Vay nóng Tima

Truyện:Mị Vương Tướng Môn Thế Gả Phi - Chương 075

Mị Vương Tướng Môn Thế Gả Phi
Hiện có 114 chương (chưa hoàn)
Chương 075
Hồi kinh, mời du lịch cùng (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-114 )

Siêu sale Shopee


Nghĩ tới đây, Liễu Lâm Ba thực sự bị ý nghĩ của chính mình làm cho chấn động, chu cái miệng nhỏ, không khỏi kinh hô, "Lương đại ca"

Liễu Lâm Ba vừa mở miệng, trong giọng nói đều là hoang mang cùng chấn động.

Chỉ có điều, cũng bởi vì Liễu Lâm Ba thất thanh kinh hô, Lương Kiêu đang chậm rãi tiến lại gần nàng bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần.

Khi hắn nhìn rõ dưới đáy đôi mắt đẹp kia là nồng đậm kinh ngạc, trong lòng không khỏi cả kinh, cũng lập tức tỉnh lại.

Trời ạ!

Hắn điên rồi sao?

Tự nhiên lại muốn hôn đệ đệ kết nghĩa!

Đối với ý niệm trong lòng này, Lương Kiêu cũng chính mình làm cho sợ hết hồn, chỉ có điều, mắt thấy thiếu niên vẫn chăm chú bám vào hắn, trong con ngươi đều là bối rối kinh ngạc, Lương Kiêu trên mặt 囧, trong con ngươi không khỏi xẹt qua một tia ảo não, chỉ có điều, vẻ mặt này lóe lên một cái rồi biến mất, nhanh khiến người ta không bắt kịp.

Theo sau đó lại thấy Lương Kiêu vươn tay ra chà xát gò má Liễu Lâm Ba, rồi nhíu mày, "Đều bẩn cả rồi!"

Á, bẩn?

Liễu Lâm Ba vốn đang chấn động khi nhìn thấy hành động của hắn ta, khi nghe thấy lời này, trên mặt sững sờ, ánh mắt không khỏi rơi xuống ngón tay với các khớp xương rõ ràng, chỉ thấy, phía trên lòng bàn tay vốn sạch sẽ, mang theo một vết bẩn đen sì, thấy vậy, Liễu Lâm Ba bỗng nhiên tỉnh ngộ, nguyên bản hắn muốn giúp nàng lau đi vết bẩn trên mặt, hại nàng còn tưởng rằng hắn muốn hôn nàng!

Nghĩ tới đây, tim Liễu Lâm Ba vốn đang nhảy cao rốt cục yên ổn hạ xuống, đồng thời cũng triệt để thở một hơi, cũng không khỏi vì ý nghĩ vạn phần hoang đường của mình vừa nãy mà buồn cười.

"Đại ca, bom của chúng ta rốt cục đã nghiên cứu chế tạo thành công, huynh thấy không?"

"Ừm, nhìn thấy, đại ca nhìn thấy!"

Lần thứ hai trên mặt Liễu Lâm Ba nở ra nụ cười xán lạn, nụ cười kia, đơn thuần vui sướng, như một đạo ánh mặt trời, khiến người ta nhìn mà ấm lòng, tâm tình Lương Kiêu cũng thật tốt, khóe môi khẽ cong, nụ cười kia, nhẹ nhàng, cao quý như cúc, thanh nhã như mây, thấy vậy, Liễu Lâm Ba cũng không nhịn được bị kinh diễm.

Cảm giác được bầu không khí rất không đúng, Liễu Lâm Ba đẩy hắn một cái, hai người mau chóng từ dưới đất bò dậy, Liễu Lâm Ba bước hai chân nhanh chóng chạy về hướng đặt bom lúc nãy, "Đại ca, huynh mau tới đây xem, xem ra uy lực của bom cũng không nhỏ!"

