Vay nóng Tima

Truyện:Mối Tình Đầu Của Lôi Ngự Phong - Chương 11

Mối Tình Đầu Của Lôi Ngự Phong
Trọn bộ 17 chương
Chương 11
0.00
(0 votes)


Chương (1-17)

Siêu sale Shopee


"Không thể luôn như vậy, luôn luôn làm......"

Cô liền mắc cỡ chết đi được, từ lúc còn nhỏ tới nay, cô chưa từng nói những lời như vậy.

"Nga?" Lôi Ngự Phong nhíu mày, ngực phập phồng, bị những lời nói cùng biểu cảm đáng yêu làm cho tức cười, "Lôi phu nhân, nếu tôi luôn luôn muốn làm, luôn luôn làm, người có năng lực như thế nào?" Nguyễn Y Nông vươn tay nhỏ bé che chắn khuôn mặt nhỏ nhắn, thân thể mềm mại ở trong nước không dám nhìn anh cười.

"Hơn nữa anh đang nghĩ làm trên bờ cát, em cảm thấy này chủ ý thế nào?" Anh tiến đến bên tai, tiếp tục dụ dỗ cô:"Hoặc chúng ta ở trên du thuyền, ở trên sàn tàu làm, em có muốn thử xem, cái loại cảm giác này khác lạ với trên giường, bồn tắm lớn hoặc trên sofa tuyệt đối không giống nhau.... ."

"Không cần nói nữa!" Nguyễn Y Nông xấu hổ đến không thể tức giận, che khuôn mặt nhỏ nhắn rồi bịch hai lỗ tai lại rồi thấp giọng nói "Em, em không muốn nghe!"

"Không muốn nghe?" Lôi Ngự Phong làm bừng tỉnh lại nói;"Vậy trực tiếp dùng làm, bà xã ngoan, em thích động thủ bất động khẩu?"

Đây trời sinh thói hư tật xấu, anh rất yêu cô nhưng anh không kiềm được mà muốn cô nhiều hơn.

"Mới, mới không phải!" Nguyễn Y Nông vừa thẹn vừa bực, xoay người, đang định đi đến bồn tắm lớn, lại bị Lôi Ngự Phong theo phía sau chặn ngang ôm lấy đặt ở trên đùi rắn chắc.

"Muốn đi đâu?" Anh yêu thích xem cô thẹn thùng nhưng trên thực tế anh yêu tất cả biểu cảm trên gương mặt cô.

"Em, em không muốn cùng anh nói nữa." Anh da mặt quá dày, cô càng không phải đối thủ của anh chỉ có thể chạy ra chỗ khác.

"Không có khả năng, anh còn muốn chưa đủ." Bàn tay to thuận thế từ trên lưng trượt đến hai chân thon dài.

Nga...... Thời gian nửa tháng ngắn ngủi, anh ngày hay đêm dùng kế "tẩm bổ" ôm ấp các kiểu, sắc mặt cũng trở nên đỏ bừng.

Ngực càng lúc càng lớn, cái mông càng đầy đặn, cơ thể tuyết trắng nước phủ trên cơ thể cô, cả người kiều diễm, ngây cả người giúp việc cũng nhìn ra.

Vì thế anh không vừa lòng, cô đối với anh độc nhất vô nhị là trân bảo, anh thầm nghĩ đem cô giấu đi, ai cũng không được nhìn.

Nguyễn Y Nông còn chưa kịp đứng lên, liền hô một tiếng, thân thể mềm mại cứng đờ, cảm giác anh sờ mông cô, vật cứng rắn từ phía sau xâm nhập vào hoa huy*t, bá đạo thẳng đến chỗ sâu nhất.

Vô luận anh có làm bao nhiêu lần, nơi đó của cô vẫn như cũ vừa nhỏ lại ẩm ướt siết chặt lấy anh, Lôi Ngự Phong iết hầu phát ra tiếng gầm nhẹ vui thích. Nặng nề rút ra đưa vào, tận tình đung đưa, ma sát, luật động, thật sâu trong cơ thể cô buộc cô tiếp nhận toàn bộ.

"Cầu...... Cầu xin anh...... Chậm... một chút...... A......" Giọng nói mềm yếu vì tình dục khàn khàn, cô xoay thân mình, tránh né bàn tay to trên cơ thể bừa bãi xoa bóp vỗ về cùng chơi đùa.

