Cầu hôn
← Ch.17 | Ch.19 → |
Sau khi đã trải qua đêm mặn nồng, hai người đột nhiên vô duyên vô cớ dọn về sống chung, ngay cả bản thân Viên Nhuận Chi cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ, tại sao mọi chuyện lại có thể phát triển tốt tới mức độ này?
Có lúc hai người cùng sống ở căn nhà sang trọng, đắt tiền của Kỷ Ngôn Tắc, có lúc lại "chui rúc" ở căn nhà bé nhỏ, chật hẹp của Viên Nhuận Chi, bởi vì hàng ngày cô phải ngồi đếm đồng xu, nếu không sẽ ngứa tay ngứa chân, khó chịu vô cùng.
Khi gặp mặt nhau ở công ty, cho dù cả hai cùng làm trong một văn phòng, cũng giả vờ như không có quan hệ gì với nhau, như thể chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì. Sau khi tan làm, người nào lái xe của người nấy về nhà.
Vì Kỷ Ngôn Tắc chức vụ cao, không ai dám tìm anh để moi thông tin, vậy nên việc khổ sai chịu thẩm vấn đó đương nhiên là đặt hết lên đôi vai gầy yếu của Viên Nhuận Chi. Đương nhiên, Viên Nhuận Chi cũng không phải là kẻ yếu mềm, dễ bắt nạt. Cô đã sớm vô cảm, bình thản như không có chuyện gì mỗi khi hai người bị đồng nghiệp mang ra gán ghép, trêu chọc, hoặc bà chủ Tang Du đánh mắt đầy ám muội. Tất cả mọi người đều bị cô phủ nhận đến cùng.
Thời gian lâu dần, mọi người cũng chỉ lấy chuyện này ra đùa cợt cho vui thôi, còn về việc thật giả ra sao, họ hoàn toàn không còn quan tâm nữa.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Viên Nhuận Chi cảm thấy cuộc sống như người phụ nữ ai oán trước kia của mình đã có thay đổi toàn diện.
Sau khi thấy được tính cách dịu dàng, biết quan tâm người khác của Kỷ Ngôn Tắc, cô thường xuyên cảm thấy buồn chán. Phải chăng trước kia đôi mắt mình đã bị mù? Tại sao đến tận bây giờ cô mới nhận ra một người đàn ông "ba được" của thế kỉ mới "oai phong ở văn phòng, đảm đang chuyện bếp núc, quyến rũ nơi phòng the" như anh?
Thân hình rắn chắc, sức khỏe dồi dào, khí chất cao quý, tài năng ưu tú, công việc thành đạt, mức lương cao ngất, có nhà, có xe, dù nhìn từ bất cứ phương diện nào, chỉ cần được đứng bên cạnh anh, khuôn mặt cô chẳng khác nào được dát thêm một lớp vàng lấp lánh.
Dưới sự áp bức, ép buộc một cách vô nhân đạo của anh, cô đã phải mắt ngấn lệ nhòa biến căn nhà đơn thân nhỏ bé của mình trở nên gọn gàng, sạch sẽ, thay đổi toàn bộ đồ dùng gia dụng. Hàng ngày đều phải nấu cơm, thức ăn đầy đủ, hơn nữa phải thay đổi món liên tục, tuy rằng mỗi ngày cô đều bị "áp giải" ra chợ mua thức ăn không khác gì các bà thím trung niên nhưng lại có thể tận hưởng được món ngon do anh nấu.
Bắt đầu chuyển sang mùa đông lạnh giá, tối nào trên giường, gối chăn cũng ấm áp, bên cạnh còn có thêm "một chiếc lò sưởi tiết kiệm nhiên liệu, thân thiện môi trường, hoạt động vĩnh viễn" thật đúng một chuyện vô cùng tuyệt diệu. Đồng thời sau khi đã nghiên cứu và thi hành cuốn 48 thức trong khuê phòng được lưu truyền rộng rãi trên mạng, người đàn ông "ba được" Kỷ Ngôn Tắc bỗng nhiên trở thành thứ đồ trăm ngàn công dụng, nhất định phải mang theo khi đi bất cứ nơi nào.
Tằng Tử Kiều từng cười nhạo cô: No ấm sinh dâm loạn!
Cô thường chỉ nhún vai dầy bình thản.
Mọi người thường nói, sau khi vận động trên giường, đàn ông sẽ thấy mệt mỏi, sau đó không quan tâm đến cảm nhận của người phụ nữ, vùi đầu vào gối, ngáy khò khò. Thế nhưng trong quan hệ của hai người, cô và anh lại đổi vị trí cho nhau, hoàn toàn khác biệt. Lần nào cũng là cô mệt đến mức không chịu được nữa, liền chìm vào giấc ngủ trước. Ngày hôm sau, tỉnh dậy trong vòng tay ấm áp, dịu dàng của anh, khi nhìn thấy đôi mắt tràn đầy mê lực kia, cô thường ảo não than thở cùng anh: "Anh đúng là một con hồ ly tinh chuyển thế lấy âm bổ dương".
Hi hi, thế nhưng cho dù anh là một con hồ ly chuyển thế, bị anh gặm nhấm cho tới khi không còn mảnh xương nào, cô cũng can tâm tình nguyện, vui vẻ hiến dâng.
Thảo nào mà trong các tiểu thuyết, bất luận là già trẻ, gái trai đều cần có tình cảm bồi đắp tinh thần. Đàn ông chính là ánh nắng, là giọt mưa của người phụ nữ!
Dưới ánh nắng và giọt mưa của Kỷ Ngôn Tắc, Viên Nhuận Chi cảm thấy mình chính là một đóa hoa tươi thắm, diễm lệ vô song trên thế gian.
Tuy rằng đời sống tình cảm hạnh phúc, thế nhưng công phu mắng người của Kỷ Ngôn Tắc không hề giảm sút. Về chuyện Kỷ Vũ Ngang hẹn gặp cô lần trước, sau vài lần anh tra hỏi kĩ càng, cô đã khai báo toàn bộ sự việc. Và hậu quả gánh chịu sau khi khai báo chính là: canh ba nửa đêm, cô bị anh đạp khỏi giường một cách vô tình, phạt đi rửa bát, ai bảo cô ăn cơm tối xong lại lười biếng, quên mất không rửa bát đĩa.
Người xưa có câu: Tự mình tạo nghiệt. không thể sống lâu!
Sau chuyện đó, cô hoàn toàn không hiểu nổi, tại sao bản thân lại phải ngoan ngoãn đi rửa bát kiểu đấy chứ? Nếu như trước kia, cô nhất định đã đập cả đáy nồi lên đầu anh.
Sau cùng, cô đành ảo não đưa ra tổng kết cuối cùng: "Đối diện với mỹ sắc, nhất định không được bất cẩn."
Còn anh thì phản bác một cách ảo não: "Không sợ bị lợi dụng, chỉ sợ em vô dụng."
Kể từ khi có hình phạt luật bất thành văn "nửa đêm rửa bát", chỉ cần cô có lời ăn tiếng nói, hành động nào đó không hợp ý Kỷ tổng đại nhân, nhất định sẽ phải lãnh chịu hậu quả nặng nề này.
