← Ch.08 | Ch.10 (c) → |
Mấy ngày nay blog của Meo Meo cũng chưa đăng bài viết mới.
Bọn họ cách thật sự rất xa, nếu cô không nói, Chúc Bỉnh Quân hầu như cũng không biết cô ở nơi nào, chỉ có thể dựa vào blog của cô để đoán.
Kỳ thật anh đã lẳng lặng theo dõi blog của cô từ rất lâu rồi.
Lúc Lã Tân Mạn vừa ra nước ngoài thì bắt đầu dùng blog để giữ liên lạc với nhóm đàn em. Cái gì cũng đều ghi lại trên đó, chia sẻ hỉ nộ ái ố của cô, mỗi khi nhìn thấy sự vật hay việc gì mới mẻ cô lại cẩn thận chụp từng bức ảnh lưu niệm rồi đăng lên.
Cảnh trong ảnh chụp của cô, tất cả không khí đều giữ nguyên phong cách của thiếu nữ, thích món điểm tâm ngọt, thích ren, thích màu trắng cùng màu hồng phấn...... Nghĩ đến chuyện mình từng giễu cợt cô về ren cùng bánh ngọt dâu tây, sau đó, là nụ hôn đầu tiên cùng với cô gái siêu cấp mộng ảo của bọn họ -
Đột nhiên, nhớ nhung hung mãnh đột kích, không còn sức để nghĩ đến cái gì, cũng không có cách nào tiêu trừ. Mà những lúc gặp phải trường hợp vô lực chống đỡ như vậy, anh đành phải đứng dậy thong thả đi lại trong văn phòng để cân bằng sự sốt ruột của thân thể cùng tâm linh.
Nhớ cô dường như đã trở thành một loại bệnh, mà tần suất phát tác càng ngày càng cao, càng ngày càng mạnh, thân là bác sĩ anh cũng không thể trị hết bệnh của chính mình, thật sự là......
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng kéo anh quay về hiện thực.
Chúc Bỉnh Quân kinh ngạc nhìn đồng hồ, đã trễ rồi, hôm nay lại là ngày bọn họ không chẩn bệnh đêm, bác sĩ, nhân viên làm việc ở phòng khám đều đã tan tầm, chỉ còn mình anh mới đúng, sao lúc này còn có người gõ cửa phòng?
"Thư ký Tôn sao? Trễ như vậy còn chưa về -"
Cửa văn phòng đã bị mở, cảnh tượng thiếu nữ mộng ảo trong tranh liền xuất hiện ở trước mắt.
Nguyên nhân căn bệnh của anh đang đứng ở cửa, một đôi mắt to ngập nước nhìn anh, trong lòng còn ôm một bó hoa hồng lớn diễm lệ ướt át!
"Hi." Lã Tân Mạn nở một nụ cười kiều diễm như hoa, "Bác sĩ Chúc làm việc đến tận khuya như vậy còn chưa tan tầm sao? Bên ngoài cũng không còn người nữa nha."
"Em sao lại...... ở đây?" Chúc Bỉnh Quân cũng nói lắp.
"Em muốn gặp anh a, lần này, đến lượt em đến đây." Cô cười đến càng ngọt ngào.
"Vậy em vào bằng cách nào?"
"Vừa rồi có một cô gái đang định rời đi, cô ấy cũng không hỏi nhiều đã em vào." Vẻ mặt cô vô tội mà nói, "Cô ấy còn rất nhiệt tình nói cho em biết văn phòng của anh là phòng nào -"
Lời còn chưa kịp nói xong, người đã bị kéo vào rồi. Hoa hồng chỉ có thể tạm thời nằm ở trên sàn nhà, bởi vì chỗ ở giữa hai người, căn bản là không có khe hở cho bất cứ gì.
"Meo Meo." Anh cúi đầu ra sức cắn cái miệng nhỏ nhắn của cô, trằn trọc mút hôn, hung hung, cay; Chân dài tới gần một bước, hai bước, mãi đến khi cô không còn chỗ thoái lui. Thân thể kiên cường nóng rực áp chặt lên, quả thực giống như muốn áp cô vào cửa vậy.
