Bị ăn đậu hũ
← Ch.038 | Ch.040 → |
Edit: nami
Không biết qua bao lâu, các tướng sĩ chậm rãi hồi phục tinh thần, đều nhìn tới chỗ gấu đen ngã xuống. Lương Kiêu vươn tay vòng qua hông Liễu Lâm Ba, nhún người cùng nhau nhảy xuống khỏi nhánh cây đại thụ.
Hai người tuy rằng cả người đều là máu, thế nhưng, cái anh khí bức người cùng hơi thở lẫm liệt toát ra từ trong xương tủy, khiến người khác không dám không coi trọng.
Liễu Lâm Ba toàn thân đều là màu máu đỏ chói mắt, quần áo xộc xệch, Lương Kiêu nhìn thấy mà đau lòng, duỗi tay đem tay áo làm từ tơ vàng đặt lên gò má Liễu Lâm Ba, nhẹ nhàng lau chùi hai gò má trắng nõn đỏ tươi vết máu, Liễu Lâm Ba hiển nhiên bị hành động này hù dọa, nhất thời giật mình, bắt lấy cổ tay Lương Kiêu.
"Vương gia, ta tự mình làm được." Liễu Lâm Ba hoảng loạn bắt lấy ống tay áo đã ô uế của mình xoa lung tung trên mặt, cánh tay Lương Kiêu dừng một chút ở giữa không trung rồi thu về.
Các tướng sĩ dồn dập hít vào một ngụm khí lạnh, đều nghe nói vương gia thú xấu thiên kim của Liễu đại tướng quân ở kinh thành, vương gia lại không để ý bề ngoài xấu xí, hóa ra nguyên nhân là ở đây a!
Chiến thần Cửu vương gia lại thật sự thích nam nhân!
Vương gia tình tứ như vậy vương phi có biết không?
Muốn được Chiến thần mỹ mạo coi trọng cũng cần có vốn a!
Lâm huynh đệ này thoạt nhìn yểu điệu, thủy linh linh nhưng lại dũng mãnh dị thường, cùng vương gia thật xứng đôi, giữa một đàn ông thô tục có thể chọn ra một người như vậy, thật là ngàn năm có một a!
Tề Uy mới từ bên trong ma chưởng của con gấu đen chạy ra, lại bị một màn ôn nhu đến cực điểm làm cho kinh ngạc đến ngây người, thân phận địa vị hiển hách Đại tướng quân lại dùng ống tay áo của mình lau mặt cho Lâm huynh đệ?
Kích động này khiến miệng hắn há có chút lớn, hẳn là có thể nhét vừa cả quả trứng gà, trong rừng muỗi nhiều đếm không xuể, bất giác nuốt phải một con ruồi khổng lồ.
"Phi phi phi!"
Tề Uy ngồi xếp bằng trên đất móc họng đã bị người xách ra, tất cả đều dùng ánh mắt không chút hảo cảm nhìn hắn, nếu không phải hắn ngông cuồng tự cho là đúng, có thể rước lấy con gấu đen kia sao, có thể làm cho khoảng hai trăm người ngấp nghé bên bờ sinh tử sao?
"Lớn mật! Dám đối với vương gia bất kính!"
Hàn Ngọc chẳng biết lúc nào đã đứng trước người hắn, vung đao liền hướng về phía cổ của hắn, làm hắn sợ đến liên tục khấu đầu, vừa muốn tóm lấy bắp chân Lương Kiêu lại bị Hàn Ngọc vung đao doạ lui.
"Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám, đều do tiểu nhân quá sốt ruột biểu hiện, nóng lòng lập công mới suýt chút nữa hại các anh em, suýt chút nữa, suýt chút nữa để vương gia rơi vào hiểm cảnh, vương gia tha mạng a!"
Tề Uy vô cùng chật vật run cầm cập thành một nhúm, liên tiếp dập đầu, Lương Kiêu nhìn một chút Liễu Lâm Ba mệt mỏi, ngược lại bước mấy bước về phía hắn.
"Đứng lên đi, Lâm huynh đệ không để ý an nguy của chính mình, bất chấp nguy hiểm đến tính mạng cứu ngươi, ta nếu lại đem ngươi xử tử, chẳng phải là phụ nỗi khổ tâm của huynh đệ ta, đứng lên đi."
"Tạ vương gia, cảm tạ Lâm huynh đệ, cảm tạ!"
Hàn Ngọc vừa nghe lời này, đem đao xoạt một tiếng thu vào, Liễu Lâm Ba lần này hành động cùng dũng khí khiến tất cả mọi người chấn kinh, đột nhiên xuất hiện gấu đen quấy rầy hết thảy kế hoạch, mắt thấy sắc trời không còn sớm, đại đội nhân mã xuống sơn trở về quân doanh.
"Huynh đệ huynh đệ, mau đến xem, các tướng sĩ bắt được bao nhiêu con mồi, không tồi nha!" Hàn Ngọc đắc ý vừa hồi quân doanh liền đi thẳng tới chỗ Tiểu Thúy, chặn trước chặn sau đi theo sau mông người ta lải nhải không ngừng.