Con người yếu mềm như cô, ngay cả trước kia còn bị anh bắt nạt quá đáng, làm cả những công việc của công nhân cửu vạn, vậy nên bây giờ lại càng giống cá mắc cạn, không thể nào thoát khỏi. Nói chung là, lần nào anh cũng có thể tìm được lí lẽ chứng minh cô là người làm sai.
Mỗi lần cô đến bệnh viện thăm Trang Vân Hà, hoặc hôm nào đó cô vô tình nhận được bưu thiếp do Kỷ Vũ Ngang gửi về, thì đêm hôm đó nhất định sẽ bị phạt rửa bát giữa đêm. Một lần, hai lần, ba lần, tại sao lần nào cũng bị phạt cả? Đến một ngày cuối cùng cô cũng đã tỉnh ngộ, thì ra vấn đề không phải từ phía cô mà là do người đàn ông kia cố tình gây khó dễ, khả năng lớn nhất chính là anh đang ghen tuông với Kỷ Vũ Ngang.
Thế nhưng bất luật cô do thám kiểu gì cũng chẳng thể tìm hiểu kĩ thêm được chút nào.
Ghen tuông thì ghen tuông, tại sao lại phải thà chết không chịu nhận, không dám nói với cô chứ?
Viên Nhuận Chi liền quyết đấu với anh một lần, đó là ngày nào sau khi tan làm, việc đầu tiên chính là đến bệnh viện thăm Trang Vân Hà.
Đương nhiên, hậu quả là điều chúng ta có thể tưởng tượng trước.
Bởi vì số lần bị phạt rửa bát quá nhiều, giấc ngủ ban đêm của Kỷ Ngôn Tắc bị ảnh hưởng nghiêm trọng, thường xuyên "chướng khí khó tan", nửa đêm lấy cô ra trút giận, dẫn tới việc sáng hôm sau, cả hai người cùng đi làm muộn.
Do việc đi muộn gây nên hậu quả nghiêm trọng, Kỷ Ngôn Tắc liền vô liêm sỉ đùn đẩy hết trách nhiệm cho một ngôi nhà không có miệng tự biện giải cho bản thân. Để bảo toàn thể diện của mình, Kỷ Ngôn Tắc mặt dày mày dạn định tội cho Viên Nhuận Chi: Thứ nhất là chê bai ngôi nhà của cô, nói rằng đó chẳng khác nào chuồng heo. Thứ hai là chuồng heo của cô cách bệnh viện quá xa, không tiện lôi cô về nhà cũ. Chính vì hai tội kia, anh liền ép buộc cô phải chuyển nhà.
Sau khi phản kháng vô hiệu, Viên Nhuận Chi đành phải mắt ngấn lệ nhòa, từ bỏ ngôi nhà mình đã tốn bao nhiêu công sức mới mua được, sau đó khăn gói quả mướp chuyển đến ngôi nhà sang trọng của anh, để mặc anh khống chế.
Tục ngữ dạy rằng: "Nhà vàng, nhà bạc không bằng nhà rách của mình."
Ngày ngày quấn quýt bên cạnh Kỷ Ngôn Tắc, nhưng cô vẫn không thể kiểm soát nổi trái tim mình.
Thi thoảng cảm thấy vô cùng bức bối, cô liền lén lút quay về ngôi nhà nhỏ bé của mình, bắt đầu đếm tiền xu. Đem hết số tiền xu tích lũy gần đây, cô phát hiện ra rằng, từ sau khi hẹn hò cùng anh, cô càng ngày càng tích lũy được nhiều tiền xu, đem ra đếm cũng đã quá một ngàn đồng.
Dì cô từng nói, nếu như một người đàn ông có thể khiến cô tích lũy được một ngàn đồng xu thì có thể gả cho anh ta được rồi. Nếu như bây giờ cô đã tích lũy được một ngàn đồng xu, cô cũng bắt đầu lén lút có mong muốn được gả cho anh, thế nhưng người đàn ông này liệu có đồng ý lấy cô hay không lại là một dấu chấm hỏi lớn.
Hôm nay, Viên Nhuận Chi lại quay về căn hộ của mình lần nữa để đếm tiền xu.
Cô lật qua lật lại, nằm trên chiếc giường King Size trải đầy đồng xu, buồn chán đưa tay cầm đồng xu bạc, thả từng đồng, từng đồng một vào lọ tích lũy. Cô bất giác nhớ lại trong bài hát Chuyện tình biển đảo có câu như sau: "Giương mắt bất lực nhìn tình yêu chạy trốn mất, còn nói lời vĩnh biệt."
Bây giờ đã là tháng Mười hai, chỉ còn một tháng nữa là hết cuộc giao kèo làm bạn gái trong vòng nửa năm kia. Lúc này, cô thật sự có cảm giác: "Giương mắt bất lực nhìn tình yêu chạy trốn mất, còn nói lời vĩnh biệt." mà chẳng thể làm được gì.
Những lời Kỷ Vũ Ngang nói cùng cô trước khi đi, cô thầm nghĩ có lẽ không thể nào thành sự thật được. Ai lại có thể biến một cuộc giao kèo làm bạn gái trong nửa năm kia thành sự thật?
Tại sao thích anh không ổn mà không thích anh nữa cũng không ổn chứ?
Thật sự phiền phức, mệt mỏi quá!
Trong lúc đầu óc u mê, rối loạn, cô liền gọi điện thoại cho Tằng Tử Kiều để tìm kiếm một đáp án chính xác cho bản thân.
Một lúc sau, ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng vang lên giọng nói lười nhác mà đa tình của Tằng Tử Kiều: "Làm sao thế? Tối say không được hú hí bên cạnh Kỷ sư huynh, cảm thấy cô đơn không chịu được sao?"
"Sao lần nào cậu cũng sắc bén như thế chứ?" Cô bĩu môi, có điều khi đối diện với Tằng Tử Kiều, cô luôn cảm thấy tâm trạng thoải mái, dễ chịu hơn rất nhiều.
"Chả nhẽ mình sắc bén quá sao? Có điều mãi vẫn chưa bổ được cái đầu heo của cậu ra mà." Tằng Tử Kiều trêu chọc cô bạn.
Viên Nhuận Chi nghiến răng ken két, than dài một tiếng rồi nói: "Tiểu Kiều, cậu bảo mình nên làm gì bây giờ?"
Tằng Tử Kiều là người duy nhất biết được tất cả mọi chuyện của cô. Sự việc phát triển tới cục diện ngày hôm nay, Viên Nhuận Chi thấy vô cùng khó chịu, mỏi mệt. kể từ khi nhận ra mình phải lòng Kỷ Ngôn Tắc, cô đã thay đổi, trở nên tham lam, chứ không còn phóng khoáng như lúc ban đầu khi giao ước cùng nhau.
Đầu dây bên kia, Tằng Tử Kiều im lặng một hồi lâu rồi mới nói tiếp: "Cậu hy vọng kết quả sẽ như thế nào?"
Viên Nhuận Chi bỗng nhiên im lặng không nói gì.
"Cậu muốn thế nào thì cứ nói như thế, đối với mình, cậu còn gì phải ngại ngùng không dám mở miệng chứ?"