Lương Kiêu hai chân một bước, bước đi như bay chạy đến bên người nàng đi, chỉ thấy mặt đất bằng phẳng bị nổ ra một cái hố to, nếu không phải vừa nãy bọn họ chạy kịp lúc, nhất định sẽ bị nổ bay, không chết cũng là một thân tàn, nghĩ tới đây hai người liếc mắt nhìn nhau, vui mừng không ngớt.

"Đã như thế, trực tiếp đem bom này tới đảo Lệ Đô, đến lúc đó, toàn bộ cơ quan trên đảo Lệ Đô đều bị phá hỏng, hải tặc cũng sẽ nổ bị thương."

Nghe được Lương Kiêu, Liễu Lâm Ba gật gù, hiện tại điều duy nhất lấy làm mừng chính là, trên đảo Lệ Đô không có bách tính sinh sống, trước đây bách tính ở đó, sau này hải tặc hung hăng ngang ngược, bách tính đều phải di cư đến những nơi khác, đã như thế, có thể miễn cho bách tính thương vong, kì thực rất tốt.

Ngay vào lúc này, Lưu đô đầu cùng một ít tướng sĩ tất cả đều chạy ra, hiển nhiên là nghe được tiếng nổ mạnh làm tỉnh, một bên chạy một bên còn kinh hô, "Trời ạ! Vương gia, Tướng quân, hố to này lẽ nào chính là do bom nổ?"

"Đúng, chính là uy lực của bom."

"Trời ạ!"

"Đất a!"

"Cha mẹ ơi!"

Sau trận động đất, mọi người đều ở trong trạng thái mừng như điên, các tướng sĩ nghỉ ngơi một chút, ăn uống no đủ, liền lên thuyền quân đi tấn công đảo Lệ Đô.

Dưới đáy những chiếc thuyền quân này đều cột sợi dây màu cam, thời điểm thuyền quân bao vây đảo Lệ Đô, đám cá mập kia liền sợ sệt né tránh, đối với chuyện như vậy, hải tặc trên đảo nghĩ mãi mà không ra, đều rối loạn tay chân.

Lưu đô đầu thấy bọn họ rối loạn trận tuyến, hướng về bọn họ hét to những tiếng đinh tai nhức óc, ý của hắn chính là thức thời thì ngoan ngoãn đầu hàng, bằng không, sẽ không khách khí tấn công.

Chỉ có điều, đám kia hải tặc nào có dễ bị thuyết phục như vậy, tuy rằng, bọn họ nhìn thấy cá mập mình huấn luyện lại không nghe sai khiến, thực sự khó mà tin nổi, không thể tưởng tượng nổi, thế nhưng, trên đảo còn có rất nhiều kỳ môn trận pháp, coi như đám người kia có thể nghĩ ra biện pháp không để cá mập tới gần thì thế nào, nếu như thật sự tới, cũng chỉ có một con đường chết.

Cho nên, đám hải tặc lại đứng trên đảo không ngừng khiêu khích thét to, thế nhưng bọn chúng hoàn toàn không biết, giờ chết đã đến, quân đội của Liễu Lâm Ba căn bản không cần lên đảo, bọn họ đã cho những người kia một cơ hội, là bọn chúng không quý trọng, Liễu Lâm Ba cũng đã sớm nghĩ đến sẽ là kết quả như thế, dù sao đám người kia ở trên biển xưng vương xưng bá quen rồi.

Dưới sự chỉ huy của Lưu đô đầu, chúng tướng sĩ đem bom đã châm lửa, lắp vào dụng cụ bắn, lập tức, từng cái từng cái bay đến đảo Lệ Đô.

Một quả lại một quả từ trên trời giáng xuống, mặt đám hải tặc, ban đầu hoàn toàn là không biết chuyện gì xảy ra, cho rằng những người này chẳng qua là giở thủ đoạn ném tới một vài thứ, chính là đơn thuần muốn đập chết bọn họ.

Đang đắc ý, đám hải tặc trên đảo cảm thấy mới mẻ chơi vui có người còn nhặt lên một quả bom làm cầu đá, ai biết đá được một nửa, oành một tiếng vang thật lớn cả người đều bị nổ chia năm xẻ bảy, máu thịt be bét.

