Mỹ nhân kế, vật nam tính bành trướng (5)
← Ch.057 | Ch.059 → |
"Đại ca, ta cảm thấy không phải vậy."
"Hả? Lời ấy nghĩa là sao?" Lương Kiêu phút chốc ngẩng đầu lên, đôi con ngươi mở to, nhìn thẳng vào nàng.
Liễu Lâm Ba xoay người lại, thần sắc nghiêm túc, "Đại ca, ta cảm thấy không phải địch quốc làm, nếu do Chu quốc gây nên, sao lại không sớm thả ra tin tức, nói công chúa ở trong tay bọn họ, Chu quốc vẫn rục rà rục rịch muốn tấn công Đại Lương quốc chúng ta, nguyên nhân đơn giản chính là Lương quốc đất rộng của nhiều, sản vật phong phú, hắn nếu muốn thành trì nhất định sẽ đứng ra nói, không thể không chút tin tức thế này."
Lương Kiêu chắp tay đứng ở phía trước cửa sổ, bóng dáng cao to uy mãnh cũng tỏa ra một tầng ưu thương, "Nếu đúng như lời huynh đệ, thực sự là bị bọn buôn người bắt hậu quả kia cũng không thể tưởng tượng nổi."
Lương quốc lớn như vậy, các châu các huyện các phủ nha, cả nước có nhiều địa phương như vậy, nếu trước tiên chỉ đem giấu nơi nào không bán, thực sự là không dễ bị phát hiện, nếu như lại cải trang một phen, vậy thì thật sự giống như mò kim đáy biển.
Hiện tại dân chúng đều tò mò triều đình đến cùng là tìm người nào, cư nhiên không ngủ không nghỉ lục soát từng nhà.
Con cháu Lương quốc hoàng đế, bất kể là nam hay nữ, tất cả đều dung mạo bất phàm, nếu thực sự rơi vào trong tay bọn buôn người, hiển nhiên khiến người ta lo lắng không ngớt.
"Không được, ta muốn tự mình đi tìm Thập muội!" Lương Kiêu rốt cuộc không ngồi im được nữa, các loại kết quả không tốt lần lượt hiển a trong đầu, càng nghĩ càng thấy bất an, không thể cứ ngây ngốc chờ đợi, nếu Thập muội thật đã xảy ra chuyện gì thì sao, hắn sẽ phải hối hận cả đời, hắn cũng chỉ có một muội muội a!
"Đại ca, ta cũng đi cùng huynh."
Lương Kiêu khoát tay, vỗ vỗ bờ vai của nàng, "Không được, đệ là thống soái biên cương trọng yếu, trong quân tuyệt đối không thể không có ai chủ sự, đại ca đi tìm, đệ có thể ở đây chờ tin tức, chỉ cần có tin tức đại ca liền cho người trở về thông báo một tiếng đệ có được không?"
"Cái kia, được rồi." Liễu Lâm Ba đáp lời, lòng bàn tay ấm áp của Lương Kiêu mang chút vết chai, vuốt nhẹ hai má Liễu Lâm Ba, Liễu Lâm Ba tức thì cảm giác một luồng điện xẹt qua khuôn mặt, đến cả hô hấp cũng trở nên không theo quy luật.
Đều là nam nhân sao có thể như vậy được chứ?
"Ân, đại ca thật sự là huynh đệ tốt!"
Liễu Lâm Ba cứng nhắc kéo khóe miệng cười gượng, bắt lấy tay Lương Kiêu còn vẫn còn dán tại má mình, "Đại ca mau mau đi đi, ta ở đây chờ tin tức tốt của huynh!"
"Được."
Dứt lời, Lương Kiêu ra khỏi lều lớn, mang theo một đám người liền rời quân doanh, tập hợp những quan binh lúc trước báo tin bắt đầu tìm kiếm.
Liễu Lâm Ba vuốt gò má chính mình mới vừa bị Lương Kiêu chạm qua còn có chút nóng đi tới ghế Tướng quân chủ vị ngồi xuống, nàng vẫn là chột dạ, dù sao hắn đối với mình tốt như vậy, nàng còn bịa đặt ra nhiều thân phận như vậy lừa dối hắn, thậm chí nàng lấy khuôn mặt xấu khiến người ta tránh không kịp đối mặt hắn, hắn vẫn không chê, không nạp thiếp, có thể tưởng tượng được, đây là một nam nhân thiện lương cỡ nào. Hắn uy chấn tứ phương, mạo mỹ dũng mãnh có tiếng, nhưng xưa nay không bởi vì người khác khen mà đắc chí, khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, còn bắt tất cả hạ nhân Cửu vương phủ phải đợi nàng, ai nha, ngẫm lại cũng làm người ta rối rắm vạn phần, Liễu Lâm Ba vẫn là cảm thấy nên xin lỗi hắn.