Viên Nhuận Chi mím chặt môi rồi thì thầm lên tiếng: "Chính là kết quả mỹ mãn nhất, kể từ đây hoàng tử, công chúa có cuộc sống Happy Ending."
"Vậy thì cậu bày tỏ cùng anh ấy đi!" Tằng Tử Kiều nói.
"Mình đi... tỏ... tỏ tình?" Viên Nhuận Chi không dám tin vào tai mình, lắp bắp nhắc lại.
"Nếu như đã cảm thấy dằn vặt như vậy, thì cậu hãy đi hỏi cho rõ ràng. Dù thế nào đi nữa cũng chỉ có hai kết quả sau đây: Khả năng thứ nhất là bị từ chối thẳng thừng, quan hệ sẽ kết thúc trước dự định. Khả năng thứ hai lại chia thành hai trường hợp, một là sư huynh đề nghị kéo dài thời gian, cho tới khi nào anh ấy hoặc cậu đề nghị chấm dứt quan hệ, kết quả lại quay về khả năng thứ nhất, sau đó kết thúc, hai là hai người sẽ có Happy Ending." Đầu kia điện thoại, Tằng Tử Kiều vừa nói, vừa dùng bút vẽ ra biểu đồ kết quả.
"Mình... mình..." Viên Nhuận Chi vẫn lắp ba lắp bắp, mâu thuẫn một hồi lâu, rồi than dài một tiếng."Tỏ tình... thôi đành bỏ qua."
"Ok, nếu như cậu không hỏi, vậy thì trình tự mọi chuyện sẽ đi theo một cách khác. Chính cậu đã lựa chọn đợi chờ, kết quả cũng sẽ cho hai khả năng tương tự. Khả năng thứ nhất là quan hệ kết thúc đúng như giao hẹn trước kia. Khả năng thứ hai cũng chia thành hai trường hợp, một là sư huynh sẽ đề nghị kéo dài thêm thời gian, cho tới khi nào anh ấy hoặc cậu đề nghị chấm dứt, lúc này lại quay về khả năng thứ nhất, sau đó kết thúc. Trường hợp thứ hai chính là sư huynh sẽ tỏ tình, hai người sẽ có Happy Ending". Tằng Tử Kiều chậm rãi, tự tin nói ra từng câu, từng chữ một, dần dần hoàn thành nốt biểu đồ tình cảm thứ hai.
Viên Nhuận Chi nghe thấy lời khuyên này của cô bạn liền hoàn toàn im lặng, không biết phải nói gì, sau đó, cô liền đưa lời phản kháng: "Tiểu Kiều, mình muốn cậu cho mình lời khuyên, tại sao cậu lại cứ như thể đang vạch định kế hoạch năm năm lần thứ nhất của Đại hội Đảng vậy. Những chuyện này có thể giải quyết theo cách đó được sao?" cô thật sự muốn khóc mà không còn nước mắt.
Ở đầu dây đằng kia, Tằng Tử Kiều lại bật cười rồi đáp: "Thật ngại quá, đây là bệnh nghề nghiệp của mình. Ha ha, có điều hai biểu đồ này chỉ cần cải tiến một chút, là có thể trở thành biểu đồ vạn năng, giải quyết phiền muộn tình yêu rồi đó. Cậu muốn có lời khuyên sao?... ừm, được thôi, vậy tối nay mình sẽ làm thêm giờ hoàn thành nốt cái biểu đồ này, sau đó gửi đến hòm thư của Kỷ sư huynh, xem xem anh ấy trả lời thế nào?"
"Tiểu Kiều, tại sao mỗi lần mình vấp ngã, cậu toàn có thói quen chạy lại đạp thêm cho mình một cước thế?" gửi biểu đồ đó cho Kỷ Ngôn Tắc để anh chọn lựa, có khác gì với việc bảo cô bày tỏ tình cảm với anh chứ?
"Chi Chi, năng lực lí giải của cậu rõ ràng là có vấn đề, mình rõ ràng đang tận sức tận lực giúp đỡ bạn bè đấy chứ?"
"Giúp đỡ? Mình thấy hai mắt mình đã lòa rồi nên mới có một người bạn thân "tốt bụng" như cậu đấy!"
"Vậy thì cậu cứ ôm đôi mắt mù lòa của mình mà sống tiếp đi!" Anh trai gọi mình lăn lộn "chiến trường" rồi, chẳng thèm để tâm đến cậu nữa!"
Từ "nữa" vừa mới dứt, điện thoại cũng bị dập ngay tức thì.
Viên Nhuận Chi trợn to mắt nhìn vào chiếc di động mà không dám tin vào sự thật. Cái gì mà bạn bè chí cốt chứ? Lại còn "anh trai gọi mình lăn lộn chiến trường rồi"? rõ ràng hai anh em họ không có chút quan hệ huyết thống gì, rõ ràng cô rất căm ghét cách xưng hô "anh trai, em gái" đó, vậy mà còn gọi người ta là "anh trai mình"! Kể từ sau khi Tằng Tử Kiều mất trí, mọi cư xử, hành động của cô đều khác biệt với người thường, trở nên cầm thú hơn trước rất nhiều lần. Đứng trước một Tằng Tử Kiều như vậy, cô tự than không thể sánh bằng.
Bỗng nhiên tin nhắn di động vang lên, cô mở ra xem. Người gửi là Tằng Tử Kiều.
"Rốt cuộc là cậu lựa chọn thế nào? Thật ra, trong lòng cậu đã có đáp án từ lâu rồi. Cậu luôn phải biết rằng bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra điều bất ngờ, ngoài ý muốn."
Cô gập di động lại, mệt mỏi nằm xuống giường.
Bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra điều bất ngờ, ngoài ý muốn? Thật ra điều làm cô sợ nhất chính là "hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình"!
Lúc này, tiếng chuông di động lại vang lên, chính là bài Heartbeats rất hay hôm trước. Kể từ hôm tình cờ nghe được bài này, cô liền đặt bài này làm nhạc chuông mỗi khi Kỷ Ngôn Tắc gọi đến.
Chỉ cần bài hát này vang lên, cũng đồng nghĩa với việc Kỷ Ngôn Tắc đang tìm gặp cô.
Vẫn còn chưa suy nghĩ xong chuyện về anh, thì anh đã gọi điện thoại đến rồi. Trái tim cô đập loạn nhịp, đưa tay ấn vào nút nghe rồi đặt di động bên tai, không nói tiếng nào.
Đầu dây bên kia Kỷ Ngôn Tắc cũng không nói tiếng nào.
Không khí im lặng này, ngoại trừ các tạp âm bên ngoài thì họ chỉ nghe thấy hơi thở của người kia.
Thời gian trôi qua rất lâu, lâu đến mức dường như bước chân cũng dừng lại.
Sau cùng, vẫn là Kỷ Ngôn Tắc phá vỡ không khí im lìm trước: "Tại sao em không nói gì?"
"Anh đâu cũng có nói gì chứ?" cô liền đáp lại.
"Anh đang đợi em nói chuyện trước." Kỷ Ngôn Tắc liền nói.