"Anh nhớ em không? Em rất nhớ anh." Cô ngâm khẽ trong nụ hôn nồng nhiệt, cánh tay cũng vòng lên cổ anh, ôm rất chặt, rất nồng nhiệt.
Chúc Bỉnh Quân cái gì cũng không hỏi, cũng không nói. Nếu như đây là một hồi mộng xuân, nếu như là do anh nhớ nhung quá độ mà sinh ra ảo giác, vậy anh cũng cam lòng.
Độ ấm giữa hai người càng lúc càng cao, tim dán chặt trên ngực lẫn nhau cũng đập càng lúc càng nhanh. Anh ép cô tới gần như không thở nổi, bộ phận kia phấn khích rõ rệt mà cứng rắn lại không chút nào thẹn thùng đụng phải cô.
"Anh, anh cứng quá......" Cô ngập ngừng, đã nhẹ nhàng thở dốc.
"Rất bất ngờ phải không? Lúc nhớ đến em, đều là như vậy." Anh lơ đãng nói.
Tình ý cuộn trào mãnh liệt muốn ngăn cũng không ngăn được, huống chi Chúc Bỉnh Quân căn bản đã hoàn toàn từ bỏ chống cự. Anh kéo đùi đẹp của cô đặt ở bên thắt lưng, chỉ cách lớp quần áo nên khó nhịn xuống mà bắt đầu chạm vào cô. Khuôn mặt đã phiếm hồng của cô giờ phút này lại càng hồng hơn, chỉ có thể bất lực phát ra tiếng rên rỉ như con mèo.
"Meo Meo, anh muốn em." Anh nhìn vào chỗ sâu trong mắt cô, không chút nào giả vờ mà nói thẳng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của người nào đó đã hồng dữ dội lại bị ánh mắt trần trụi như vậy làm kinh sợ, cô nhẹ giọng: "Ưm......Em cũng muốn anh a......"
Vì thế, cực nhanh chóng, váy bị kéo đến thắt lưng, quần áo vướng bận cấp tốc được bác sĩ khéo tay rút đi, vật nào đó của anh đã phấn khích nóng rực tới cực điểm, mà cô cũng đã vì anh mà xuất ra thứ chất lỏng ướt át trắng mịn, anh không chút thương hương tiếc ngọc, hung hăng tiến vào chỗ sâu của cô!
"A -" Cô nhíu mày, vừa khó chịu, vừa ngọt ngào. Từng chút từng chút, chịu đựng tình nhân hung hãn va chạm, ngay cả ván cửa cũng bị đụng đến ngượng ngùng mà phát ra tiếng bang bang.
"Không được...... chúng ta không có...... dùng mũ." Cái miệng nhỏ nhắn tuy là nói như vậy, nhưng thân mình mềm nhũn lại ôm chặt anh, thật sâu bao dung nắm chặt, eo nhỏ nhắn chầm chậm dao động, đón ý hùa cùng tiết tấu của anh, làm cho khoái cảm liên tục thăng hoa.
"Anh biết. Chờ...... chờ một chút, một chút nữa...... là được rồi."
Căn bản là không ngừng được a. Dục vọng bị nỗi khổ tương tư do chia ly thúc giục, làm cho triền miên càng thêm mất hồn bức thiết. Hai người đều đắm chìm trong kịch liệt giao hoan, ngoại trừ lẫn nhau, ngoại trừ cao trào ngọt ngào gần như sắp hủy diệt tất cả thần trí bọn họ ra thì bọn họ không có sức lực cũng như không có tâm trạng nào mà nghĩ đến thứ khác.
Ngọt ngào tới cực điểm, rên rỉ cũng kéo thật dài, ở trong khoái cảm hung mãnh đột kích đến cực hạn, cô gần như choáng váng hôn mê đi. Mà trong lúc mê muội, anh ở chỗ sâu của cô càng thêm to hơn, run run, sau đó, tình ý nồng nhiệt mà kịch liệt tiến vào cô.
