Vay nóng Tima

Truyện:Mị Vương Tướng Môn Thế Gả Phi - Chương 080

Mị Vương Tướng Môn Thế Gả Phi
Hiện có 114 chương (chưa hoàn)
Chương 080
Si mê, tướng quân múa kinh thiên động địa (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-114 )

Siêu sale Lazada


Hiện giờ, quan trọng nhất chính là tới tiền thính, chân Duẫn quận chúa bị thương không phải quá nghiêm trọng, chỉ là không thế nào nhẹ nhàng đi mà thôi, một đường do tiểu nha hoàn đỡ, vào dự yến.

Liễu Lâm Ba phẫn hận nghĩ, kết thúc hoàng yến nhất định phải bắt được hung thủ kia, đòi lại công đạo cho đại biểu tỷ!

Dám động vào người của nàng, không giáo huấn hắn một chút, hắn liền không biết mình là ai?

Liễu Lâm Ba dẫn đại biểu tỷ cùng mấy nha hoàn cùng vào tiền thính, yến thính đang ồn ào đột nhiên yên tĩnh vài giây, ánh mắt của mọi người đều quét tới.

Chỉ chốc lát, ánh mắt thân thiện thăm hỏi từ bốn phương tám hướng truyền tới, đặc biệt là Lương Mặc còn lớn giọng: "Liễu tướng quân, sao giờ mới đến a, hại Cửu đệ chúng ta ở đây khốn khổ suy nghĩ Tướng quân có phải đã đi ôm mỹ nhân rồi không!"

Liễu Lâm Ba một quyền vung tới, "Trường hợp nào cũng đùa kiểu này!"

Sau đó nói thầm vào tai: "Tỷ tỷ bị người hãm hại"

"Cái gì?" Lương Mặc vội vã cuống cuồng tìm bóng dáng Duẫn quận chúa, người nào lá gan lớn như vậy, dám động vào con dâu hoàng gia.

Mọi người theo sát ánh mắt Liễu Lâm Ba cũng trở nên hơi ngạc nhiên, Liễu Lâm Ba hướng về mọi người phía xa cười cười, vỗ vỗ vai Lương Mặc, dáng vẻ huynh đệ tình thâm nhỏ giọng nói "Bình tĩnh đừng nóng, Bổn tướng quân sẽ tự bắt được hung thủ. Chỉ là để ngươi biết, tùy thời điểm hỗ trợ."

Lục hoàng tử gật gù, sau khi ngồi xuống, Liễu Lâm Ba nhẹ quét một lượt toàn trường, dựa vào trực giác nhạy cảm, chậm rãi loại bỏ.

Những nữ quyến này đều rất an phận, ánh mắt có chút trong suốt có chút mê man, phát hiện nàng quét mắt về phía bọn họ thì có người thẹn thùng cúi đầu, có người lại liếc mắt đưa tình, nhìn trộm.

Đụng tới tình huống như thế, Liễu Lâm Ba âm thầm rùng mình, trời ơi, ngàn vạn lần đừng yêu tỷ a!

Quét mắt đến một nhà Trang thượng thư thì, từng đạo từng đạo ánh mắt u oán, gắt gao giằng co với ánh mắt nàng, đầy mặt oán hận.

Liễu Lâm Ba cả kinh, oán nàng? Đến từ đâu?

Lại nhìn kỹ nữ tử kia, ngũ quan đoan trang, có chút gầy yếu, thần thái vẻ mặt thật giống như nàng thiếu nợ nàng ta!

Trời ạ! Nữ tử này là ai? Có chút quen mặt, thật giống như đã gặp qua ở nơi nào, Trang thượng thư? A! Trang thượng thư quý phủ tiểu nữ nhi!

Ngất ~

Liễu Lâm Ba mau mau né tránh tầm mắt, nợ trời, nợ đất, duy nhất có nợ này khó trả. Nhìn một lượt xong, nữ quyến toàn trường đều không có tình huống khác thường.

Liễu Lâm Ba nhức đầu.

Duẫn quận chúa bên kia có nha hoàn cùng Lục hoàng tử che giấu, phàm là nói chuyện với những người đến vấn an, Duẫn quận chúa đều nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu, ra hiệu, thật giống không có gì khác thường, chính vào lúc này, truyền đến một tiếng "Hoàng thượng giá lâm!"