"Vậy thì em cũng đang đợi anh nói trước đây." Viên Nhuận Chi mím môi, sau đó cảm thấy căng thẳng, lần nào cô cũng như vậy cả.
"Lúc nãy gọi điện thoại cho em, nhưng máy bận."
"Ừm, lúc ấy em nói chuyện với Tiểu Kiều."
Kỷ Ngôn Tắc im lặng vài giây rồi nói tiếp: "Lúc nào em mới quay về hả?"
"Quay về đâu?"
"Em nói xem em định quay về đâu?"
"Anh bảo em quay về chỗ anh là em nhất định phải đến đó sao?"
"Vậy thì anh tới chỗ em nhé!"
"Tại sao ngày nào cũng phải quấn quýt bên cạnh anh, em cũng đâu phải bà xã của anh?" Cô chỉ là buột miệng nói ra, sau khi nói xong, hối hận vô cùng.
Không biết được anh đang nghĩ những gì, có lẽ sẽ tưởng là cô đang ép anh phải kết hôn cũng nên? Bây giờ, cô đã không còn suy nghĩ đơn thuần như lúc đầu nữa, cô không thể nào không để tâm, không yêu thương anh như trước kia. Thế nhưng quan hệ của hai người lúc này mập mờ khó đoán, ngay cả quan hệ là người yêu cũng không phải.
Tằng Tử Kiều giống như nói đùa, nhưng lại nhìn thấu đáo trình tự của tình yêu, còn cô thì lại chẳng thể nào lựa chọn được. Lúc này, cô bắt đầu hối hận, hối hận vì đã chấp nhận cái giao kèo nửa năm chết tiệt kia của anh, bây giờ, cô thật sự cảm thấy vô cùng khó chịu...
Thật là đáng chết, nước mắt không thể nào kìm nén được nữa, bật ra khỏi hốc mắt của Viên Nhuận Chi.
Cô thậm chí còn không dám sụt sịt, sợ rằng anh sẽ biết là cô đang khóc, điều duy nhất cô có thể làm lúc này là đưa tay lên che lấy khuôn miệng, cố gắng nhẫn nhịn không để nước mắt rơi thêm xuống. Có điều cô kiềm chế được nước mắt, chứ chẳng thể ngăn cản trái tim thôi đau đớn.
Anh im lặng vài giây rồi lại lên tiếng: "Mở cửa ra!"
Cô lặng người đi, giọng nói dường như không phải truyền ra từ điện thoại, tiếp đó cô lại nghe thấy tiếng chuông cửa.
Viên Nhuận Chi chạy ra cửa, thông qua lỗ khóa, cô nhìn thấy anh đang đứng ngoài cửa với khuôn mặt sầm sì.
Cô vội vã lau khô khuôn mặt, mở cửa ra liền thét thẳng vào mặt anh: "Anh chạy tới đây làm gì hả?"
"Mau đi theo anh!" Kỷ Ngôn Tắc đưa tay ra nắm chặt lấy cổ tay cô rồi kéo ra ngoài cửa.
Cô thét lên: "Muộn thế này rồi, anh còn kéo em ra ngoài làm gì chứ?"
"Đến nơi rồi em sẽ biết thôi!" Anh không quan tâm đến sự phản kháng của cô, lôi thẳng ra thang máy.
Cô đang định nổi đóa lên, thế nhưng ngay trước cửa thang máy có một đôi vợ chồng trung niên đang đứng. Cô đành phải nhẫn nhịn, tức giận, quay lưng lại phía anh, không thèm nhìn mặt nữa.
Xuống dưới hầm đỗ xe, cô lại bị anh nhét vào trong xe. Kỷ Ngôn Tắc khởi động máy, cho xe chạy thẳng về phía trung tâm thành phố.
Xuống khỏi xe, Viên Nhuận Chi vẫn bị Kỷ Ngôn Tắc kéo đi suốt cả đoạn đường.
Đứng trước cửa hàng bán vàng bạc đá quý lớn nhất thành phố này, Viên Nhuận Chi ngây lặng người đi.
Cô mím chặt môi, không dám tin vào mắt mình nữa, nên liên tục chớp mi. Tại sao anh lại đưa cô tới cửa hàng vàng bạc đá quý? Đàn ông dắt phụ nữ đến những nơi như thế này, hoặc là muốn mua đồ chuẩn bị kết hôn, hoặc là muốn lấy lòng của người vợ bé. Anh dắt cô tới đây là có ý định gì?
Kỷ Ngôn Tắc nhìn thấy cô ngây thần người ra, liền ôm lấy vai cô, mỉm cười đầy thần bí, sau đó khẽ thì thầm vào bên tai cô: "Anh có thứ muốn tặng cho em!"
Có thứ muốn tặng cho cô?
Lẽ nào là nhẫn kim cương?
Viên Nhuận Chi tiếp tục ngây ngô đi vào cửa hàng cùng Kỷ Ngôn Tắc, thế nhưng cô căng thẳng đến mức cả người cứng đờ lại, bàn tay ướt nhoẹt toàn mồ hôi. Trong đầu cô không ngừng vang lên câu nói: Lẽ nào, anh muốn tặng cô nhẫn kim cương? Lẽ nào, anh muốn tặng cô nhẫn kim cương? Lẽ nào, anh muốn tặng cô nhẫn kim cương?...
Giám đốc cửa hàng vừa nhìn thấy Kỷ Ngôn Tắc lập tức lại gần chào hỏi: "Xin chào, Kỷ tiên sinh!"
Kỷ Ngôn Tắc liền hỏi: "Thứ mà tôi muốn các anh chị đã chuẩn bị xong chưa?"
"Thật sự quá trùng hợp, hàng cũng vừa mới được mang tới mấy phút trước đó, tôi đang chuẩn bị gọi điện báo cho ngài ngày mai đến lấy hàng. Thật không ngờ, tối nay ngài đã tới lấy rồi. Xin ngài đợi trong giây lát, tôi sẽ đi lấy ngay!" Chị giám đốc vừa nói xong, liền quay người đi vào gian phòng phía trong.
Trái tim của Viên Nhuận Chi đập loạn xạ, đôi mắt cứ dõi mãi theo bóng dáng của Giám đốc cửa hàng ban nãy, không biết chị ấy đang đi lấy thứ gì? Lẽ nào Thượng đế đã nghe được tiếng lòng của cô, vậy nên đã chỉ đường dẫn lối cho anh cầu hôn cô sao? Vài giây sau đó, chị Giám đốc cửa hàng liền mang một chiếc hộp khá lớn tới.
Viên Nhuận Chi vừa nhìn thấy chiếc hộp rất lớn kia, liền cảm thấy thất vọng não nề. Người ta vẫn thường hay nói "hy vọng càng nhiều thì thất vọng lại càng lớn", mọi hy vọng của cô đều tan biến theo khói mây. Quả nhiên, do cô đã suy nghĩ quá nhiều, anh sao có thể tặng cô nhẫn kim cương để kết hôn được chứ?
Cô liền mím chặt môi, sau đó nói với anh: "Hôm nay đâu phải ngày lễ gì, tại sao lại tặng quà cho em?"