"Đó là đương nhiên, ta đều đã nghe nói, vương gia cùng công tử nhà ta còn giết chết một con gấu đen đấy, còn huynh, huynh săn được cái gì?"
Tiểu Thúy lạnh nhạt trả lời, cúi đầu vẫn là tiếp tục công việc của mình, tướng sĩ ở mấy lều trại xung quanh thỉnh thoảng lại vụng trộm liếc qua một chút, rồi lại nhanh chóng cúi đầu.
Ai ai ai, hai nam nhân tuấn mỹ ưu tú nhất quân doanh đều thích nam nhân, thực sự là muốn đả thương trái tim các cô nương a!
"Hắc hắc, ta chỉ săn vài con gà rừng, giờ đệ lại có đùi gà ăn rồi, một hồi ta liền sai người đưa tới!" Hàn Ngọc đến hiện tại vẫn không rõ chính mình sai ở đâu, chỉ biết một mực lấy lòng người ta, chưa từng thấy huynh đệ này tính khí nóng nảy như vậy.
"Ta lại nói cho huynh biết, ta hiện tại không thiếu đùi gà để ăn, Hàn tiên phong mời trở về đi, ta còn phải làm việc."
"Huynh đệ đệ đừng giận ta, đệ nói ta làm sai ở đâu, ta sửa là được!"
"Tốt lắm, huynh nhớ lại thử xem đêm đó huynh đã làm gì với ta, huynh liền biết huynh sai ở đâu, đừng tới hỏi ta, tự mình nghĩ đi, không nghĩ ra được chúng ta liền cứ như vậy tuyệt giao."
Hàn Ngọc vừa nghe lời này hoảng hồn, rất nhiều người đối với mình tốt đó là bởi vì sợ mình, có không sợ cũng chỉ biết nịnh nọt, bởi vì là tâm phúc dưới tay Cửu điện hạ, không ít kẻ quyền quý muốn hắn giúp leo lên, chỉ có tiểu huynh đệ này không sợ mình cũng không nịnh mình, người không bị tiền quyền mê hoặc như vậy thực sự hiếm thấy, Hàn Ngọc nhất thời gấp đến đầu đầy mồ hôi.
"A, nhớ rồi! Ngày ấy ta khen đệ cơ ngực cũng không tệ lắm liền không nhịn được giống như vậy sờ thử, rất lớn rất chắc!"
Hàn Ngọc không biết làm sao bỗng nhiên tỉnh ngộ, một bên hồi tưởng một bên tay lại sờ lên ngực Tiểu Thúy còn đang cắm cúi làm việc.
Ân ~
Chính là xúc cảm như vậy, đặc biệt chắc.
Tiểu Thúy đang bận đến đầu óc choáng váng nhất thời trợn to mắt, cô nương lần thứ hai bị ăn đậu hũ chầm chậm cúi đầu nhìn về phía bàn tay vạn ác vẫn đặt trên ngực mình tức giận đến nghiến răng, không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa, Tiểu Thúy đang xào thịt không nói hai lời trực tiếp nhe hàm răng trắng cắn lên mu bàn tay Hàn Ngọc.
Hàn Ngọc vùng dậy, gào thét thê thảm, những tướng sĩ đang bận việc khác trong Hỏa Đầu Doanh không nhịn được rùng mình nhe răng, cảm xúc quá mãnh liệt!
Đứng từ xa, các tướng sĩ chỉ dám len lén liếc nhất cử nhất động của Hàn đại tiên phong, căn bản nghe không rõ nói cái gì.
"Trời ạ! Hàn tiên phong bị đánh, thấy không thấy không?"
"Nhìn thấy nhìn thấy, trên gáy còn có hành thái."
Tiểu Thúy hừ một tiếng giơ cái muôi dùng sức dậm chân, quá đáng giận, nàng là hoàng hoa khuê nữ chưa xuất giá a, liền bị cái tay kia sờ soạng như vậy, Tiểu Thúy thân thủ dùng sức ở trên ngực phủi phủi, bĩu môi một cái lại trở lại trong doanh trướng tiếp tục xào rau.
"Nha, tiểu khất cái, ngươi, ngươi sao lại ở chỗ này?" Tiểu Thúy vừa xoay người suýt chút nữa va vào người hắn, thực cả kinh, nếu không nhìn kỹ cũng không nhận ra hắn, mặc vào quần áo quân doanh cũng thật là uy phong lẫm liệt, nào có chút điểm thư sinh yếu đuối.
"Ta là người sai vặt ở trong này, ngươi, ngươi là?" Tiểu khất cái nhất thời nhớ không ra, vị huynh đệ này nhìn quen mặt vô cùng, đến cùng đã từng gặp ở đâu? Tiểu khất cái từng được Liễu Lâm Ba cứu ánh mắt chớp cũng không chớp nhìn Tiểu Thúy, nếu không được tiểu thư nhà mình dịch dung qua, sợ là sớm đã bị người ta nhận ra.
Tiểu Thúy cả kinh thấy mình nói lời không nên nói, con ngươi đảo một vòng lập tức quay lưng đi nói, "Thật ngại quá, ta nhận lầm người, nhận lầm người, ta đi làm việc!"
← Ch. 038 | Ch. 040 → |