Mọi người quỳ một chỗ, hoàng thượng nhìn thấy chúng thần quỳ sát một chỗ nhân tiện nói "Bình thân"

Tiếp theo, cùng hoàng hậu đi tới vị trí cao nhất.

Theo sau lần lượt là chúng phi tần, còn có chúng hoàng tử cùng thập công chúa.

Từ khi bọn họ vào điện, Duẫn Băng Thanh vẫn luôn cảm giác có một đạo ánh mắt không có ý tốt bắn thẳng đến người nàng, nàng dũng cảm tiến lên nghênh tiếp, nhưng không phát hiện được bất luận người nào, Liễu Lâm Ba lén lút vỗ mu bàn tay nàng, động viên một hồi, sau đó hướng về đánh mắt ra hiệu về phía Lương Mặc, Lục hoàng tử lập tức hiểu được, tinh tế quan sát kỹ, nhưng không phát hiện bất cứ dấu vết gì.

Hoàng thượng cùng hoàng hậu sau khi ngồi xuống, những người phía dưới theo cấp bậc hoàng thất tách ra mà ngồi, quan lại được an bài theo phẩm vị, xếp hạng cuối cùng, dĩ nhiên là những quan nhỏ nhất, vừa xem liền hiểu ngay.

Tất cả mọi người ngồi xuống xong xuôi, nói một ít lời khen tặng, mở màn, hoàng thượng liền dặn dò mở yến, đại tổng quản hô lớn mở yến.

Nhóm nhạc của cung đình vào sân, hoan ca khởi vũ, nhóm cung nhân thì lại bận việc chia thức ăn, ra ra vào vào, bận bịu mà cẩn thận từng li từng tí một.

Có thể ngồi ở phía trên trong hoàng yến, đều là đại quan, tiểu cung nhân như bọn họ không trêu chọc nổi.

Dạ yến ăn được một nửa, bắt đầu có các thiên kim biểu diễn tài nghệ, thứ tự những thiên kim này biểu diễn, sớm đã được rút thăm phân định, còn công chúa thì lại theo hứng, Lương Thi công chúa vô cùng sôi nổi, vừa tiến vào ánh mắt đã tìm bóng dáng Liễu đại tướng quân, nhìn thấy Liễu tướng quân vóc người tuy gầy, nhưng tướng mạo xuất sắc nhất trong văn võ bá quan, cùng Cửu vương gia không phân cao thấp.

Người người đều nâng chén cùng hắn ăn mừng, nhìn nhất cử nhất động của hắn, đều phong độ nhẹ nhàng như vậy, tư thái dũng cảm, mê chết người!

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đây chính là cái gọi là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi!

Rõ ràng là trái bí đao thấp nhất trong đống nam nhân, nhưng lại cảm thấy cao to uy mãnh, đặc biệt vô cùng.

Chờ năm, sáu thiên kim quan gia biểu diễn tài nghệ xong, Lương Thi công chúa nhân tiện nói "Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần cũng có chút tài đánh đàn, muốn góp vui cho yến tiệc."

"Được!" Hoàng hậu nương nương rất cao hứng, tâm tư nữ nhi, nàng tự nhiên nhìn ra được, mục tiêu chính là Liễu tướng quân, cũng không thể để những nữ tử khác giành trước mê hoặc hắn.

"Hiền đệ, cố gắng thưởng thức, muội muội này của vi huynh, tiếng đàn có thể ba ngày không tan, hồi âm không dứt" Lương Kiêu cười hướng Liễu Lâm Ba, nói xong, trong đáy lòng hắn tự nhiên lại nổi lên một cỗ ghen tuông, nam nhân cùng nữ nhân cướp một nam nhân, vốn là không thể thắng.

Càng thích người mà trước mặt đề cử người khác, đáy lòng ghen tỵ sẽ càng sâu, Cửu vương gia đáng thương a, lại ăn dấm của muội muội mình, hơn nữa hũ dấm này còn không có đáy.

Hắn chán ghét có người cướp Liễu huynh đệ của hắn, chán ghét có người làm Liễu huynh đệ phân tâm, cho dù người kia là thân muội muội của hắn, cũng đừng trách Cửu vương gia mắt kém, mấy lần nhìn thấy Liễu Lâm Ba mặc nữ trang đều không nhận ra, dù sao Liễu Lâm Ba xưa nay chưa từng lấy thân phận, diện mạo chân thực gặp người, hai người căn bản cũng không có tiếp xúc thân mật, dù sao, Cửu vương gia trong truyền thuyết vẫn còn là xử nam thuần khiến, cho nên, tư tưởng hành vi, cùng với những lãng tử tình trường thường lăn lộn nơi phong hoa tuyết nguyệt hoàn toàn không cùng một cấp bậc, nên Cửu vương gia thanh cao, thanh cao đến mờ mắt, toát mồ hôi lạnh!