Kỷ Ngôn Tắc chẳng thèm để tâm, anh nói: "Vốn dĩ định để đến dịp Lễ Giáng sinh mới tặng em, có điều hôm nay em không vui, cho nên anh quyết định tặng trước luôn".
Viên Nhuận Chi lại mím chặt môi thêm lần nữa.
Không vui? Cái mũi của anh đúng là còn thính hơn cả linh cẩu, còn biết hôm nay cô không vui cơ đấy!
Lúc này, chị Giám đốc kia liền mở hộp quà lớn ra rồi mỉm cười nói: "Viên tiểu thư, cô không biết có bao nhiêu nhân viên nữ trong cửa hàng chúng tôi ngưỡng mộ cô đâu. Kỷ tiên sinh tặng cho cô món quà vô cùng đặc biệt, tất cả đều chứa đựng tấm lòng chân thành của tiên sinh đấy!"
Chứa đựng tấm lòng chân thành của anh?
Viên Nhuận Chi khẽ nhếch mày lên, hai mắt nhìn vào món quà quái dị trước mặt. Phía trên cong cong uốn éo, có lẽ không phải là bạc mà làm từ bạch kim, chẳng khác chiếc máy điện tâm đồ trong bệnh viện, có các vạch chỉ, từng vạch, từng vạch một, tạo hình thù vô cùng kì quái. Phía dưới là một chiếc chân hình tròn, bên trên có một dãy đá lấp lánh, có điều không biết là đá quý hay là thủy tinh đập vụn.
Cô hoàn toàn không thể hiểu được thứ đồ được coi là "chứa đựng tấm lòng chân thành của anh" rốt cuộc là vật gì?
Cô liền hỏi: "Đây là cái gì?" Anh thật sự tặng cho cô, một con người yêu tiền bạc như mạng sống thứ đồ được làm từ "bạch kim" đắt tiền hay sao?
Kỷ Ngôn Tắc nghĩ một hồi rồi nói: "Hộp bát âm".
"Hộp bát âm?" Cô kinh ngạc nhắc lại.
Chỉ là muốn tặng cho cô một chiếc hộp bát âm, tại sao lại phải làm mọi việc tới mức độ này, lại còn làm ra hình dạng kì quái lạ thường. Nếu như không phải được làm từ bạch kim, e là chẳng có chút giá trị nào cả.
Cô nhìn chiếc hộp bát âm quái dị kia, nghĩ xem phải chơi như thế nào. Kỷ Ngôn Tắc lại như nghe thấu tiếng lòng của cô, cầm chiếc hộp bát âm do đích thân anh thiết kế lên, khẽ xoay chiếc đáy tròn bên dưới, sau đó đặt lên mặt tủ kính của cửa hàng.
Chiếc hộp bát âm bị Viên Nhuận Chi đánh giá là quái dị này lại phát ra những tiếng nhạc du dương, lãng mạn, đây chính là giai điệu của bài hát Heatbeats.
Đôi môi cô khẽ rung lên, định nói gì đó nhưng đột nhiên lại không biết bắt đầu ra sao.
Chị Giám đốc kia liền vỗ tay, rồi mỉm cười: "Kỷ tiên sinh, Viên tiểu thư, thử hàng xong rồi, phải chăng là có thể gói lại?"
Chị Giám đốc liền gói chiếc hộp bát âm lại.
Viên Nhuận Chi nhìn chị Giám đốc gói ghém chiếc hộp thận trọng, cô liền quay sang nhìn Kỷ Ngôn Tắc bằng đôi mắt thâm tình, mím chặt môi một hồi lâu, rồi mới nói trái lòng mình: "Có phải anh thấy nhiều tiền quá không có việc gì làm? Nếu như là vậy lần sau cứ trực tiếp đưa tiền cho em là xong, em sẽ cảm thấy vui ngay".
Sắc mặt Kỷ Ngôn Tắc hơi biến đổi, có điều mấy giây sau, nhanh chóng phục hồi vẻ bình thường. Anh nhận lấy hộp quà kia, nhoẻn miệng lên cười rồi nói: "Nếu em không thích thì thôi vậy, anh sẽ giữ lại!"
Viên Nhuận Chi không ngờ rằng anh nói giữ lại là giữ lại luôn, nhìn thấy anh cầm chiếc hộp đi ra khỏi cửa hàng vàng bạc đá quý, cô tức giận đến mức nghiến răng ken két.
Cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Biết ngay là anh sẽ như vậy mà!"
Lúc nãy không khí còn lãng mạn, nồng nàn, vậy mà chỉ trong nháy mắt đã trở thành gió giật cấp ba, điều này khiến cho các nhân viên trong cửa hàng không khỏi ngỡ ngàng.
Chị Giám đốc vội vã khuyên giải Viên Nhuận Chi: "Viên tiểu thư, nếu như cô mang theo hơn ba triệu nhân dân tệ tiền mặt, một mình đi trên phố rất dễ bị người khác chặn cướp đấy. Nếu như thật sự bị cướp mất, cô nói xem có cảm thấy buồn không chứ? Có điều chiếc hộp bát âm này sẽ không gây ra phiền phức đó cho cô!"
"Hơn ba triệu?" Giọng nói của Viên Nhuận Chi đột nhiên cao vút lên.
"Đúng vậy, tổng cộng là ba triệu sáu trăm lẻ tám ngàn nhân dân tệ". Chị Giám đốc gật đầu khẳng định.
"Cả thảy là ba triệu sáu trăm lẻ tám ngàn nhân dân tệ?" Giọng nói của Viên Nhuận Chi bỗng run run, khóe miệng bất giác co giật.
Trời cao đất dày ơi, sao anh có thể bỏ ra ba triệu sáu trăm lẻ tám ngàn đồng chỉ để làm ra một chiếc hộp bát âm quái lạ thế này chứ? Thảo nào mà chị Giám đốc lại tán thưởng tấm lòng chân thành của anh. Tấm lòng chân thành trị giá ba triệu sáu trăm lẻ tám ngàn đồng. Rốt cuộc cô nên khóc hay nên mỉm cười sung sướng trước tấm lòng chân thành của anh đây?
Chị Giám đốc lại mỉm cười nói thêm: "Có điều phải mất một khoảng thời gian nữa thì mới làm xong chiếc nhẫn được, bởi vì Kỷ tiên sinh kí hợp đồng quá muộn, thế nhưng, cửa hàng chúng tôi đảm bảo rằng sẽ đưa hàng tới đúng dịp Giáng sinh này!"
"Chị nói gì cơ? Nhẫn hả?" Khi nghe thấy từ "nhẫn" Viên Nhuận Chi cảm thấy vô cùng bàng hoàng.
"Hả? Viên tiểu thư không biết chuyện này sao? Trước khi hai người tới, Kỷ tiên sinh vừa mới kí hợp đồng cùng chúng tôi đấy!" Chị Giám đốc nhìn cô bằng ánh mắt quái lạ, sau đó lại mỉm cười đầy ái muội nói thêm: "Vậy nhất định là Kỷ tiên sinh định dành cho cô sự bất ngờ lớn rồi".
"Cảm ơn chị nhiều!" Viên Nhuận Chi khó lòng che giấu được sự xúc động, vội vã chạy ra khỏi cửa hàng.