Bom uy lực mười phần, trực tiếp thương tới tính mạng, thế nhưng chiến tranh chính là như vậy, những hải tặc trên đảo này, người nào không dính đầy máu tươi của người vô tội, chết không có gì đáng tiếc.

Theo từng quả từng quả bom nổ, đám người trên đảo càng giống như kiến bò trên chảo nóng, nhất thời rối bời, lúc này mới biết hải quân lần này không giống trong quá khứ, hơn nữa có vật lợi hại như vậy trong tay, giờ chết của bọn họ đã đến, cho dù muốn đầu hàng cũng không kịp.

Muốn tránh ở trên đảo, có bom công kích, muốn nhảy xuống biển, thật ngại, đám cá mập này không nhận chủ, gặp người liền cắn, kết quả là, trên đảo giờ khắc này tiếng kêu rên liên hồi, ngọn lửa chiến tranh thiêu cả bầu trời, có không ít hải tặc nhảy xuống biển trực tiếp bị cá mập tha luôn, thậm chí, trực tiếp oa oa khóc lớn lên.

Chỉ trong chốc lát, trên đảo đã thành phế tích, Lưu đô đầu ở trên đảo dẫn theo các tướng sĩ lục soát, còn tìm ra vàng bạc châu báu hải tặc cướp bao năm nay, không nghi ngờ chút nào, những thứ đồ này cần phải vào sổ, trả cho dân chúng xung quanh chịu tai họa.

Liễu Lâm Ba khao thưởng tam quân, trước khi đi, mang theo các tướng sĩ trở lại bãi biển trước đây ăn một bữa tiệc hải sản lớn.

Ngày thứ hai, ánh nắng tươi sáng, Liễu Lâm Ba tự mình suất quân đưa tiễn Cửu vương gia hồi kinh.

"Hiền đệ, về đi, chiến sự ổn định, đại ca còn có thể tới thăm đệ." Lương Kiêu mang theo vài tên tướng sĩ, Liễu Lâm Ba đi sát sau lưng hắn, đã đưa đến bên dưới ngọn núi Lệ Đô, chính là nơi lần kia Lương Kiêu nghe được tiếng hát.

"Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn, đại ca, bảo trọng!"

Lương Kiêu tâm tư trầm trọng gật đầu, ngồi vào lập tức đi rất chậm rất chậm, đi vài bước lại liếc mắt nhìn lại tiểu huynh đệ, Liễu Lâm Ba cong môi, vẫn tại chỗ bất động, mãi đến tận khi đội nhân mã của Lương Kiêu biến mất trong tầm mắt, mới chậm rãi cử động thân mình, đổi ngựa.

"Giá! Giá!"

Liễu Lâm Ba tay cầm dây cương trực tiếp đi thẳng đến trước một con đường nhỏ, Cửu vương gia không biết, so với đi đường lớn trở về kinh thành, con đường này vẫn là gần hơn, Liễu Lâm Ba đã sớm đem cỗ kiệu của Duẫn biểu tỷ thu xếp ở nơi này, Lương Kiêu vừa đi, nàng lúc này mới vội vàng lên đường, phía sau các tướng sĩ không rõ, Tướng quân tại sao muốn bỏ lại Cửu vương gia độc hành?

Haiz, Liễu Lâm Ba cũng nói không rõ ràng, nói chung, chuyện này chỉ cần dính vào người thứ ba, nàng liền cảm giác thân phận này của mình sớm muộn cũng rất nhanh lộ ra, vẫn là sống an ổn một chút mới tốt.

Liễu Lâm Ba cưỡi ngựa, Duẫn Băng Thanh ngồi kiệu, hai người nửa đường còn chuyển qua đường thủy, lúc này hoàn toàn không còn hải tặc, đi đường thủy cũng có thể yên tâm, cho nên, tốc độ cực nhanh trực tiếp đến Hoàng thành, Liễu Lâm Ba thân phận không thay đổi, cho nên trực tiếp vào ở tướng phủ, tùy tiện trở về, nhất định phải tới thỉnh an hoàng thượng.