Từ đỉnh núi ngã nhào xuống, cô vẫn còn đang co rút từng trận, co rút, anh hôn cô thật sâu.
"Chúng ta kết hôn, được không?" Một mặt còn chôn ở trong cơ thể cô, một mặt mở miệng thở hổn hển, Chúc Bỉnh Quân ở môi cô khàn khàn thỉnh thoảng nói, "Gả cho anh được không, Meo Meo?"
Đừng xa cách nữa, được không? Đừng một người truy đuổi, một người né tránh nữa được không?
Cô dường như đã sắp hóa thành một dòng nước rồi, hốc mắt đỏ lên.
Có thể chỉ là cảm xúc mạnh liệt nhất thời đi, anh không phải là sau khi suy nghĩ kỹ càng mới cầu hôn. Có lẽ chỉ là anh mê luyến thân thể cô, có lẽ khi anh tỉnh táo lại, sẽ thay đổi tâm ý -
Nhưng mà nước mắt cô đã ngã nhào ra rồi, vẫn là chủ động hôn lại anh, vui vẻ đồng ý.
"Đương nhiên được." Cô nghẹn ngào, "Em vẫn...... vẫn muốn gả cho anh a."
Cô chính là ngu ngốc như vậy.
Vài năm trục xuất đã trải qua tựa như thoáng cái đều là gió thoảng mây bay. Đi vòng quanh thế giới, xem khắp các cảnh đẹp, từng viếng thăm vô số thành phố lớn nhỏ...... Cuối cùng chứng thực khát vọng duy nhất, đều chỉ vì trở về trong lòng anh.
Cô đồng ý.
Sau đó, mọi người trong phòng khám đều phát hiện, viện trưởng thật sự có bạn gái, không phải thuận miệng nói bậy. Bởi vì gần đây cứ đến buổi chiều, thường thường sẽ có một vị tiểu thư đến phòng khám tìm viện trưởng.
Là nói...... Thì ra đại soái ca viện trưởng lại thích hình tượng thế này a. Thoạt nhìn có vẻ nhỏ tuổi hơn viện trưởng một chút, yểu điệu, mật ngọt, làn da vô cùng mịn màng, một đôi mắt to ngập nước, không nói lời nào cũng giống như đang mang theo cười, cả người hiển lộ ra hơi thở mộng ảo.
"Da tốt như vậy còn tới làm gì?" Lúc lần đầu tiên xuất hiện, trong những người bệnh ở phòng chờ khám bệnh còn có người nói thầm như vậy.
"A, tôi biết, chắc là minh tinh đến tẩy trắng da chứ gì?"
"Nếu tẩy xong có thể trắng như vậy, tôi đây cũng muốn tẩy -"
Kết quả, viện trưởng vừa xuất hiện, liền khiến mọi người đều trợn mắt há mồm.
Bởi vì Chúc Bỉnh Quân vừa nhìn thấy cô, ánh mắt lập tức liền trở nên rất dịu dàng, tự nhiên mà ôm cô; Còn vị tiểu thư kia thì sao, cũng thật tự nhiên kiễng mũi chân, khẽ hôn anh một cái.
"Em chỉ tới nhìn anh một chút, sẽ đi ngay." Cô gái ngọt ngào nói, miệng rất làm nũng.
"Không sao, vừa vặn có thời gian trống, vào văn phòng uống chén cà phê với anh đi." Viện trưởng vòng tay qua eo người ta, hai người cùng nhau đi vào.
Từ đầu tới đuôi, ánh mắt cũng không có nhìn người bên ngoài, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới hai người. Cả một phòng khám, các viên chức, người bệnh, bác sĩ khác cũng như không là gì.
Có điều cà phê thì chỉ uống mười lăm phút, sau đó viện trưởng lại tiếp tục chẩn bệnh. Một vài người bệnh tương đối quen sẽ đánh bạo hỏi: "Viện trưởng, quen bạn gái mới nha:"
Chúc Bỉnh Quân chỉ mỉm cười, thản nhiên nói: "Không phải mới."