Khi bước ra khỏi cửa hàng, cô liền nhìn thấy Kỷ Ngôn Tắc một tay đút túi quần, một tay cầm hộp quà đựng hôp bát âm kia, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, chan chứa tình cảm.
"Kỷ Ngôn Tắc". Cô gọi thẳng tên anh rồi bước nhanh về phía trước, đoạt lấy hộp quà trong tay anh rồi nói: "Đồ đã tặng cho người ta, mà anh còn mặt mũi giữ lại sao?"
Kỷ Ngôn Tắc quay sang nhìn những người đi đường, bất giác bật cười rồi nói: "Anh nhớ là lúc nãy có người nói rằng muốn lấy tiền mặt".
"Tiền mặt? Anh muốn em vác số tiền ba triêu sáu trăm lẻ tám ngàn đồng ra ngoài đường để kẻ cướp chém chết sao?" Cô ôm chặt lấy chiếc hộp bát âm kia vào lòng. Ba triệu sáu trăm lẻ tám ngàn đồng! Ba triệu sáu trăm lẻ tám ngàn đồng! Ba triệu sáu trăm lẻ tám ngàn đồng! Cô cảm thấy xót xa vô cùng! Dùng ba triệu sáu trăm lẻ tám ngàn đồng để mua một chiếc hộp bát âm nhỏ bé thế này, thật quá đỗi xa xỉ, có nhiều tiền quá thì cũng không nên lãng mạn đến mức độ này.
Được rồi, cô thừa nhận mình õng ẹo, rõ ràng vui chết đi được, vậy mà ngoài miệng vẫn cứ không chịu nhận.
Lúc nãy lại nghe chị Giám đốc cửa hàng kia nói anh vừa mới đặt làm nhẫn, cô kích động đến mức trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Đó sẽ là chiếc nhẫn như thế nào chứ? Tại sao anh lại phải lén lút đặt làm thứ này sau lưng cô? Liệu có phải làm để tặng cho cô không? Phải chăng anh dự định dùng nó để cầu hôn cô? Hay là thế nào đây?
Biết bao nhiêu câu hỏi hiện lên trong đầu cô, thế nhưng cô không dám lên tiếng. Đây không phải vì cô thẹn thùng, mà vì cô sợ hãi, bởi vì cô sợ sau khi hỏi anh rồi, sẽ nhận được đáp án là cô đã tự huyễn hoặc bản thân.
Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ là một người phụ nữ tự tin đầy mình, nói theo cách khác cô là người tự ti. So với Tằng Tử Kiều, cô không có nhan sắc mỹ miều, không có thân hình gợi cảm, không có trí tuệ siêu phàm. So với Tang Du, cô không có gia thế hiển hách, không có bối cảnh giàu sang, lại càng không có khí thế oai phong của một cường nhân. Cô thường xuyên tự hỏi bản thân có cái gì, rồi lại đau lòng nhận ra rằng mình chẳng có thứ gì hết. Cô chính là loại người bình thường nhất trên thế giới này, điều duy nhất cô biết chính là phải kiếm thật nhiều tiền, còn biết khắc phục khó khăn, trong nghèo khó tìm con đường kiếm tiền.
Kỷ Ngôn Tắc, ngoại trừ mỗi thói xấu thích trêu chọc, bắt nạt cô ra, thì chẳng khác nào một chàng hoàng tử đẹp trai cưỡi bạch mã, khiến cô chẳng dám đặt mình vào vị trí của một công chúa cao sang, xinh đẹp, nhiều lắm cũng chỉ có thể là một cô bé lọ lem đáng thương, tiền đồ mù mịt mà thôi.
Kỷ Ngôn Tắc cúi thấp đầu xuống, nhìn đôi giầy của mình, im lặng một hồi lâu, không nói lời nào.
Viên Nhuận Chi dõi theo từng cử chỉ, hành động của anh, còn anh thì không ngừng đưa mắt ra nhìn xung quanh tứ phía, giống như đang gặp điều mâu thuẫn gì đó.
Trái tim Viên Nhuận Chi bắt đầu đập loạn xạ. Sau vài lần tranh đấu, cuối cùng cô cũng đưa ra quyết tâm, chết thì chết, kết cục tồi tệ nhất chẳng qua là Game Over thôi! Trên thế giới này, làm bất cứ chuyện gì chẳng phải đều giống như đang đánh cược sao? Nếu thua cược rồi, cùng lắm là quay lại căn nhà nhỏ bé, tồi tàn của mình, thu người trong góc tối từ từ liếm láp vết thương mà thôi.
Thế là, cô liền ho khan một tiếng, đồng thời đưa ra lời dò thám: "Có phải anh định nói gì với em không?" Thật ra cô muốn hỏi anh là: "Có phải anh đã đặt nhẫn rồi không? Có phải anh định cầu hôn em không?"
Cô căng thẳng nhìn vào đôi mắt của anh, đôi mi vừa dài vừa cong cụp xuống in bóng lên đôi mắt màu hổ phách của anh. Bỗng nhiên cặp mi đó cử động, đôi mắt hổ phách nhìn thẳng vào cô, anh từ từ lên tiếng: "Anh muốn kết thúc mối quan hệ hiện nay!"
Lời nói của anh vừa dứt, Viên Nhuận Chi cảm thấy hai tai vang lên tiếng "u" dài, ngoài ra không còn nghe thấy bất cứ tiếng động nào khác nữa, ngay cả tiếng xe cộ bên đường cũng biến mất. Lúc này cô ngây thần người, huyết dịch toàn thân như ngưng đọng, không thể hô hấp nổi, cả người bất động tại chỗ.
Ba triệu sáu trăm lẻ tám ngàn đồng được dùng để nói lời chia tay, ngay cả cơ hội đánh cược cũng không có, cô đã Game Over rồi...
Cô khép mi lại, ôm chặt chiếc hộp bát âm trong lòng hơn nữa, cố gắng điều hòa lại hơi thở, không ngừng chớp mắt, cố gắng mỉm cười, để cho mình không rơi nước mắt.
Đúng vào lúc cô đang gắng gượng mỉm cười nói câu "được thôi", thì tình tiết mới lại xuất hiện, đột nhiên lại nghe thấy anh nói thêm: "Viên Nhuận Chi, hãy kết hôn với anh nhé!"
"Cái gì?" Cô vội vã ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt anh vì cô cho rằng mình đã nghe nhầm.
Kỷ Ngôn Tắc nhướng đôi mày, than một hơi dài, đưa ánh mắt nhìn ra chỗ khác một hồi lâu, sau đó mới nhìn thẳng vào đôi mắt cô, nói một cách không vui vẻ là mấy: "Này, em đang cố tình đúng không? Có thật là không nghe thấy không hả? Trước khi mở miệng ra nói, anh đã nghĩ kĩ lắm rồi, câu này anh chỉ nói đúng một lần duy nhất, nếu như em không nghe thấy thì bỏ đi".