Một đường tàu xe mệt nhọc, Duẫn Băng Thanh bình an vô sự bị một đám nha hoàn vây quanh tiến vào phòng tắm thanh tẩy, xem trận chiến này, Liễu Lâm Ba không khỏi há to miệng.

"Tỷ tỷ nhiều ngày mệt nhọc, mau nghỉ ngơi đi, đệ đệ trước tiên vào cung diện thánh."

"ừm, trên đường cẩn thận."

Bên trong lập tức truyền ra âm thanh mềm mại như nước của Duẫn Băng Thanh, một đám hạ nhân cũng không khỏi cảm thán, Đại tướng quân cùng quận chúa thực sự là tình cảm sâu nặng a!

Đã lâu không vào hoàng cung, lần này xem ra vẫn tráng lệ như vậy, rộng lớn uy nghiêm, nhìn kiến trúc uy nghiêm to lớn của hoàng cung Trung Quốc cổ đại, khiến lòng người không khỏi nghiêm túc, thiên uy không thể phạm!

Liễu Lâm Ba vào cung, đúng thời gian tan triều, rất nhiều quan chức nhìn nàng là gương mặt mới, tất cả đều đối với nàng chỉ chỉ chỏ chỏ, nghị luận sôi nổi, Hồng tổng quản một đường dẫn nàng hướng về Kim Loan điện, Cửu vương gia không ở bên trong bách quan, cho nên, không có ai thật sự nhận ra đây chính là Đại tướng quân mới nhận chức ở Lệ Đô thành, Liễu Lâm Ba cúi đầu đi tới, tận lực biết điều hành xử, cúi đầu cúi đầu lại cúi đầu.

Tiếp xúc càng ít người, tỷ lệ bị phát hiện càng ít.

Hoàng thượng nghe nói Liễu Lâm Ba trở về, rất cao hứng, đặc biệt ở cho diện kiến ở Ngự thư phòng, Liễu Lâm Ba đi vào, đầu cúi thấp hành lễ thỉnh an.

"Liễu ái khanh mau mau bình thân."

"Tạ hoàng thượng."

"Liễu ái tướng thực sự không phụ lòng trẫm kỳ vọng, đem lệ đô quản lý ngay ngắn rõ ràng, đến ngay cả Chu quốc gần đây cũng không còn dị động, nghe nói liễu ái tướng lần này trở về là vì hôn sự của thiên kim tướng phủ?"

"Khởi bẩm hoàng thượng, đúng, vi thần từ nhỏ cùng đại biểu tỷ cảm tình rất tốt, xuất chinh ở bên ngoài không biết năm nào mới có thể gặp lại, cho nên, muốn nhân cơ hội này tận mắt tiễn nàng lên kiệu hoa, vi thần làm đệ đệ cũng cao hứng theo."

Hoàng thượng vuốt râu mép nở nụ cười, mặt rồng vui vẻ, bởi vì hoàng gia con nối dõi không ít, Liễu Lâm Ba vừa nãy nhắc tới thân tình, khiến hoàng thượng rất tán thưởng, thân nhân chính là nên hoà thuận tương thân tương ái.

Liễu Lâm Ba nhìn thấy cha chồng của mình thì tim đập liên hồi, may là nhìn ra hoàng thượng tâm tình không tệ, bằng không cũng rất sợ hãi, hoàng thượng trực tiếp đồng ý Liễu Lâm Ba tham gia hôn lễ xong lại về Lệ Đô, đây thực sự là chuyện tốt.

Việc này mới vừa xong, buổi chiều thái tử gia liền đến tướng phủ, mời Duẫn Băng Thanh đi thưởng đào.

Lại nói, việc Liễu đại tướng quân buổi sáng gặp vua làm mặt rồng vui vẻ đã sớm truyền khắp toàn bộ kinh thành, cho nên, tướng phủ đều là ngựa xe như nước, đại quan tiểu quan, đại tướng tiểu tướng, tất cả đều tới cửa bái hạ, Liễu Lâm Ba bận bịu không thể tách rời.