"Không phải mới?! Chẳng lẽ là cũ? Sao có thể, tôi khám bệnh ở đây cũng đã gần hai năm, căn bản chưa từng thấy vị tiểu thư kia! Dáng vẻ xinh đẹp như vậy, có phải là minh tinh hay không?"
"Để tôi xem tình trạng làn da cô một chút đã. Thuốc lần trước kê cô uống có bị tác dụng phụ nhiều không?" Chúc Bỉnh Quân không nhiều lời, nói sang chuyện tình trạng dị ứng của bệnh.
"Thật nhỏ mọn nha, nói thêm vài câu cũng có sao đâu!"
Tuấn nam mỹ nữ là chuyện mỗi người đều thích tán gẫu, nhất là viện trưởng được hoan nghênh như vậy! Vì thế tin tức một truyền mười, mười truyền trăm, không bao lâu sau, rất nhiều người đều biết, trở thành đề tài bàn tán sôi nổi nhất trong ngành gần đây.
Nói đến việc "Trong ngành" này-
"Lã chủ nhiệm...... đã biết em về chưa?" Chúc Bỉnh Quân vẫn tiếp tục sử dụng xưng hô trước đây, anh tận lực hời hợt hỏi.
Bọn họ đang tay trong tay, nhàn nhã dạo phố vào ngày nghỉ. Khách trong trung tâm thương mại Minh Lượng cũng không nhiều, đi dạo rất tự tại, còn có thể vừa dạo vừa tán gẫu.
Lã Tân Mạn nhích lại gần người anh, ngọt ngào trả lời: "Đương nhiên biết. Anh hai em siêu tức giận a, mắng em xối xả rất nhiều lần, nói là sao có thể làm việc đến một nửa rồi đột nhiên bỏ chạy chứ."
Chúc Bỉnh Quân cau mày. Anh đương nhiên nhớ rõ khí thế của Lã Nho Hạo khi mắng chửi người, hơn nữa, lần này Lã Tân Mạn là vì anh mới trở về, nếu để Lã chủ nhiệm biết......
"Vậy làm sao bây giờ?" Anh quan tâm hỏi.
"Không làm sao cả, anh đừng lo lắng a." Cô trả lời rất thoải mái.
Cô đã không còn là cô nữ sinh nhỏ khúm núm năm đó nữa, sau khi làm việc có thành tích, ngay cả ông chủ cũng không dám đối xử hung dữ với cô.
Người lãnh đạo trực tiếp, lão soái ca Lương Sĩ Hồng sau khi ở trong điện thoại mắng cô rất nhiều, bắt đầu giao phó cho cô ở Đài Loan phải chụp ảnh nào, đi nơi nào, còn muốn phái cô đi đến các nơi ở Á Châu công tác -
Chỉ có độc lập, mới có thể có tự tin.
"Meo Meo, em đã nói chuyện của chúng ta với Lã chủ nhiệm chưa?" Anh ngừng lại, nắm chặt tay nhỏ bé của cô, nghiêm túc hỏi.
Lã Tân Mạn thấy anh như vậy, không nhịn được mà bật cười.
"Không phải anh còn sợ anh của em chứ?" Cô ngẩng mặt nhìn anh, không nhịn được mà đưa tay vuốt vuốt lông mày đang nhíu chặt của anh, "Em còn chưa nói. Có điều, cho dù nói cũng không sao nha, đừng lo lắng."
Chúc Bỉnh Quân cũng không ung dung như vậy, biểu cảm trên khuôn mặt tuấn tú càng thêm nghiêm túc, "Cứ để anh tới nói với Lã chủ nhiệm, anh sẽ tự mình đi một chuyến."
"Gần đây anh ấy rất bận, suốt ngày không thấy bóng người." Cô không chút để ý mà nói, "Bất quá anh ấy cả đời này đều là như vậy, em cũng quen rồi. Bác sĩ các người đều giống nhau, phải chờ tới lúc các người rảnh rỗi, đại khái phải tới sau khi về hưu, hoặc là, giống ba mẹ em, trải qua một vụ tai nạn giao thông -"
Chúc Bỉnh Quân đột nhiên buông tay cô ra, sau đó, hiếm thấy mà cởi mở ở nơi công cộng ôm cô.