"Bỏ bỏ bỏ! Bỏ cái gì mà bỏ? Bỏ cái đầu heo của anh ấy!" Viên Nhuận Chi cầm chiếc hộp bát âm trong tay đánh về phía anh. Càng nghĩ cô lại càng tức, cô chẳng qua chỉ muốn xác định lại kĩ càng tai mình không có vấn đề, muốn nghe thêm một lần nữa, vậy mà anh lại có thái độ như vậy. Được thôi, bỏ đi thì bỏ, hai người đường ai nấy đi. Nếu như cô còn để tâm đến anh thì cô không phải là người nữa.
Cô vứt trả anh chiếc hộp bát âm rồi thét lên: "Kỷ Ngôn Tắc, anh đúng là đồ khốn khiếp! Trả lại anh, ai thèm cái này chứ? Anh đi chết đi cho khuất mắt!" Cô giơ chân lên đá mạnh vào chân anh, nước mắt tuôn rơi đầm đìa trên cả khuôn mặt.
Thế nhưng vừa mới đi được vài bước, cả người cô lại được ôm trong vòng tay quen thuộc, ấm áp, bên tai vang lên giọng nói của anh: "Viên Nhuận Chi, hãy kết hôn với anh nhé!"
Viên Nhuận Chi cố gắng hít thở, đưa tay lên, mỉm cười lau khô những giọt nước mắt trên mặt, quay lại rồi đáp: "Em đồng ý!"
Kỷ Ngôn Tắc vừa nghe thấy câu trả lời đồng ý của cô, hai tay liền ôm chặt cô vào lòng mình thêm nữa, vùi mặt vào sâu trong mái tóc của cô, run run lên tiếng: "Cám ơn em!"
"Cám ơn? Cám ơn cái đầu heo của anh! Anh đã nhìn thấy ai cầu hôn giống như anh chưa? Nhẫn cưới, hoa tươi, âm nhạc, quỳ gối, tất cả đều không có, lại còn giả vờ giả vịt! Kiêu ngạo chết đi được!" Trước tiên nói lời chia tay, sau đó lại cầu hôn, khiến trái tim cô suýt chút nữa là ngừng đập. Làm gì có ai quá đáng như anh chứ?
"Không phải đã có chiếc hộp bát âm rồi sao?" Phải biết rằng chiếc hộp bát âm này là do anh đích thân thiết kế, ý nghĩa còn quan trọng hơn chiếc nhẫn cưới nhiều lần.
"Vậy anh đã bao giờ nhìn thấy người nào mang chiếc hộp bát âm trị giá ba triệu sáu trăm lẻ tám ngàn đồng đi cầu hôn người ta chưa? Thật sự là do tiền nhiều không biết tiêu vào đâu hay do anh đang có ý đồ đen tối gì khác?" Đừng nói là ba triệu sáu trăm lẻ tám ngàn đồng, cho dù anh chỉ bỏ ra có tám trăm đồng, thậm chí tám mươi đồng mua một chiếc nhẫn cầu hôn với cô thì cô nhất định sẽ vui tới mức không thể nào ngủ được.
"Cũng chẳng có quy định nhất định phải dùng nhẫn để cầu hôn mà!" Phụ nữ đúng là kì lạ, cầu hôn bằng nhẫn vừa tầm thường lại vừa quê mùa.
"Ba triệu sáu trăm lẻ tám ngàn đồng! Á..." Đột nhiên cô hét toáng lên, vỗi vã vùng vẫy khỏi vòng tay của anh tìm chiếc hộp bát âm "giá trị liên thành" của mình.
Lúc nãy cô tức muốn chết, lại không tìm được thứ gì để đánh anh, nên tiện tay dùng luôn chiếc hộp bát âm trong tay, thế nhưng mà cô đập trị giá những ba triệu sáu trăm lẻ tám ngàn đồng! Ba triệu sáu trăm lẻ tám ngàn đồng cơ đấy!
Cô xót xa nhặt chiếc hộp đó lên, vội vã mở ra, lấy chiếc hộp bát âm, quan sát tỉ mỉ, không nhìn thấy bạch kim hay đám đá quý li ti bị làm sao, cô liền khẽ xoay chiếc đáy tròn bên dưới, chiếc hộp phát ra tiếng nhạc trầm ấm, du dương. Lúc này, cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm. May mà chị Giám đốc đã gói ghém kĩ càng, nếu thật sự bị hỏng thì e là cô sẽ tiếc đứt ruột mất!
Cô ngước đầu, tức tối nhìn anh rồi nói: "Anh rảnh rỗi hay sao, tặng em thứ này làm cái gì chứ? Nếu như bất cẩn làm hỏng thì phải làm sao đây? Có phải anh rắp tâm muốn làm khổ em đúng không?"
Kỷ Ngôn Tắc ngồi xuống, nhìn chiếc hộp bát âm, nghiêm túc nói với cô: "Rồi đến một ngày, em sẽ hiểu được đây không chỉ là một chiếc hộp bát âm thông thường đâu".
Cô thận trọng gói ghém chiếc hộp kĩ lưỡng, rồi ôm chặt vào trong lòng. Đây là vật chứng giám cho lời cầu hôn của anh, tuy rằng không có nhẫn cưới, không có hoa tươi, không có không khí lãng mạn, không có quỳ gối, thế nhưng cô đã đợi được đến khi anh mở miệng nói ra. Cô nhắm mắt lại, cảm giác hạnh phúc lan tỏa khắp các tế bào trong cơ thể, khó lòng diễn tả bằng lời.
Kỷ Ngôn Tắc không kiềm chế được cảm xúc, đặt lên môi cô một chiếc hôn dịu dàng nói: "Vốn dĩ định để đến Lễ Giáng sinh mới nói những lời này, thế nhưng anh lại không thể nào đợi đến ngày hôm ấy được, luôn sợ rằng đêm dài lắm mộng. Nhẫn cưới anh cũng đã đặt rồi, vào đêm Giáng sinh này nhất định sẽ có một nghi thức cầu hôn khiến cho em hài lòng!"
Cô thuận thế ngả vào lòng anh, để mặc cho anh ôm chặt vào.
Cho dù không có lời cầu hôn vào hôm Giáng sinh thì cô cũng đã hài lòng mãn nguyện lắm rồi.
Để không làm phiền Tằng Tử Kiều "chiến đầu giường chiếu" cùng "anh trai" của mình, Viên Nhuận Chi quyết định thông báo cho Tiểu Kiều biết tin tức này qua tin nhắn QQ offline. Kết cục là hoàng tử và công chúa từ đây trở đi sống cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn. Cô chuẩn bị kết hôn rồi!
Ngày hôm sau, khi tới công ty, vừa mới mở máy tính lên, cô liền nhìn thấy Tằng Tử Kiều đang online.
Mở cửa sổ chat ra, cô nhận được mặt người chớp chớp mắt rồi nói: "Sau cùng cậu không kiềm chế được, đã mở lời trước rồi sao?
Cô vừa gõ bàn phím vừa mỉm cười: "Không phải, là anh ấy. Có điều rất là đáng ghét, nói lời chia tay trước, rồi mới cầu hôn".