"A...." Cô vô thức vặn vẹo, hành động của cô như cổ vũ anh chiếm đoạt, trong vách tường mãnh liệt cọ cọ một trận tê dại, anh vui thích phát ra tiếng khàn khàn rên rỉ, dùng miệng hôn lên trước ngực cô, giữa lưng dùng sức tiến vào chỗ sâu nhất, dùng tốc độ rất nhanh không cho cô có cơ hội trốn tránh.

"A... a..." Làm cho Nguyễn Y Nông toàn thân tê dại, cô vô lực ngã ra phía sau ôm ấp anh.

"Có thích hay không? Bảo bối." Anh dừng lại động tác, bàn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, môi mỏng không ngừng hôn lên mặt liếm mút môi cô, khàn khàn hỏi:"Còn muốn một lần cao trào nữa không?" Quá mức kích thích Nguyễn Y Nông trong đầu một mảnh hỗn loạn, anh rất có kinh nghiệm cùng kỹ xảo, nam nữ hoan ái, cô kháng cự không được, phải nhẫn nhục chịu đựng phối hợp với anh.

"A...... Muốn......" Tay nhỏ bé ôm lấy cánh tay cường tráng của anh, môi hồng nhỏ nhắn phát ra tiếng ưm, ưm dễ nghe, làm cho anh không thể khống chế được.

"Được, ngoan." Anh sủng nịch cười, bàn tay to xoa nắn cặp tuyết nhũ, nắm giữ eo mảnh khảnh rồi hung hăng đánh vào mông cô, rồi cuồng dã đoạt lấy.

"A.... . a... a." Cao trào tới vừa cuồng dã lại mãnh liệt, dịch thể trong suốt từ cơ thể chảy ra, toàn thân run rẩy, gò đào đẫy lắc lư theo tiết tấu của anh, cánh tay cô nắm chặt lưng cường tráng của anh, ngẩn cao khuôn mặt nhỏ nhắn, trán tựa trên vai của anh, kiềm lại không được nức nở.

Đến cuối cùng, cô lâm vào cao trào khuôn mặt nhỏ nhắn mê mang, dùng sức hôn lên môi cô, cắn răng rít gào, đem toàn bộ mầm móng bắn vào hoa tâm ngọt ngào.

Sau khi kết thúc hoan ái, Lôi Ngự Phong vẫn yêu thích ôm cơ thể yếu ớt xụi lơ của cô, yêu kiều hổn hển, cô tựa hồ ngay cả nâng ngón tay lên cũng không còn sức lực.

Anh thỏa mãn khóe môi mỉm cười, lưng tựa vào bồn tắm lớn, nhắm mắt lại hưởng thụ cao trào đi qua.

Thật lâu sau, Nguyễn Y Nông thần trí bắt đầu thanh tỉnh, cô nhớ tới màn vừa rồi, xấu hổ đến không dám nhúc nhích, cũng không dám thoát khỏi lòng ngực anh.

Cô ngượng ngùng lại không tình nguyện, cơ thể đã mất khống chế, yêu cảm giác tư vị này, thích được anh âu yếm.

Anh đối với cô như vậy có phải tình yêu nam nữ hay chỉ thích làm tình với cô. Có khả năng anh yêu cô không?

Cuối mùa thu, thời tiết rất tốt, biệt thự Lôi gia vẫn như cũ an ninh rất an toàn.

Tiếng chim hót ở ngoài cửa sổ kêu chíp chíp, đánh thức người đang ngủ ở trên giường, cô vẫn buồn ngủ cả người bủn rủn vô lực nằm trên giường lớn, không muốn mở mắt ra.

Vị trí bên cạnh trống rỗng, xem ra anh đi ra cửa rồi.

Sau khi kết thúc tuần trăng mật, bọn họ từ hòn đảo về Đài Bắc, hai người bọn họ trở lại Đài Bắc ngày thứ hai, anh lập tức đi công tác, nghe nói vài công trình lớn, cho nên sáng anh đi sớm tối về trễ, thường xuyên họp đến khuya mới có thể trở về nhà.