Không chỉ muốn tiếp đón khách nhân, còn muốn giúp đỡ đại biểu tỷ chuẩn bị một ít công việc hôn sự, Duẫn đại biểu tỷ vẫn cửa lớn không ra, lẳng lặng ở trong khuê phòng ngâm thơ vẽ tranh, chơi cờ, phảng phất tiền viện phi thường náo nhiệt căn bản là không ảnh hưởng tới nàng, tỷ đệ hai người nói chuyện theo tục lễ còn cần phải cách một tấm mành nói chuyện.

Trời ạ! Ngươi nói cùng là nữ nhân, vì sao nàng lại bôn ba như vậy?

Liễu Lâm Ba buồn khổ ngẩng đầu nhìn trời xanh, trời xanh thăm thẳm, không nói gì.

Việc đi chơi này, theo lý thuyết nam nữ sắp kết hôn trước ngày kết hôn không thể gặp nhau, nhưng người ta là thái tử, lại nói, Liễu Lâm Ba cũng không phải người cổ hủ, tuy rằng ở thời đại này sống mười sáu năm, ít nhiều cũng có tư tưởng này nọ bị rót vào trong đầu cưỡng chế chấp hành, còn là bảo lưu quan điểm hiện đại.

Lúc này, chính là thời điểm bách hoa nở rộ, trong kinh thành vương công quý tộc thiếu niên thiếu nữ không rảnh rỗi trong nhà, tất cả đều hẹn ước đi dạo.

Hoa đại diện cho tình yêu nam nữ, ở giữa biển hoa tìm được nửa kia của mình, là cuộc gặp gỡ tình cờ rất đẹp rất lãng mạn.

Duẫn Băng Thanh đã có hôn ước với thái tử, vậy thì càng không cần kiêng kỵ nhiều như vậy, ở giữa biển hoa nói chuyện yêu đương, thật hữu tình, Băng Thanh đại tỷ vui vẻ đáp ứng, vị hôn phu này có thể bỏ xuống sự vụ trong tay đến cùng nàng bồi dưỡng cảm tình, mặc kệ thái tử thái độ làm người ra sao, duẫn đại biểu tỷ cảm thấy được người này còn cố gắng biểu hiện.

"Lâm huynh đệ?" Thái tử vừa thấy Liễu Lâm Ba, vẻ mặt đó quả thực không thua gì vẻ mặt Cửu vương gia lúc vừa gặp ở quân doanh, trong con ngươi lộ ra kinh hỉ, vui thích.

"Vi thần tham kiến thái tử gia."

"Huynh đệ mau mau đứng lên, không nghĩ tới Lâm huynh đệ cư nhiên là biểu đệ của Băng Thanh, là Liễu tướng quân uy danh truyền xa, đã lâu không gặp, thực sự là càng ngày càng xuất sắc"

"Nào có nào có, có thể cùng thái tử điện hạ kết làm thân gia, đó mới là chuyện tốt nhất với vi thần." Liễu Lâm Ba vui cười cất giọng.

Nghe nói thái tử gia trong phủ đã sớm thê thiếp thành đàn, hơn nữa nhà mẹ đẻ của thiếp thất đều là thực lực phi phàm, đây đương nhiên là thủ đoạn của thái tử vì củng cố thực lực của mình chống lại Cửu vương gia, đừng nói nữ nhân chinh phục nam nhân chẳng khác nào chinh phục toàn bộ thế giới, rất nhiều nam nhân chinh phục một đoàn nữ nhân vậy cũng chẳng khác nào chinh phục toàn thế giới.

Liễu Lâm Ba kì thực vì đại biểu tỷ lo lắng, tâm tư nữ hài đơn thuần như vậy, tiến vào thái tử phủ đình viện sâu thâm, còn không bị đám nữ nhân như hổ như sói kia ăn tươi nuốt sống.

