Mộng xuân
← Ch.020 | Ch.022 → |
Liễu Lâm Ba bị người ta nhìn thấy thân thể liền phát cáu, bực mình nhéo hai cái lên gương mặt tuấn tú đã ngủ thiếp đi của Lương Kiêu.
Bị người ta nhìn thân thể Liễu Lâm Ba tính khí một hồi liền nóng nảy tới, bực mình ngắt hai lần đã ngủ thiếp đi Lương Kiêu gương mặt tuấn tú.
Quá đáng ghét, rượu này đối với hắn lại không có tác dụng!
Liễu Lâm Ba đột nhiên nhớ đến y phục còn chưa mặc tử tế, xoay người đi đến bên hồ đem quần áo nhặt về, dùng mảnh vải buộc chặt ngực, tóc đen dùng dây buộc lên, chuẩn bị xong xuôi, tất cả đều kiểm tra một lần mới chạy lại đưa Lương Kiêu tới bên kia nghỉ ngơi.
Liễu Lâm Ba nằm sát bên Tiểu Thúy, cách hắn không xa, nghe hắn hô hấp đều đều, lúc này mới yên tâm xoay người nhắm mắt ngủ.
"Hừ! Ta đoán đúng mà, có điều, ta còn lâu mới làm tiểu thiếp của ngươi, tái kiến! A không, là không gặp lại!"
"Cô nương, cô nương người nghe ta nói!"
Trong rừng cây tiếng chim hót líu lo hòa với không khí tươi mát sáng sớm khiến người ta cảm thấy đặc biệt thoải mái, lông mi Lương Kiêu khẽ run, bởi vì sốt ruột mà hô hấp có chút gấp gáp, muốn nói chuyện rồi lại không nói ra được, xoa xoa cái trán bởi vì say rượu mà ẩn ẩn đau chầm chậm ngồi dậy, trong giấc mơ vẫn còn nhắc đi nhắc lại lời tối hôm qua đã nói, tình cảnh đó rõ ràng như vậy, nhưng sau đó sao lại không có ấn tượng gì chứ?
Lúc Lương Kiêu thức dậy, Liễu Lâm Ba bọn họ còn chưa tỉnh lại, bước nhanh chân tới ven hồ tối hôm qua nghe được tiếng ca tìm người, bên hồ toàn bùn đất, vết chân ngổn ngang, làm sao phân rõ được của ai, căn bản là một chút bóng dáng cũng không có.
"Cửu gia, ngài tìm gì vậy?" Hàn Ngọc cho dù uống nhiều rượu nhưng bình thường tửu lượng không kém, nghỉ ngơi một buổi tối giờ vừa nghe thấy âm thanh liền đặc biệt cảnh giác, nhìn bên cạnh trống không, nhìn sang phía xa xa, liền thấy Lương Cửu gia hoang mang hoảng loạn lòng như lửa đốt khắp nơi tìm kiếm.
"Tối hôm qua ta giống như nhìn thấy vị bạch y cô nương kia, nhưng thời điểm sáng sớm tỉnh dậy lại không thấy nàng!" Lương Kiêu sốt ruột lại kinh ngạc nhìn Hàn Ngọc, nhớ tới mọi chuyện tối hôm qua, trên mặt Cửu vương gia xưa nay chưa từng tiếp xúc qua nữ tử nổi lên một tầng đỏ ửng khả nghi.
Người ta chính là không tìm được người nên sốt ruột đây, Hàn Ngọc hiểu ra, đột nhiên phát ra vài tiếng sang sảng, "Cửu gia, ngài nằm mơ rồi, kỳ thực, nằm mơ thấy cô nương cũng là bình thường." Hàn Ngọc nhìn mặt vương gia nhà mình so với đáy nồi còn đen hơn, nghẹn cười đến đau bụng, Chiến Thần vương gia đem lần mộng xuân đầu tiên quý giá bàn giao cho rừng cây nhỏ, không khí trong lành, siêu cấp thiên nhiên, ân ~ thuần thiên nhiên.
"Còn cười, ta nói là sự thật, ta đã gặp nàng!" Lương Kiêu giờ khắc giống như tiểu hài tử lấy được kẹo.
"Cửu gia, nhưng tại sao trời vừa sáng liền không thấy tăm hơi của nàng?"
"Ta cũng không rõ."
"Vị bạch y cô nương này hành tung không khỏi quá mơ hồ, tìm thì không tìm được, thân phận tra không rõ, nơi ở tra không rõ, tên không biết, gia, ngài nói cô nương kia đến cùng là tiên hay yêu a, ta thường nghe người ta nói, bên trong núi rừng thường có ma nữ xinh đẹp a, cô nương kia đẹp đến không cách nào hình dung, hơn nữa hừng đông liền không thấy tăm hơi, quá kỳ quái."
"Mê tín!" Lương Kiêu lườm hắn một cái xoay người trở về, hay là mộng thật, nhưng là hắn mới không cần xác thực mấy cái này, người ta rõ ràng là người sống sờ sờ, lại không phải chưa từng người ta vào ban ngày, Hàn Ngọc này trí tưởng tượng quá mức phong phú.
Lương Kiêu chợt phát hiện, Hàn Ngọc cùng Tiểu Thúy ở chung mấy ngày nay, tính khí càng ngày càng giống, càng ngày càng giống tiểu hài tử.
"Ngao!"
Hàn Ngọc quay người lại liền nghe thấy một tiếng kêu bi thảm, không xoay người không sao vừa quay lại lại bị giật mình, Tiểu Thúy đột nhiên từ phía sau lưng hắn nhảy ra làm cái mặt quỷ.
"Doạ chết ta rồi, nha, huynh đệ, tửu lượng không tệ lắm" Hàn Ngọc thấy Tiểu Thúy vẫn tinh thần sáng láng, không khỏi thở dài nói.