Cơ thể anh cũng khỏe thật, cô đang ngủ vừa lên giường hôn cô tỉnh ngủ, ép buộc cô, thể lực cùng tinh lực đều đồng dạng tràn đầy năng lượng, cô hẳn cảm thấy chính mình thực có "diễm phúc" đi.

"Cốc, cốc... cốc", đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

"Phu nhân, người dậy chưa?" Ngô tẩu từ bên ngoài nói vào.

"Ngô tẩu, ta lập tức ra liền." Nguyễn Y Nông bị hoảng sợ mở mí mắt, ngồi dậy, chăn mỏng trên người để qua một bên, lộ ra một thân tuyết trắng như ngọc, cả người nhỏ nhắn xinh đẹp.

"Bữa sáng đã chuẩn bị, mời người xuống dưới lầu dùng cơm." Ngô tẩu lạnh nhạt nói, xoay người rời đi.

Nguyễn Y Nông nghe được tiếng bước chân dần dần đi xa, thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa mí mắt, tìm váy ngủ của mình hôm qua bị anh xé rách, mặc vào, xuống giường đi đến phòng tắm rửa mặt chải tóc.

Người làm ở Lôi gia không nhiều lắm. Trừ lão quản gia ở nước Mĩ chăm sóc hai đứa cháu, lão Trần lái xe, cũng chỉ có vài người giúp việc, cùng người làm vườn, cũng không biết nói sao, cô đặc biệt sợ Ngô tẩu.

Sợ giọng nói chanh chua của bà ta, dùng ánh mắt xem thường cô. Có lẽ chỉ là cảm nhận của cô, tại ông chủ muốn cưới cô, chứ không phải cô quyến rũ anh.

Nguyễn Y Nông lại thở dài, lau cơ thể ẩm ướt, thay đồ bộ màu lam ở nhà, từ trên lầu đi xuống.

"Phu nhân, dậy sớm vậy, buổi sáng tốt lành." Lão Trần từ bên ngoài tiến vào, cầm trong tay vài quyển báo chí, vừa nhìn thấy cô, ý thức được giấu tạp chí ra phía sau, mặt tươi cười rồi chào hỏi.

"Chú, buổi sáng tốt lành." Nguyễn Y Nông thực kính trọng lão Trần hiền lành, nghĩ đến chính mình bây giờ mới dậy, thẹn thùng nói:"Kỳ thực cũng không sớm......"

"Ông chủ trước khi ra ngoài còn dặn dò, cho phu nhân ngủ nhiều một chút" Lão Trần cười hớn hở.

Nguyễn Y Nông đột nhiên đỏ mặt cười.

"Phu nhân, mời dùng cơm." Giọng nói của Ngô tẩu lạnh như băng thanh âm từ phòng ăn truyền ra.

"Phu nhân mau đi đi, tôi còn muốn gọi cuộc điện thoại." Lão Trần thúc giục.

"Vậy chú gọi đi." Nguyễn Y Nông vội vàng đi đến phòng ăn.

Trên bàn, bày thức ăn tiêu chuẩn của bữa sáng gồm bánh mì, bơ, chân giò hun khói, trứng ốp lếp, còn có sữa tươi, nước chanh cùng với rau dưa salad trái cây, toàn mĩ vị nhìn cảm thấy đói bụng.

Ngô tẩu thấy cô ngồi xuống, liền xoay người hướng phòng bếp. Khóe mắt liếc về tạp chí sắc màu rỡ.

Nguyễn Y Nông uống sữa, vừa cầm lấy bánh mì bơ, tầm mắt liền nhìn đến quyển tập chí.

Từ khi trở lại Đài Bắc, cô mỗi ngày đều ở nhà không ra khỏi cửa, theo thường lệ cùng Khải Thần, Khải Duệ gọi điện thoại, chờ Lôi Ngự Phong về nhà, đọc sách, ngẫu nhiên cùng người làm vườn nói chuyện phiếm, thật đúng là an nhàn.

Cô nhớ tới Lôi Ngự Phong có một thói quen, thích dùng bữa sáng xem báo chí, vì thế cười mỉm, đứng lên lấy tạp chí ra xem.

Đột nhiên, Nguyễn Y Nông trừng mắt to, giật mình nhìn một tấm ảnh cũ, thế nhưng xuất hiện trên trang bìa, tiêu đề viết về chuyện tình hào môn.

