hai bước xoay người thấp giọng mắng.

"Cậu cứ việc mất trí nhớ nữa đi! Đừng để bà xã của cậu biết được, nếu không sẽ toi mất!"

"Đó là chuyện của tôi cùng với bà xã tôi, không cần cậu cùng với Mặc tiểu thư quản nhiều như vậy!"

Anh cũng bước ra ngoài giọng điệu thập phần không vui.

"Ngày nào đó Y Nông muốn cùng cậu ly hôn, chúng tôi sẽ ổn hộ cô ấy."

"Cậu!"

"Được rồi, được rồi, các người đừng ầm ỉ, vạn nhất Y Nông nghe được, Lôi muốn diễn cũng không diễn được.... ." Đột nhiên, giọng nói bị người nào đó tự động nuốt vào trong bụng đi, bởi vì khóe mắt nhìn thấy cô đang đứng ở trên thang lầu, khó có thể tin nhìn chăm chú trước mắt một màn, cái này...... Phiền toái lớn!

Nguyễn Y Nông một mặt tái nhợt nhìn chăm chú dưới lầu có bốn người đàn ông, Lôi Ngự Phong sắc mặt xanh mét, đóng chặt đôi môi; Cận Lực biểu cảm khuôn mặt bất đắc dĩ, Quan Dạ Kì một mặt cười khổ, a, còn có một một người thủy chung không mở miệng Lạc Dịch, luôn luôn đứng cách xa mọi người phía sau hai ba bước, bảo trì nhất quán trầm mặc cùng lạnh nhạt.

"Y Nông." Dường như thời gian trôi qua thật lâu như một thế kỉ, Lôi Ngự Phong rốt cục mở miệng, anh khàn khàn kêu tên của cô, nếu cô không để ý đến anh nữa, anh sẽ chết mất.

Nguyễn Y Nông không trả lời anh, ngón tay mảnh khảnh dùng sức cầm bó hoa, rõ ràng hoa hồng không còn gai vì sao cô cảm giác đau như vậy?

Nguyên nhân tất cả đều là giả, là một âm mưu!

Anh không có mất trăm triệu, anh chính là giẫm lên vết xe đổ, đem một năm đó diễn lại một lần nữa, cô đi đến nơi khác, lại đi tìm người phụ nữ khác; Chờ đến khi nhớ cô, đã nghĩ biện pháp buồn cười như vậy, lừa gạt cô, đùa bỡn cô.

Cô là một người nghèo, còn lại hai bàn tay trắng, ngay cả thân thể cũng bị anh chiếm lấy, anh còn không buông tha cô, còn muốn cô cùng anh như thế nào.

Đồng tình? Diễn kịch cùng anh? Cô ở trong mắt anh hèn mọn như vậy sao?

Càng buồn cười, cô không chỉ ngơ ngác đồng tình cùng anh, còn nhân tiện đem trái tim mình cho anh.

Cầm bó hoa trong tay từng bước từng bước đi đến bên cạnh anh, khuôn mặt tái nhợt không còn một chút máu, gằn từng tiếng đối với anh nói:"Lôi Ngự Phong, tôi muốn li hôn với anh."

Sau đó, cô xoay người, chạy nhanh lên lầu, không cho anh nhìn thấy cô khóc, không muốn cho anh thấy mình bị thương nặng đến cở nào.

Dưới lầu, một mảnh yên tĩnh, ai cũng không nói chuyện.

Thật lâu, Quan Dạ Kì mới thở dài, quay đầu lại nhăn mày đối với Cận Lực:"Công tác của cậu đến đây rốt cuộc cũng có đất dụng võ rồi..." Quan Dạ Kì còn chưa dứt lời, Lôi Ngự Phong đã tức sùi bọt mép đánh về phía Cận Lực, hai người đàn ông trong nháy mắt đánh nhau.

"Làm gì đó? Có chuyện gì thì từ từ nói đừng đánh nữa!" Quan Dạ Kì khuyên can, kéo tay này túm lấy tay kia, bọn họ chưa đánh nhau, còn đồng thời quay đầu đối với cậu giận dữ hét:"Tránh qua một bên đi!"

Quan Dạ Kì cũng phát hỏa? Tốt xấu gì từ nhỏ cậu học quyền cước từ nhỏ, có cơ hội, cậu tiến lên ngăn hai người lại, tiếc rằng hai bên đánh về phía cậu, gấp đến độ an đành phải cần viện binh.

"Đừng nhìn trò hay, còn không mau đến giúp.... .".

Lạc Dịch bất động đứng tại chỗ, căn bản không muốn đi hỗ trợ, môi mỏng anh nhếch lên nói:"Ông chủ, phu nhân vừa rồi khóc."

Lôi Ngự Phong nghe xong những lời này bỗng chốc cứng đờ, cả người bỗng nhiên giống như già đi mười tuổi.

Anh buông cổ áo của Cận Lực ra, lại yếu đuối giống như kẹo mè xửng Quan Dạ Kì, quay đầu bước lên cầu thang.