"Làm sao vậy?" Cô mềm mại ngả vào lòng anh, có chút kinh ngạc hỏi.
"Anh sẽ không như vậy." Vô cùng ngắn gọn, nhưng chính là hứa hẹn.
Một câu thôi cũng khiến cho lòng của cô dâng tràn mãn nguyện, cười đến rất ngọt rất ngọt, ôm eo của anh, giống như con mèo nhỏ làm nũng trong lòng anh.
Khi cảnh đẹp đang diễn ra trước mặt, tình nhân lại đang ngọt ngào, đột nhiên, thân thể Chúc Bỉnh Quân cứng đờ, như là bị ong mật chích một cái.
Cô lập tức phát hiện không ổn, ngẩng đầu, ý cười vẫn còn trên mặt mà hỏi, "Làm sao vậy?"
Chúc Bỉnh Quân cứng ngắc buông cô ra, vẻ mặt vốn đang dịu dàng thoáng cái đã biến mất, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm một người đàn ông đang đi về phía bọn họ.
Người đàn ông tuy rằng tuổi không còn nhỏ, tóc cũng xám trắng, nhưng vẫn giữ được dáng người trung bình, phong độ vẫn nhanh nhẹn như trước. Ông ta có một đôi mắt hoa đào biết cười, thoạt nhìn...... lại thấy thật quen mắt.
"Không ngờ đến chỗ này lại gặp được con. Được nghỉ làm ra ngoài hẹn hò với bạn gái sao?" Đối phương cười đến thực từ ái, tiếng nói mê người cũng giống hệt như Chúc Bỉnh Quân."Vị tiểu thư này là ai? Không giới thiệu với ba một chút sao?"
"Không cần." Chúc Bỉnh Quân lạnh lùng cự tuyệt, hoàn toàn không chừa đường sống. Quay đầu đi, mang theo Lã Tân Mạn một mạch rời khỏi, bước chân không chút do dự dừng lại.
Lã Tân Mạn kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, lại nhìn anh. Đó là cha anh sao?
Người đàn ông kia cũng không có tức giận, giống như là người ba hòa ái gặp phải đứa con cáu kỉnh, sủng nịch cười cười, gật đầu chào, rồi nhìn theo bọn họ đi.
"Đó là ba anh à? Cãi nhau với ba sao?" Cô lại ôm thắt lưng anh, "Đừng tức giận nữa, mặt của anh thoạt nhìn thật đáng sợ nha."
Cho dù có lửa giận ngập trời, cũng bị tình nhân mật ngọt làm nũng dập tắt hết.
Anh thở dài một hơi, rõ ràng trầm tĩnh lại, cúi đầu nói với cô: "Về sau dù có gặp người kia ở đâu đi nữa cũng phải quay đầu bước đi, biết không? Hoàn toàn không cần nghe ông ta nói, cũng không cần trả lời lại."
Cô nháy mắt to nhìn anh, "Được, em biết."
"Không muốn hỏi anh vì sao à?" Anh không nhịn được mà mỉm cười.
"Muốn a. Có điều, anh muốn nói sẽ nói cho em biết."
Chúc Bỉnh Quân trầm mặc. Bọn họ chậm rãi đi qua một gian lại một gian cửa hàng hàng hiệu của Minh Lượng rộng lớn, mặt hàng đủ loại kiểu dáng mê người giống như đang vẫy tay, mê hoặc khách hàng bỏ tiền ra.
Tiền...... Tất cả đều là tiền.
Vừa đi, anh vừa thong thả mở lời.
"Từ nhỏ, cha anh thường mang anh xuất ngoại, đi chơi khắp nơi. Giống như đến các loại thương trường mua sắm, cửa hiệu danh tiếng, chỉ cần anh thích, thấy đến cái gì liền có thể mua cái đó."
Như vậy không phải tốt lắm sao? Có cảm giác như người cha kia vô cùng yêu chiều anh, nhưng vì sao...... giọng điệu của anh lại mệt mỏi như vậy?