Duẫn Băng Thanh thời điểm nhìn về phía Lục hoàng tử, ánh mắt kia cực kỳ oan ức, Lương Mặc cũng phát hiện, vừa nãy đi dạo trong hoàng cung vẫn còn khỏe mạnh, làm sao mới qua một chút thời gian như vậy, mỹ nhân yểu điệu, mỹ nhân mình đặt ở trên cùng trong tim lại có dáng vẻ oan ức như vậy?

Lục hoàng tử trong lòng rất buồn bực, rất muốn xông qua hỏi một chút tại sao, nhưng ngại hoàng yến quan trọng, một lời không cẩn thận mất lễ nghi, để người chê cười, khiến hoàng thượng cùng với nhóm phi tần không vui, còn liên lụy Liễu huynh đệ.

"Tiểu đệ sẽ cùng các quan rửa tai lắng nghe, để thưởng thức tiếng đàn tuyệt vời của thập công chúa!" Liễu Lâm Ba chắp tay, cười nói.

Nàng rất uyển chuyển nói cùng mọi người cùng nhau nghe, ý kia chính là nói thập công chúa là vì là mọi người diễn tấu, mọi người đều nghe, không phải là chỉ vì nàng, nếu chỉ vì nàng, không biết có bao nhiêu người lại sẽ hiểu lầm.

Hoàng hậu nghe ra ý tứ của nàng, có chút không cao hứng nhưng vẫn như cũ mỉm cười nhìn nàng một cái, Lương Thi công chúa rất cao hứng, nàng không nghe ra ý tứ kia, vui sướng lui xuống chuẩn bị, nàng biết, đêm nay hoàng thượng sẽ cho nàng tự quyết hôn sự, mà người được chọn tốt nhất, chính là Liễu tướng quân, cho nên, nàng rất cao hứng.

Chỉ chốc lát, tiếng đàn du dương ở trong đại điện bay lên, quả nhiên khiến người ta cảm thấy thanh tân dễ nghe, Liễu Lâm Ba rất chăm chú nghe, dáng người hồng phấn hoàn toàn dung nhập vào trong động tác đánh đàn, rất là trôi chảy, Liễu Lâm Ba nếu thật sự là nam tử, nhất định sẽ động tâm.

Đáng tiếc, đáng tiếc nàng không phải, haiz, thực sự là phụ một mảnh tình ý của các cô nương a!

Lương Thi công chúa tâm tư vẫn luôn đặt trên người Liễu Lâm Ba, tự nhiên cảm giác được tầm mắt của nàng, tâm thần hơi kích động, cũng càng tập trung vào, kết thúc, tiếng vỗ tay hết làn sóng này đến làn sóng khác.

"Bêu xấu" Lương Thi công chúa e thẹn, lui ra phòng khách thay y phục bình thường.

"Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, các vị nương nương, thần nữ cũng có một điệu múa muốn trợ hứng", tiểu nữ nhi Trang Hàm Yên của Trang thượng thư đột nhiên đứng lên, bất ngờ đứng giữa thảm đỏ.

Nàng nhìn thấy Liễu Lâm Ba bị Thập công chúa hấp dẫn, cho nên mới mới không chờ đợi được muốn biểu hiện mình, Trang thượng thư sững sờ, muốn ngăn cản, nhưng cản không được. Thượng thư phu nhân nhận thấy được nữ nhi quá kích động, không phải còn không đến phiên nàng sao.

Thấy hoàng thượng, hoàng hậu cùng với nhóm triều thần sững sờ, ánh mắt nhìn Trang Hàm Yên đều có chút cân nhắc.

Trang thượng thư vội vã ngã quỵ ở trên mặt đất, "Thần thỉnh tội! Thần giáo nữ vô phương, kinh ngạc thánh nhan!"

Hoàng thượng không hề để ý tới ông ta xoay mặt nhìn về phía Liễu Lâm Ba, "Liễu ái khanh, ngươi cảm thấy thế nào?"