Ai ai ai, đi một bước tính một bước, trước tiên chờ xong xuôi chiến sự rồi nói sau.
Chuyện tình cảm này nọ quá phức tạp, khiến người ta đau đầu!
Liễu Lâm Ba đời trước còn chưa kịp yêu đương oanh oanh liệt liệt, đã oanh oanh liệt liệt xuyên đến nơi này, vừa sinh ra đã thành hài tử không nương.
Liễu Lâm Ba đặt tay lên cổ, mấy ngày nay vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng cao độ, ban ngày kiểm tra quân tình cấp báo, ban đêm ngủ cũng không yên ổn, thường luôn ngủ bị sái cổ, một bên vặn vẹo cái cổ một bên dãn gân cốt, đột nhiên bên ngoài có người đến báo.
"Vào đi!"
"Tham kiến Tướng quân!"
"Nguyên lai là Lưu đô đầu, có việc gì thế?"
Liễu Lâm Ba thấy hắn ấp a ấp úng, dáng vẻ muốn nói lại thôi, giống như có nỗi niềm gì đó không tiện mở miệng.
Lưu đô đầu thân là một trong năm ngũ hổ tướng, ngày thường không phải là bộ dáng này! Liễu Lâm Ba trong lòng thầm nghĩ, nhất định không phải quân tình cấp báo.
Lưu đô đầu đứng kia, im lặng nửa ngày trên đầu rịn ra một tầng mồ hôi, lúc này mới không nhịn được mở miệng nói "Tướng quân, thuộc hạ muốn xin phép người nghỉ một ngày."
"Ta còn tưởng là có chuyện gì, nguyên lai là như vậy, Lưu đô đầu có chuyện gì khó xử sao? Nói một chút, xem Bổn tướng quân có thể giúp ngươi giải quyết không."
Liễu Lâm Ba sảng khoái đáp lời, kể từ đó, sắc mặt Lưu đô đầu mới hơi hơi chuyển biến tốt một chút, nhưng vẫn cúi đầu không dám nhìn thẳng.
"Là muốn đi nơi nào?" Liễu Lâm Ba thấy hắn nửa ngày không lên tiếng, lại mở miệng hỏi lần nữa, lại nói, Lưu đô đầu này ngày thường không phải người nói chuyện sợ hãi rụt rè, rất không giống hắn, nhất định là gặp phải khó xử, càng như vậy Liễu Lâm Ba càng muốn biết.
"Tướng quân, ta, kỳ thực muốn xin nghỉ một ngày là muốn đi, muốn đi Xuân Mãn lâu." Lưu đô đầu càng nói đến đoạn cuối thanh âm càng nhỏ, nói xong kinh hoảng đem thân thể cúi càng thấp hơn.
Trong quân huấn luyện quá cực khổ, tướng sĩ không chịu nổi?
Cả ngày đối mặt đại nam nhân dương thịnh âm suy, không chỗ giải quyết trong lòng cô quạnh trống vắng?
Liễu Lâm Ba nghe vậy, trong đầu nghĩ lung tung, theo đó sầm mặt lại, chẳng lẽ đám hỗn đản kia thực sự tự chủ quá kém lại muốn ăn chơi chè chén?
"Hừ! Khá lắm Xuân Mãn lâu, nam nhân các ngươi đều thích đến chỗ kia tìm lạc thú đúng không?"
Liễu Lâm Ba vừa nghe ba chữ Xuân Mãn lâu liền đặc biệt mẫn cảm bật thốt lên, trên thực tế, người này chỉ cần một chút kích động, liền dễ dàng sơ sẩy bất cẩn, Lưu đô đầu một mặt thấp thỏm lo âu càng thêm kinh ngạc nhìn nàng.
Chẳng lẽ, Tướng quân cùng với Cửu vương gia ở cùng lâu quá, bất tri bất giác liền coi mình là nữ nhân của Cửu vương gia nữ nhân?
Trời ạ!
"Ách, Tướng quân, thuộc hạ không dám!" Lưu đô đầu cúi đầu, nam nhân các ngươi đều thích địa phương đó?