Anh không muốn nhìn cô khóc thút thít, nhưng anh luôn chọc cô đau lòng, lúc này cô còn có thể tha thứ cho anh nữa không?

Chỉ nghe Quan Dạ Kì ở phía sau than thở nói:"Phụ nữ nào muốn người mình yêu như vậy? Đã yêu cô, phải đi nói cho cô ấy biết, hơn nữa đừng tìm cách chối tội, nói cậu không có kinh nghiệm, yêu là như thế nào, sớm biết như vậy nên theo tôi học hỏi.... ."

Lôi Ngự Phong không trả lời, đi nhanh lên phòng ngủ.

"Cậu hiện tại rất vừa lòng? Có phải hay không bắt đầu chuẩn bị giấy thỏa thuận li hôn?" Quan Dạ Kì quay đầu nhìn về phía Cận Lực.

"Mẹ nó. Tôi vừa lòng cái quỷ!"

Cận Lực một bụng lửa giận, giống như trừng mắt cậu ấy, châm chọc khiêu khích nói:"Các người có bản lĩnh làm ra chuyện này, sẽ không nghĩ tới hậu quả? Cậu lại là bác sĩ, thế nào nhẫn tâm đi lừa gạt một người phụ nữ, lương tâm đ*o đức nghề nghiệp bị chó tha rồi sao?"

"Tôi với cậu có khác gì nhau! Đạo đức của cậu nhiều năm trước đã không thấy tăm hơi?" Quan Dạ Kì trả lời lại một cách mỉa mai, anh vốn chẳng phải đồng mưu, chính là có chút hoài nghi, về sau gặp Lôi Ngự Phong diễn ra như vậy, cũng nhìn thấy hai người bọn họ tình cảm, cũng đành mở một mắt nhắm một mắt cho qua.

"Tôi hiện tại đang muốn sửa lại sai lầm của mình, so với cậu chết cũng không hối cải còn mạnh miệng như vậy."

"Đi phá vợ chồng người ta mà nói sửa lại sai lầm."

Nãy giờ Lạc Dịch không nói lời nào đột nhiên chen vào nói:"Cận, vị kia mặc tiểu thư, xem ra cho rằng cậu không bị ít tội"

Lạc Dịch nói làm cho Cận Lực mặt cư nhiên đỏ, sau một lúc lâu mới không được thoải mái ho một tiếng, nói:"Cô ấy nói tôi giúp đỡ trụ vương là không tốt, nhất định nói tôi phải đem Y Nông cứu ra khỏi cuộc hôn nhân này, nên mới......"

"Mới bằng lòng kết hôn với cậu?" Quan Dạ Kì bắt được nhược điểm, lập tức mắt mang khinh bỉ trừng Cận Lực.

"Tôi suy nghĩ cậu là một người bận rộn đến như vậy lại tốt bụng mang bó hoa lớn đến đây thăm bệnh, quan tâm đến Y Nông như vậy thực có một ý đồ riêng!" Cận Lực cũng không cam lòng yếu thế, hừ lạnh một tiếng.

"Không sai, tôi có ý đồ khác, không giống cậu thay người yêu như thay áo, đại khái cả đời cũng không có khả năng hiểu được tâm tình của tôi, cậu không nhìn ra tôi đang giúp Lôi sao? Lôi hiện tại đang trốn tránh thực tế, cậu nghĩ rằng Y Nông vĩnh viễn sẽ không phát hiện ra cậu ấy diễn kịch sao?"

" Tôi đây vẫn tình nguyện không cần." Quan Dạ Kì nhún vai phản bác.

"Thôi đi, đều giúp lừa Y Nông, là tình nghĩa anh em đi?"

"Cậu đến đây quậy, có khác gì không có nhân tính......"

Hai người lải nhải tranh luận, cũng không nguyện ý im miệng trước, bất quá đại luật sư tài ăn nói lanh lẹ, rất nhanh đã bắt đầu áp đảo bác sĩ.

Chỉ thấy Lạc Dịch ngoảnh mặt làm ngơ, nhàn nhã đem hai tay để ở túi quần, hướng quầy bar đi đến, nhàn nhạt ném một câu:"Có ai muốn uống một ly không?"

Hai người không phục hung hăng liếc mắt một cái, lại đồng thời đứng lên hướng quầy bar.

Hiện tại, xác thực cần một ly rượu ngon, trầm ổn một chút cảm giác bất an, không biết Lôi Ngự Phong làm thế nào để thu dọn tàn cuộc dỗ ngọt bà xã của mình.

Nguyễn Y Nông biết, Lôi Ngự Phong là một người rất ngang ngược, chưa bao giờ dễ dàng nhận sai nhưng hiện tại anh lại thừa nhận.

Anh không cho cô đi, cô liền đem chính mình nhốt trong phòng ngủ, mà anh luôn luôn canh giữ ở ngoài cửa: cô không muốn nhìn thấy anh, anh liền phái Quan Dạ Kì đưa đồ ăn vào, thuận tiện còn nói một vài lời thuyết phục.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-17)