Mấy giây sau, Tằng Tử Kiều liền gửi lại một biểu tượng vô cùng kinh ngạc: "Quả nhiên định lực của cậu vẫn cao hơn. Thật ra, mình đã nhận ra Kỷ sư huynh hoàn toàn không đấu lại được với cậu từ lâu rồi. Cái này được gọi là đạo cao một thước, ma cao một trượng. Ma tính ẩn giấu trong người cậu quá sâu, quá sâu!"
Viên Nhuận Chi bĩu bĩu môi, chán nản gõ bàn phím: "Này, mình có ma tính khi nào chứ? Thật ra, mọi chuyện không hề giống như cậu nghĩ đâu, có biết không?"
Tằng Tử Kiều gửi lại biểu tượng xua tay: "Hai người dự định bao giờ kết hôn? Mình chuẩn bị móc hầu bao ra rồi đây!"
Viên Nhuận Chi mỉm cười đáp: "Đêm Giáng sinh anh ấy sẽ chính thức cầu hôn mình thêm lần nữa. Cuối tuần này, mình với anh ấy sẽ quay về thị trấn Đào Hoa để gặp dì mình. Đợi dì mình gật đầu đồng ý, người nhà anh sẽ chính thức đến xin chạm ngõ, rồi định ngày tháng. Ngày đăng kí kết hôn không phải là ngày cuối cùng của năm nay thì là ngày đầu tiên của năm mới".
"Tuy rằng không có webcam, nhưng mình vẫn có thể đoán ra được, bây giờ cậu còn vui hơn cả mèo mù vớ cá rán".
"Hưm!"
"Ừm, anh trai gọi mình lên họp rồi, lúc nữa gặp lại sau nhé!"
Viên Nhuận Chi không nhịn được mà phụt cười thành tiếng, lại là "anh trai", xem ra Tằng Tử Kiểu đã mê mẩn trò chơi "anh trai với em gái" mất rồi.
Vào giờ nghỉ trưa, Viên Nhuận Chi gọi cuộc điện thoại về thị trấn Đào Hoa. Đợi rất lâu mới có người nghe máy. Tiếng động đầu tiên vang lên bên tai cô chính là tiếng đánh mạt chượt quyết liệt.
Vài giây sau, cô mới nghe thấy giọng nói của người dì: "Cái con ranh đáng ghét này, bây giờ mới là đầu tháng Mười hai, còn chưa đón Tết, con đã gọi điện về đây làm cái gì? Dì đang bận lắm, không có thời gian quan tâm đến con đâu".
"Vào lúc chia bài dì cũng có thể nghe con nói vài câu mà".
"Bài dì đang vào nước, tất cả đều bị con ranh đáng ghét là con làm hỏng hết rồi". Giọng nói trong điện thoại của dì lúc nào cũng cao vút như vậy.
"Có liên quan gì đến con chứ..." Đánh không thắng thì có liên quan gì đến cô? Trước mặt của dì, cô vĩnh viễn là con chuột gặp phải mèo. Đôi khi cô than thở cái tên của mình, cái gì mà chi chi, chít chít, nghe chẳng khác nào tiếng chuột kêu.
"Con ranh đáng ghét này, lại có chuyện gì thế?"
Cô ấp a ấp úng lên tiếng: "Dì à... con đã tích lũy được một ngàn đồng xu rồi..." Tên của dì cô là Viên Mộng Lộ, vô cùng tầm thường, thế nhưng dì cô lại vô cùng yêu thích, vậy nên chỉ cho phép gọi là Mộng Lộ, chứ không được gọi là dì. Cũng không biết ông bà ngoại đặt tên kiểu gì nữa, cái tên của mẹ cô cổ điển mà hay hơn - Viên Mộng Bình.
"Thật sự là đã tích được một ngàn đồng rồi sao?" Đầu kia điện thoại giọng nói của Viên Mộng Lộ hoàn toàn biến điệu."Tạo nghiệt rồi, con ranh này tích lũy bao nhiêu năm mới có thể gặp được một người đàn ông. Dì biết ngay mà, hôm nay con gọi điện về nhà, đương nhiên không thể nào vô vị đến mức thông báo cho dì biết là đã tích được một ngàn đồng được. Đúng không?"
"Mộng Lộ, con sắp sửa kết hôn rồi!" Viên Nhuận Chi hít một hơi thật sâu rồi một hơi nói hết.
Đầu kia điện thoại yên lặng một hồi lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng thét của Viên Mộng Lộ: "Ai kia, ông râu ria kia thế chỗ hộ tôi một lúc, tôi phải dạy dỗ, giáo huấn lại con ranh Nhuận Chi nhà này mới được!" Tiếp sau đó, cô lại nghe thấy tiếng bước chân vội vã, một lúc sau liền nghe thấy giọng nói cao vút của dì: "Cái con ranh chết tiệt này, lại hẹn hò với đàn ông từ lúc nào? Sắp sửa kết hôn rồi, bây giờ mới gọi điện về báo cho dì hả? Bây giờ nói thì còn có ý nghĩa quái gì nữa? Là thằng tiểu tử thối nào ăn gan hùm gan báo dám làm vậy hả? Có phải con muốn giống như mẹ mình không, vác cái bụng to đùng rồi bị phụ bạc hả?"
"Dì à, dì đừng có kích động quá!" Viên Nhuận Chi vừa thấy Viên Mộng Lộ nổi cáu, liền run rẩy cả người: "Không phải như dì đã nghĩ đâu. Thật ra anh ấy, dì cũng biết đấy. Dì còn nhớ hồi con vừa mới học đại học, bị chiếc quần sịp của nam sinh chụp lên đầu không? Chính là anh ấy đấy ạ!"
"Chính là cái thằng ranh họ Kỷ, tên là cái gì, Kỷ Ngôn Tắc gì đó sao?" Giọng nói của Viên Mộng Lộ đã hạ xuống hai nốt.
"Dạ".
"Thằng ranh họ Kỷ đó không phải đã bị con dùng kim châm lên con búp bê thế mạng, chết rồi sao? Mạng cũng cứng quá nhỉ!"
"Con châm kim lên con búp bê thế mạng của anh ấy hồi nào?"
"Thế trên tường nhà ta vẫn còn viết tên của một người, trên đó bị vạch không biết bao nhiêu vết, nhìn mà phải xót thương thì là cái gì?"
Viên Nhuận Chi hoàn toàn im lặng.
"Cái con ranh chết tiệt này, lúc nào hai đứa lết về đây? Tên tiểu tử đó cứ định cướp con đi một cách trắng trợn, dễ dàng như vậy sao?"
"Không phải đâu, cuối tuần hai chúng con sẽ về thăm dì ạ".
"Khi nào về rồi tính sau. Nếu như con dám tiếp theo bước của mẹ con, vác cái bụng to bước vào lễ đường, lão nương đây nhất định sẽ đánh gãy chân của con!"
"Dì đừng thế mà, sẽ không có chuyện đó đâu!"
"Dập máy đây, lão nương còn phải đi đánh mạt chượt nữa, không có thời gian rảnh để ý đến con!"
Quả nhiên, còn chưa kịp nói lời tạm biệt, điện thoại đã bị dập ngay,
Viên Nhuận Chi im lặng gập di động lại, quay về văn phòng tiếp tục làm việc.
← Ch. 17 | Ch. 19 → |