Người bên cạnh giống như hoa giải ngữ vậy, lẳng lặng nghe. Khiến người ta không nhịn được mà muốn nói hết, muốn đem tất cả đều nói ra. Cũng nên là lúc, để cô biết rốt cuộc anh là người như thế nào.
"Có điều đó là thời điểm ông ta buôn bán lời. Nhưng đánh bạc đâu thể nào vĩnh viễn kiếm tiền được?" Quả nhiên, bắt đầu chuyển tiếp đột ngột, tiếng nói anh cũng chuyển lạnh."Ông ta đánh cược thắng, tiêu tiền bừa bãi khắp nơi, một chút cũng không xót, bởi vì kiếm được quá dễ dàng. Vừa quay đầu lại đã đem toàn bộ đánh cược hết, cho nên rất nhiều lúc cũng không lấy được vốn về."
"Vậy...... Lúc đó phải làm sao?"
"Không làm sao cả, ông ta đến chỗ vay tiền muốn gỡ vốn. Tài ăn nói của ông ta cực kỳ tốt, buôn bán lời tiền sẽ hào phóng trả lại, cho nên ông ta lại có thể một lần tiếp một lần trở mình từ đáy cốc, không ngừng tuần hoàn."
Yên lặng, cô vuốt ve cánh tay anh, động viên tinh thần cho anh.
"Theo anh thấy, những người đó đã không khuyên can, ngược lại còn cầm tiền đi đầu tư, cũng là trợ Trụ vi ngược." Cuối cùng anh nhàn nhạt kết luận: "Mặc kệ người kia có nói hay đến thế nào, có giả vờ quan tâm đến thế nào, thì cả đầu óc vẫn đều chỉ có tiền như cũ. Thế nên nếu ông ta tìm em, nhất định là muốn dụ em đầu tư, em nhất thiết không thể bị lừa, biết không?"
Trợ Trụ vi ngược: Trụ ở đây là Trụ Vương, nghĩa của câu này là tiếp tay cho kẻ xấu làm điều ác.
Lã Tân Mạn dùng sức gật đầu, "Được."
Không hỏi gì, không nói nhiều, cũng không cảm thấy Chúc Bỉnh Quân nói về cha mình giống như nói đến nhân vật cường đạo có cái gì không đúng. Anh không nhịn được sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, vô cùng yêu thương nói: "Cái gì cũng đều nói được sao? Tốt cuộc làm sao em có thể một mình ở nước ngoài nhiều năm như vậy, bị người ta lừa đi bán, nói không chừng còn giúp người ta tính tiền."
"Các người đều nói như vậy, nhưng mà em vẫn là sống rất tốt nha, sao chưa có người nào khích lệ em vậy?" Cô có chút không cam tâm tình nguyện.
Không phải bởi vì yêu thương, luyến tiếc mới cả đời cũng không buông tay được, luôn luôn dài dòng mãi sao?
"Được, anh khích lệ em. Meo Meo thật lợi hại, một mình ở nước ngoài cũng sống tốt, chẳng những học xong, còn tìm được công việc, du lịch thế giới khắp nơi, hại người con trai muốn theo đuổi cô ấy cũng phải chạy vòng quanh Địa Cầu -"
Cô được khích lệ, cười đến híp mắt lại, không để ý hai người còn đang ở nơi công cộng, liền dâng môi lên thơm một cái."Em giỏi như thế, vậy có được phần thưởng gì không?"
"Có." Anh vui vẻ nhận một cái hôn ngọt ngào, đè thấp tiếng nói, dùng giọng điệu mê hoặc mà mỗi lần đều làm tim cô đập gia tốc nói: "Buổi tối...... Anh sẽ thưởng cho em thật nhiều."
Chúc Bỉnh Quân nói không hề sai, một tuần sau đó, người đàn ông nhẹ nhàng hòa ái ân cần lại phong độ kia, thật sự tìm đến Lã Tân Mạn bắt chuyện.