Cô nhanh tay lật ra xem nội dung, bên trong ghi tường tận công việc cô đã từng làm trước khi kết hôn làm trong họp đêm, văn phòng, phục vụ ở nhà hàng còn có "Miranda" Nội y model.

Hằng ngày có một số người lạ mặt, Nguyễn Y Nông căn bản là không nhớ rõ cô và bọn có quan hệ gì.

Nhưng mỗi người đều nói họ là phóng viên, họ cùng chủ tịch tập đoàn Lôi Đình và phu nhân rất quen thuộc, Nguyễn tiểu thư là tiểu mỹ nhân, không chỉ có bộ dạng xinh đẹp, dáng người nóng bổng, một vài lời cũng không hình dung ra được.

Sắc mặt bộ dạng tai to mặt lớn trang phục chủ quản công ty luôn luôn nói, Nguyễn tiểu thư tựa hồ càng nguyện ý đem gả vào hào môn, cho nên ở hợp tác rồi mấy tắc mặt bằng quảng cáo sau sẽ không chịu lại tiếp tục ký hẹn, anh ta đối phóng viên nói:"Khi đó cô đang cần tiền, tôi không nói hai lời liền cho cô cơ hội, hiện tại cô gả cho chủ tịch, không còn nhớ đến tôi!" Đạo diễn nổi danh quảng cáo đầy đủ, trong lời nói của anh ta nói anh cùng với Lôi phu nhân quan hệ thân thiết, về mức độ thân thiết đến đâu, không có nói ra như thế nào cho mọi người biết.

Hắn ta một mặt đối với phóng viên tỏ vẻ, chính mình từng đối Nguyễn tiểu thư nhất kiến chung tình, người tập đoàn Lôi Đình là trùm trên thương trường, bọn họ bất quá là tép rêu sao so sánh được.... . Đã ám chỉ Lôi Ngự Phong có khả năng cướp người lại đem Nguyễn Y Nông về vì đứng núi này trông núi nọ, bộ tộc "Bắt cá hai tay"

Tối quá làm Nguyễn Y Nông không thể tin rất lâu không thấy Roger cũng đột nhiên xuất hiện tại trong này, tuy rằng anh ta đối với những câu hỏi của phóng viên không trả lời, cự tuyệt tất cả, lại biểu hiện rõ ràng đối Lôi Ngự Phong căm thù đến tận xương tuỷ.

Cô không thể tin, nếu đã di dân đến Nhật Bản cùng anh A Ken còn làm trong quá bar, phỏng chừng cũng không tránh được những người phóng viên này.

Cuối cùng, phóng viên ở tập chí kết luận phu nhân tuy rằng không phải là xuất thân danh môn vọng tộc, nhưng không thể nghi ngờ người này rất có dụng tâm ý đồ không rõ ràng, bằng không đường đường tổng giám đốc tập đoàn Lôi gia trong thời gian ngắn như vậy chi ra không ít tiền của thậm chí nguyện ý cưới cô thành bà xã của mình.

Từng giọt nước mắt chảy đến mu bàn tay, cô mới phát hiện ra chính mình rơi lệ, cảm giác vô lực từ trước đến nay chưa từng có.

Cô không biết người bên ngoài vì sao đối xử với cô như vậy, cũng không biết nếu Lôi Ngự Phong xem tin tức thì sẽ như thế nào.

Cô mất khẩu vị, rốt cuộc ăn không vô, lẳng lặng ngồi yên, giống như tượng đá không có cảm xúc, không suy nghĩ cũng không có biểu cảm, ngoài cửa sổ ánh mặt trời lấp ló ở đầu vai cô, nhưng cô cảm thấy rét lạnh, mùa đông sao lại đến nhanh như vậy?

Cùng lúc đó.

Tập đoàn Lôi Đình lầu 41 phòng tổng giám đốc, cũng là mây đen che phủ.

"Rầm..." một tiếng.

Lôi Ngự Phong giận quăng cuốn tạp chí lên bàn trà, bên trong hình ảnh màu sắc rực rở của người đàn ông khác cùng với bà xã của mình, câu chuyện phập phồng, tình tiết thật giả khó phân biệt.

"Người chết tiệt nào làm!" Anh hung hăng mắng, cả người đều bao phủ phẫn nộ bốc hỏa bên trong, anh nhìn người ngồi trên sofa, cho dù Thái Sơn dè trên đầu cũng bình tĩnh, nghiến răng nghiến lợi nói:"Tôi muốn nhà phát hành tạp chí này đóng cửa!"