Nói như vậy thật giống Tướng quân không coi mình là nam nhân, a! Hắn đương nhiên không phải ý đó, hi vọng Tướng quân đừng hiểu lầm a!
Có lẽ phát hiện chính mình nói sai, Lưu đô đầu chỉ lo khiến Đại tướng quân không vui, trong hoảng loạn, lo sợ tát mét mặt vội mở miệng giải thích.
Liễu Lâm Ba cũng thật là có mấy phần chột dạ, giống như sau buổi tối ngày hôm ấy cùng Lương Kiêu đại chiến một hồi, thì càng thêm chột dạ, dù sao, nàng cũng không phải nam nhân thật sự.
Lưu đô đầu cúi đầu, đột nhiên rầm một tiếng quỳ trên mặt đất, "Gia, thuộc hạ không dám lừa gạt, người trong lòng thuộc hạ ở Xuân Mãn lâu."
"Cái gì?" Liễu Lâm Ba từ ghế chủ vị đứng lên, vạn phần kinh ngạc nhìn hắn.
"Người trong lòng thuộc hạ là một cô nương thuần khiết, vạn phần bất đắc dĩ bị cha dượng của chính mình cờ bạc thành tính bán vào Xuân Mãn lâu, chỉ bán nghệ không bán thân, ngày hôm nay nghe nói tú bà Xuân Mãn lâu bức nàng đi tiếp khách, thuộc hạ rất sốt ruột!"
Liễu Lâm Ba vừa nghe liền dùng tư thế chỉ tiếc rèn sắc không thành thép, đùng một cái vỗ bàn.
"Hồ đồ!"
"Thuộc hạ biết tội, thuộc hạ biết tội!"
Lưu đô đầu lần nữa dập đầu, sợ đến không dám ngẩng đầu, tim đã sớm vọt tới cuống họng, Tướng quân lợi hại hắn cũng không phải chưa từng thấy, Tướng quân luôn căm ghét những nơi trăng hoa ong bướm, xem ra lần này là đụng vào hố bom, nhưng là, nói đi nói lại, nếu như không báo cáo đã rời đi, tội kia chẳng phải càng lớn hơn!
"Vô liêm sỉ! Việc gấp như vậy còn ấp a ấp úng, còn không mau đi!" Liễu Lâm Ba lần thứ hai vỗ bàn một cái, oành một tiếng, chấn động đến mức chén trà trên bàn ào một cái đổ ra, lá trà theo nước trà còn bốc hơi lăn lộn, vung vãi ra bàn.
Liễu Lâm Ba thân là nữ nhân rất mẫn cảm chuyện như vậy, nếu là người yêu gặp nạn, thì không nên ấp a ấp úng như vậy, để lỡ, đây chính là chuyện cả đời của nữ nhân a!
Nếu như thật sự phát sinh chuyện ngoài ý muốn, nữ nhân cổ đại coi trinh tiết còn quan trọng hơn cả mạng mình, không còn liền muốn tự tử.
"Đa tạ Tướng quân!" Lưu đô đầu vừa nghe Tướng quân thấu tình đạt lý như vậy, ôm quyền lui ra ngoài, việc này không nên chậm trễ, mau đến cứu người.
Lưu đô đầu mặc dù đối với chuyện này tỏ ra do dự, Liễu Lâm Ba trong lòng hiểu rõ, hắn là sợ nhiễu loạn quy củ trong quân.
Từ nhỏ bị bán vào Xuân Mãn lâu, cô nương bán được cho Xuân Mãn lâu cũng phải có dung mạo tuyệt sắc, bằng không cũng sẽ không bán tới đó, nếu không phải vậy, đã sớm bị bán cho các phú thương làm nha đầu sai sử.
"Bán được cho Xuân Mãn lâu, bán được cho Xuân Mãn lâu!" Liễu Lâm Ba trong miệng nhắc đi nhắc lại, đột nhiên, phát hiện một điều trọng yếu, vấn đề mấu chốt, nghe nói Lương Thi công chúa xinh đẹp dịu dàng, nếu thật sự do bọn buôn người gây nên, như vậy, cũng chỉ có một khả năng, chính là, bị bán đến cái loại địa phương đó!
"Xảy ra chuyện gì, sao lại gấp như vậy?" Liễu Tuyên vừa từ bên ngoài luyện binh trở về, vừa vặn đụng phải Liễu Lâm Ba vừa mừng vừa lo đột nhiên từ trong đại trướng hấp tấp lao ra, suýt chút nữa va vào cha mình.
← Ch. 057 | Ch. 059 → |