Kỳ thực bộ dạng...... cha con bọn họ rất giống nhau nha! Cho nên, hơn hai mươi năm sau Chúc Bỉnh Quân cũng là như thế này sao? Lã Tân Mạn không nhịn được mà nhìn ông ta chằm chằm.
"Là Lã tiểu thư phải không? Hân hạnh." Ông Chúc ở phòng khám của con nghiễm nhiên ra dáng ông chủ, thấy cô tiến vào, thực thân thiết bắt chuyện với cô, "Bỉnh Quân không ở đây, vào ngồi đi, vừa vặn trò chuyện với bác một chút."
Cô cười ngọt ngào, "Không sao, cháu không có việc gì gấp, lần khác lại đến."
"Đừng khách khí mà! Thật giống Bỉnh Quân, da mặt mỏng như vậy, cùng sắp đính hôn rồi, thế mà còn không mang bạn gái về nhà cho ba ba nhìn một cái." Thật sự hoàn toàn là bộ dáng cha hiền, chuyện trò vui vẻ, "Nhà con ở đâu? Mấy ngày nữa bác cũng muốn đặc biệt đến thăm, sau này cũng thành người một nhà rồi."
"Ba mẹ con còn đang du lịch ở nước ngoài......"
"Vậy sao? Sướng như vậy, đi nơi nào du ngoạn thế?"
"Cũng không cố định, đại khái gần đây......"
Thư ký Tôn đột nhiên xuất hiện, cắt đứt hai người đang trò chuyện vui vẻ ở khu tiếp tân, "Lã tiểu thư, có điện thoại tìm nha!"
Lã Tân Mạn kinh ngạc đi theo thư ký Tôn, "Có điện thoại tìm tôi sao? Gọi tới đây?"
"Kỳ thực chính là viện trưởng chúng tôi đó." Thư ký Tôn thần thần bí bí nói.
"Viện trưởng?"
"Đúng vậy, viện trưởng có dặn dò, lỡ như bác Chúc lại tới nữa, phải mời đi ra ngoài. Lại lỡ như không cẩn thận đụng phải cô, bất luận như thế nào cũng nhất định phải thông báo cho anh ấy ngay lập tức." Thư ký Tôn có chút nghi hoặc, "Tôi cũng không biết vì sao, nhưng dáng vẻ viện trưởng rất khẩn trương. Kỳ thực bác Chúc là người siêu tốt, lần trước bác ấy chỉ bảo cho tôi mua cổ phiếu, thật sự thoáng cái liền kiếm được tiền."
"Thật à? Vậy, điện thoại......"
"Đúng đúng, thiếu chút nữa đã quên, điện thoại ở trong này." Thư ký Tôn đưa điện thoại qua."Tôi đi vào cùng bác Chúc nói vài câu trước nha, còn có chuyện muốn hỏi bác ấy!"
Mắt thấy thư ký tiểu thư mang vẻ mặt sùng bái chạy vào tìm ông Chúc, Lã Tân Mạn đột nhiên có chút hiểu lời nói trước đó của Chúc Bỉnh Quân.
Bác ấy thật sự có một loại mị lực mê hoặc người khác, cho dù người bên ngoài có ân cần nhắc nhở, vẫn là vô dụng.
Nhưng kỳ thực bản thân Chúc Bỉnh Quân cũng như vậy a, hoàn toàn không thua gì cha anh. Không phải mấy năm trước liền làm cô mê mệt đến thần hồn điên đảo sao, sau đó qua lâu như vậy, vẫn là làm cho cô mê mệt như một cô gái mới biết yêu vậy.
"Em nói chuyện gì với ba anh vậy?" Giọng điệu của Chúc Bỉnh Quân lạnh như băng, "Lập tức chấm dứt, một chữ em cũng không được nghe nữa, bây giờ liền đi ngay."
"Được rồi, anh đừng tức giận mà." Bây giờ cô đã biết phải làm sao để đối phó với người đàn ông hung hăng này rồi, khi họ nổi nóng muốn tranh luận hoặc biện bạch đều là vô dụng, trước tiên làm nũng trấn an mới là vương đạo."Vậy anh đang ở đâu? Em có thể đến chỗ anh không? Muốn cùng ăn cơm hay không?"