"Hắc hắc, như nhau!" haha, số lượng không sai, chỉ là rượu cùng nước không giống a, thủy uống nhiều rồi chỉ có trướng bụng thôi!
"Đi thôi, chúng ta nên khởi hành!" Tiểu Thúy hì hì cười vỗ vai Hàn Ngọc.
"Huynh đệ, lần từ biệt này, hai anh em chúng ta khi nào mới có thể gặp lại?" Hàn Ngọc tha thiết mong chờ nhìn bóng dáng mềm yếu của Tiểu Thúy, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
"Có duyên sẽ gặp lại." Tiểu Thúy liếm môi dưới cười khẽ quay đầu lại, xưng huynh gọi đệ là tốt rồi, sân viện quý tộc, thê thiếp tranh đến đấu đi, nàng không mong chờ cuộc sống như vậy, mấy ngày nay Hàn Ngọc dốc lòng chăm sóc, nàng sao có thể không cảm động, cảm động thì cảm động, người ta chỉ coi ngươi là đệ đệ thôi, Tiểu Thúy tâm tư rối rắm vẫy vẫy tay bước nhanh chân trực tiếp bỏ người ta lại phía sau, cũng không quay đầu lại.
Không biết câu có duyên sẽ gặp lại, sắp bức điên hai đại nam nhân kia.
"Lâm huynh đệ, ngươi tỉnh rồi?"
"Ừ."
Lương Kiêu lúc trở về liền thấy Liễu Lâm Ba thu dọn hành trang, Lương Khải ở một bên không biết nói cái gì, khóe miệng Liễu Lâm Ba nổi lên ý cười.
"Lâm huynh đệ, sao vậy?"
"Không sao." Liễu Lâm Ba vùi đầu thu dọn hành trang, ngẩng đầu xem xét hắn một chút, gương mặt khẩn trương xoắn xuýt thực buồn cười, Liễu Lâm Ba lập tức liền quên lúng túng tối hôm qua, thu hồi khuôn mặt chảy dài trực tiếp cười ra tiếng.
"Lương đại ca, các huynh đi trước đi, ta tiễn huynh một đoạn đường."
"Lâm huynh đệ, đệ không đi cùng chúng ta sao? Không phải nói cùng đồng hành sao?"
"Ta, ta ngày hôm qua ngẫu nhiên nhìn thấy trong núi có không ít thảo dược, ta muốn đi hái, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào."
Lương Khải được nghe lời này, bước tới, "Huynh đệ, sau có nhu cầu gì cứ đến tìm tại hạ, trong cung dược thảo quý hiếm đếm không xuể, tùy ngươi chọn!"
"Đa tạ thái tử điện hạ!"
"Huynh đệ, cái này đệ cầm, ta đi rồi, đệ phải chăm sóc chính mình thật tốt, ngày khác trở lại kinh thành chúng ta còn có thể tái kiến, có chuyện gì đệ cứ đến quý phủ tìm ta, Nam Lăng vương phủ." Lương Kiêu từ bên hông rút ra một khối dương chi ngọc bội thượng phẩm, đặt ào tay Liễu Lâm Ba, xúc cảm ấm áp từ da thịt truyền vào tim hai người, Liễu Lâm Ba chần chừ một lúc tiếp nhận ngọc bội.
"Được, có việc đệ sẽ tới tìm huynh." Liễu Lâm Ba điều chỉnh lại tâm tình giả vờ ung dung nói.
Lương Kiêu Lương Khải mang theo tâm tình không muốn lên ngựa, quay đầu nhìn lại thiếu mất một người, Hàn Ngọc đâu rồi?
"Lão đệ, cái này cho đệ!" Hàn Ngọc cưỡi ngựa nhảy xuống, chạy đầu đầy mồ hôi, từ trong lòng móc ra một bọc giấy, còn tỏa ra mùi thịt.
Tiểu Thúy sáng nay vẫn trốn tránh không nói chuyện với hắn, bị hành động đột ngột của hắn làm cả kinh.
"Này, cái gì vậy?"
"Mới vừa rồi đi mua đùi gà nướng, để cho đệ ăn trên đường, ta sợ đệ đói bụng" Hàn Ngọc nói tay nhéo khuôn mặt non mềm của Tiểu Thúy, huynh đệ này sao lại có một bộ dạng xinh đẹp như vậy, Hàn Ngọc từ nhỏ không có huynh đệ giống như thấy bảo vật quý, không biết nên như thế nào thương yêu tiểu huynh đệ này.
"Yên tâm, ta không để huynh đệ của ngươi đói, nhất định vỗ đến béo trắng ra thì thôi!" Liễu Lâm Ba sao còn không nhìn ra hai người kia trong lúc đó có chút ôn nhu, cố ý cười khẽ trêu nói.
"Lâm huynh đệ cũng phải chăm sóc kỹ chính mình" Hàn Ngọc nuối tiếc nhìn hai huynh đệ phấn điêu ngọc trác trước mặt nhảy một cái lên ngựa, Lương Kiêu thở dài một hơi quay đầu ngựa, vẫn ngoái lại nhìn, nhìn, mãi đến tận khi không thấy Liễu Lâm Ba mới đá vào bụng ngựa cố gắng càng nhanh càng tốt đuổi theo tốc độ hai người kia, chạy về hướng kinh thành.
"Tiểu thư, chúng ta hái thuốc thôi!" Tiểu Thúy đem đùi gà ôm vào trong lồng ngực không nỡ ăn, trên mặt còn lưu lại nhiệt độ của Hàn Ngọc, ấm áp.
"Chúng ta đổi nữ trang, hồi kinh!"
← Ch. 020 | Ch. 022 → |