"Trước xin bớt giận." Cận Lực thần sắc tự nhiên nói:"Cái này ý đồ bất quá rất đơn giản, người chủ quản nội y kí trước đó không lâu bởi vì quấy nhiễu tình dục một nữ viên chức mà bị lưu mờ, hôn sự của cậu lại nỗi như vậy quảng cáo làm đạo diễn, gần đây đổi nghề đi đóng phim, đại khái là muốn nổi tiếng. Trước đó nghe nói theo đuổi phu nhân của cậu, có thể là hận cậu, về phần......" Anh ngừng một chút, "Vị kia là La tiên sinh, tôi đến thật đúng là không có gì hay để nói, cậu lợi dụng chức quyền đem người ta điều đến nước ngoài công tác, chuyện này phu nhân không biết?" Lôi Ngự Phong âm thầm trầm mặt, không nói một lời.

Người đàn ông Roger đối với anh mà nói quá mức nguy hiểm, anh sợ hãi Nguyễn Y Nông còn chưa có gật đầu gả cho anh. Anh đi trước một bước, người đàn ông này có thể trở thành chướng ngại vật của mình. Cho nên anh mang tình địch ra nước ngoài. Thậm chí còn đi vội vàng, Roger chính mình cũng không nghĩ tới, chính mình bị chuốt say đưa lên máy bay đến New Zealand, càng phẫn nộ bản thân mình không thể liên lạc được với Đài Loan, sau khi bọn họ kết hôn, mới có thể một lần quay về.

Người này rất nguy hiểm, không thể khinh thường a!

"Sự tình này tốt nhất không được nhắc lại. Truyền thông mới phát hiện, tự nhiên sẽ tìm hiểu các tin tức khác nữa, mọi người sẽ nhanh chóng quên nhanh thôi...." Cận Lực dương mày, đề nghị nói.

"Tôi sẽ không từ bỏ ý định" Lôi Ngự Phong chắc như đinh đóng cột không nghe lời khuyên của Cận Lực.

"Tôi chỉ sợ tin tức này sẽ đến tai Lôi gia, không thoát được quan hệ." Cận Lực ý chí kiên định, nhắc nhở anh.

Nghe vậy, Lôi Ngự Phong sắc mặt càng âm trầm, nhớ đến hôn lễ hôm đó những lời nói ác ôn của những người Lôi gia.

"Được rồi, cậu muốn làm như thế nào thì làm?"

Cận Lực thở dài, anh hiểu được cá tính của Lôi Ngự Phong tuyệt đối sẽ không như vậy mà quên đi.

"Tôi sẽ làm mỗi người đều hối hận khi chọc đến Lôi Ngự Phong" Lôi Ngự Phong lạnh lùng nói.

"Mặt khác, tôi không muốn những lời này truyền đến tai bà xã tôi."

Cận Lực rất rõ ràng, Lôi Ngự Phong giết gà dọa khỉ, trước nhà tập chí, xử lý hết bọn họ, còn có ai không sợ chết thì cứ việc. Về người đứng sau lưng quen biết với Lôi gia, anh luôn luôn không để tâm đến bọn họ chưa từng cho sắc mặt tốt, lúc này đại khái sẽ không thủ hạ lưu tình.

"Đã biết, tôi sẽ làm ngay." Cận Lực gật đầu.

"Cậu không phải không biết xã hội hiện nay, đội chó săn cũng đến tìm thông tin hôn lễ thế kỹ của cậu, chỉ có như vậy mà lôi ra chuyện tình của cậu......"

"Tôi muốn cho cô ấy những điều tốt nhất." Lôi Ngự Phong nói xong, xoay người đi đến cửa sổ lớn sát đất, trên cao nhìn xuống quan sát dòng xe tấp nập, thật sâu phun ra một hơi.

Những người chết tiệt đó, làm sao biết được bà xã của anh có bao nhiêu thiện lương tốt đẹp, anh tuyệt đối sẽ không cho ai có cơ hội làm cô uất ức

Anh cho cô mọi thứ tốt nhất, chỉ cần đổi lấy nụ cười hạnh phúc của cô.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-17)