"Anh......" Chúc Bỉnh Quân rõ ràng ở đầu dây điện thoại bên kia do dự, "Bây giờ không tiện, trễ một chút lại liên lạc với em. Nhớ kỹ, đừng nói thêm lời nào với ba anh nữa! Nếu ông ta còn ở đó thì bây giờ em liền rời khỏi phòng khám!"
Cảm thấy giống như bị mắng một chút nha. Gác điện thoại, cô thè lưỡi với tiểu thư ngồiở quầy đăng ký bên cạnh.
"Bị viện trưởng mắng sao?" Một cô gái nói với vẻ mặt đồng tình, "Viện trưởng cũng sẽ hung dữ với cô sao? Chúng tôi đều cho rằng viện trưởng đối với cô là nhất mực ngoan ngoãn phục tùng, cái gì cũng đều nói được được được cơ."
"Mới không có......"
Anh còn từng nhẫn tâm đẩy cô ra, không để ý đến nước mắt cùng khẩn cầu của cô, làm cho cô tan nát cõi lòng -
"Lã tiểu thư, hẳn là cho tới bây giờ cô cũng chưa từng bị người ta mắng qua phải không?" Một cô gái khác đang sắp xếp bệnh lịch mang vẻ mặt hâm mộ Lã Tân Mạn, "Dáng vẻ xinh đẹp như vậy, trong nhà vừa là bác sĩ, vừa là giáo sư, còn có thể đi khắp các nơi trên thế giới, bạn trai lại yêu thương như vậy, thật sự là mệnh tốt nha."
Lã Tân Mạn thở dài một hơi."Nào có tốt như cô nói vậy."
"Anh của Lã tiểu thư là Lã chủ nhiệm khoa da liễu Đỉnh Thịnh nha, các cô không biết sao?" Có vị bác sĩ vừa lúc ra lấy tài liệu đi ngang qua, nghe được các cô nói chuyện phiếm, không nhịn được nói xen vào."Lúc Lã chủ nhiệm mắng người, tôi nói thật, chỉ cần mở cửa sổ ra, nếu thuận gió, ngay cả phòng khám chúng ta cũng có thể nghe được đấy."
Mọi người đồng thời nhìn nhau cười, "Bác sĩ Tần, anh quá khoa trương rồi!"
"Tôi mới không có khoa trương, danh tiếng của Lã chủ nhiệm, toàn ngành đều biết. Lã tiểu thư cô nói xem, anh cô có phải như vậy hay không?"
"Đúng vậy, tôi bị mắng từ nhỏ đến lớn nha." Lã Tân Mạn vô tội thừa nhận.
"Mắng? Mắng cái gì?"
"Cái gì cũng đều mắng, ngốc, thành tích không tốt, người sống không có mục tiêu, không có thành tựu......" Còn nữa, năm đó dám trêu chọc ngôi sao mai Chúc Bỉnh Quân của khoa bọn họ.
Ách ách - Lã tiểu thư giống hệt như thiên sứ, bỗng nhiên lại bình dị gần gũi thật nhiều thật nhiều. Các tiểu thư càng thêm thích cô.
Trong lúc đang nói chuyện phiếm vui vẻ đã không chú ý tới thư ký Tôn cùng ông Chúc đã đi từ khu tiếp tân tới. Ông mỉm cười đứng ở một bên nghe bọn họ nói chuyện phiếm.
Mãi đến khi Lã Tân Mạn nói lời cảm ơn rồi trả lại điện thoại, cáo biệt mọi người xong, đi ra khỏi phòng khám, trong lòng mới cảm thấy có chút là lạ, lại không nói rõ được là gì.
Bác Chúc đã đứng ở đó bao lâu rồi? Ông ấy đã nghe được bao nhiêu?
Nghe được thì sao chứ, cũng không phải cô nói, Chúc Bỉnh Quân hẳn là không thể trách cô -
Không có việc gì, không có việc gì, cô cũng không nói cái gì mà!
← Ch. 08 | Ch. 10 (c) → |