Liễu Lâm Ba đang phân tích đến cùng là ai độc hại tỷ tỷ, không nghĩ ra nguyên do, chợt nghe hoàng thượng hỏi, lại nhìn thấy ánh mắt Trang Hàm Yên u oán, Liễu Lâm Ba liền vội vàng đứng dậy chắp tay nói "Trang thiên kim có thể tự động hiến nghệ vi thần cảm thấy cũng không tệ, đúng là Trang thượng thư hổ phụ sinh hổ tử di truyền được tính can đảm."

Được nghe lời này của Liễu Lâm Ba, Trang thượng thư trong lòng tràn ngập cảm kích, Liễu đại tướng quân ở trong lòng hắn so với nữ nhi càng thêm vĩ đại.

"Liễu ái khanh đã nói như vậy, vậy thì miễn tội làm trái quy củ, chuẩn diễn."

"Tạ hoàng thượng, thần nữ đi chuẩn bị ngay." Trang Hàm Yên ôn nhu nói, đứng dậy cùng nha hoàn lui ra phòng khách.

Trang thượng thư giờ khắc này cũng đứng dậy, trở lại chỗ ngồi, nhìn Liễu Lâm Ba một chút, bên trong ánh mắt kia rất phức tạp.

Haiz, chỉ là cái tiệc tối mà thôi, từng người từng người lại khiến cho mọi thứ như đang xảy ra chiến tranh vô hình vậy, thú vị sao?

Liễu Lâm Ba lắc đầu một cái, tiếp tục nghe các đại thần cười ha hả, thỉnh thoảng cũng phụ họa vào một câu hai câu.

Trang Hàm Yên khiêu vũ là vũ đạo cung đình, một bước nhảy lên, hơi có chút miễn cưỡng khô khan, có điều, chúng quan chức đều xem rất nhập thần, cảm thấy trong vũ sư trong cung đình cũng chưa chắc có trình độ như của Trang Hàm Yên, dừng múa, tiếng vỗ tay rung trời.

"Hiền đệ cảm thấy làm sao?" Cửu vương gia hỏi.

"Rất tốt rất tốt, ha ha" Liễu Lâm Ba cười ha hả.

Còn rất tốt đấy, Bản vương xem đến mí mắt đánh nhau, Lương Kiêu trong lòng oán thầm, trên mặt lại rất hiền hoà.

"Còn có vị nào có thể chủ động hiến vũ không? Đêm nay chúng ta liền không theo quy củ hoàng yến!" Hoàng hậu nương nương cao giọng nói, hoàng hậu vừa dứt lời, không ít thiên kim rục rà rục rịch, ánh mắt đều không ngừng quét về phía Liễu Lâm Ba, vì sao chỉ nhìn Liễu Lâm Ba? Lương Cửu vương gia không lấy thiếp, người ta có Cửu vương phi.

Các nàng múa chính là chuẩn bị vì Liễu tướng quân, đương nhiên, nếu như Cửu vương gia lạnh như băng kia coi trọng thì càng tốt hơn, nhưng ai cũng biết Cửu vương gia là đoạn tay áo a, đoạn tay áo đến lấy vợ lấy vợ bé cũng không muốn a!

Nhưng các nàng nhanh hơn nữa, cũng không nhanh bằng Liễu Mộc Nhiên, chỉ thấy nàng mau chóng đứng lên, quỳ sát ở trên thảm đỏ, thấp giọng nói: "Tiểu nữ cả gan hỏi, hoàng thượng, có thể thừa dịp đêm nay cao hứng, để tiểu nữ tự chọn hôn phu không?"

"Ồ? Liễu thiên kim trong lòng đã có đối tượng?"

Kẻ mưu lược, chính là khác như vậy, nói chuyện rất cẩn thận, hoàng thượng lão không có nói đáp ứng hay không đáp ứng, trái lại muốn hỏi lai lịch của đối phương, dò ra ngọn nguồn, rồi mới quyết định.

"Tiểu nữ trước tiên hiến nghệ, rồi quay lại trả lời vấn đề của hoàng thượng, dù sao, tài nghệ vẹn toàn, mới có thể khiến tiểu nữ tuyển ra người vừa ý thần nữ mà thần nữ cũng vừa ý đối phương"

"Đúng là như vậy, chuẩn!"

Hoàng thượng cùng hoàng hậu liếc mắt nhìn nhau, hai người rất muốn mỗi người cho nàng một cái bạt tai, nữ tử này quá láo xược!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-114 )