Liễu Lâm Ba bắt đầu vì tỷ tỷ kêu oan, tỷ tỷ là băng thanh ngọc khiết cỡ nào, nhưng đây là hoàng thượng tứ hôn không có cách nào.

"Ha ha, hai người chúng ta ngày sau trở thành một nhà, mong rằng chiếu cố nhiều hơn." thái tử điện hạ cười nói.

"Không không không, nên là thái tử điện hạ chiếu cố nhiều hơn cho vi thần cùng tỷ tỷ của vi thần mới đúng."

Liễu Lâm Ba cũng cười, hai người thổi phồng lẫn nhau vài câu, liền có người làm đến báo, nói là Lục điện hạ cũng muốn đi lên núi ngắm hoa, mong cùng Liễu tướng quân tụ họp.

Lục điện hạ là ai cơ chứ, Liễu Lâm Ba không quen biết.

"Ồ, đại ca cũng ở đây, định là tới đón Duẫn quận chúa có đúng hay không?" Lục hoàng tử này cũng là thân hình cao lớn, Liễu Lâm Ba phát hiện mấy huynh đệ bọn họ tất cả đều tướng mạo bất phàm, đều lớn lên rất đẹp.

"Đúng là, Lục đệ vẫn lỗ mãng như vậy, mời cũng nên mời giai nhân mới đúng, nghĩ như thế nào đến hẹn Liễu tướng quân? Có thể Liễu huynh đệ có người hẹn ước cũng không chừng, lại nói, tuổi đã lớn, lại học Cửu đệ không muốn cưới vợ cũng không nạp thiếp." Lương Khải mỉm cười nói, thật giống như từ huynh bình thường trách cứ.

"Nào có, vi thần nếu có người, đã sớm cùng nhau xuất môn." Liễu Lâm Ba nghe vậy mau mau xua tay, xem ra Lục điện hạ này hẳn là cùng Cửu vương gia một phe, không thì hẹn mình làm gì.

"Cửu vương gia tài hoa hơn người, cả ngày bận rộn quân sự trong triều, vi thần nào dám đánh đồng, nhị vị điện hạ chế nhạo, ha ha!"

"Lục đệ a, nghe đồn Cửu đệ đoạn tay áo cũng thôi, ngươi đừng nối gót nha!"

Lục hoàng tử rõ ràng không cao hứng, "Đến cùng là ai dám nói xấu Cửu vương gia, để bản hoàng tử biết, nhất định, xé nát miệng hắn!"

"Liễu tướng quân, ngươi nói, Cửu đệ ta chỉ là không hợp ý cô nương nào mà thôi, tuyệt đối không phải loại người như vậy đi, đúng không?" Lục hoàng tử đột nhiên xoay chuyển câu chuyện, hướng về phía Liễu Lâm Ba hỏi.

Lại nói, Cửu vương gia có đoạn tay áo nàng hiện tại cũng là sâu sắc hoài nghi a, nàng còn lâu mới ngu ngốc đi thảo luận hoặc là khuyên can cái gì.

Liễu Lâm Ba vẫn vẻ mặt bất biến cười hì hì nhìn hai người dùng lời nói đâm chọc lẫn nhau, nhưng giả bộ cái gì cũng không nghe, hướng về phía người làm nói "Đi xem xem quận chúa chuẩn bị xong chưa?"

Người hầu vừa mới đáp lời lui ra tiền thính, liền truyền đến một âm thanh mềm mại như nước, "Thật ngại, để các vị chờ, thiếp thân đã rửa mặt chải đầu xong."

Một bộ trang phục màu hồng phấn viền kim tuyến thướt tha xuất hiện ở trước mắt mọi người, trên đầu đội khăn che mặt, bước nhẹ nhàng, ở trước mặt mọi người phúc thân, chỉ nghe thấy âm thanh nhìn thân hình, liền đoán được nhất định là người đẹp tuyệt luâns.

Lương Khải cùng Lương Mặc ở thời khắc Duẫn đại biểu tỷ hiện thân đều nhìn đến ngây người.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-114 )