Tranh chấp tắm rửa
Ch.002 → |
Hoàng hôn mờ mịt, mặt hồ cũng ánh lên một màu đỏ rực rỡ, trên bờ, một con ngựa trắng nhàn nhã ăn cỏ, đuôi ngựa thỉnh thoảng đong đưa vài cái.
Trong hồ nước, nam tử dáng người tựa như trích tiên, chỉ riêng bóng lưng đã đủ khiến người ta kinh diễm, Lương Kiêu khép hờ mắt, nghe xa xa tiếng tên vun vút cùng tiếng hò hét, phần eo ngâm trong nước, tóc đen buông xuống bên hông, cùng da thịt màu mật ong giữa ánh hoàng hôn càng trở nên rực rỡ đến mê muội.
"Ai?"
Nam tử đột nhiên mở to mắt, đem khăn mặt lớn bỏ ra, cả cơ thể căng thẳng, cánh tay nắm chặt trong không khí, giác quan thập phần nhạy bén cảm giác được có người trong nước, vận sức chờ phát động!
"Oành!" Một tiếng vang thật lớn truyền ra, bọt nước văng tung tóe, nội lực thật cường đại!
Liễu Lâm Ba vốn là trộm ra ngoài luyện công, đương giữa mùa hạ, thời tiết thật sự nóng bức, quần áo cổ đại cũng thật nhiều, khiến nàng buồn bực muốn chết, mắt thấy hồ nước mát lạnh liền trực tiếp cởi y phục nhảy xuống nước, tắm được một nửa nghe được có người tới mới nín thở chìm xuống nước, thằng cha này đã biết có người tắm cư nhiên còn không đi!
Công phu tiên khởi thủy hoa của Liễu Lam Ba rất nhanh được vận khởi, thu lại y phục trên bờ, cực nhanh bọc lấy thân thể, xoay một cái phi thân lên bờ, chân ngọc điểm nhẹ, áo trắng khoác hờ, phảng phất giống như tiên nữ lạc xuống phàm trần.
Lương Kiêu nhìn đến ngây người, nữ tử có võ công tốt như vậy, thật đúng là hiếm thấy.
"Bổn vương đã nói qua, không cần nữ nhân hầu hạ" tiếng nói của nam từ nồng đậm như rượu, đôi con ngươi tựa như trăng sao tỏa ra ánh sáng trong suốt rực rỡ, như trước đứng ở trong nước.
Bổn vương? Không nghĩ tới cư nhiên còn là một vương gia, trách không được nói chuyện cuồng vọng như vậy.
"Vị đại ca kia, ngươi cũng thật hay nói giỡn" Liễu Lâm Ba đưa tay chụp lấy dây lưng bên hông, từ góc độ của hắn không rõ là tháo hay buộc, đôi chân dài trắng nõn lộ ra, không nói hết được có bao nhiêu mị hoặc.
"Nói đi, hao tổn tâm trí tới gần bổn vương, rốt cuộc có mục đích gì" gương mặt tuấn mỹ giống như thiên thần dần dần nổi lên nộ khí, nếu không phải bọn lục ca an bài đến hầu hạ hắn, như vậy, nhất định là người của địch quốc! Bãi săn tầng tầng lớp lớp vây quanh, một nữ tử sao có thể vô duyên vô cớ xuất hiện nơi này, hơn nữa một thân nội lực cường đại, làm cho người ta muốn không nghi ngờ cũng khó!
Lương Kiêu tiện tay quấn chiếc khăn quanh eo thắt một cái nút, phi thân lên bờ.
Liễu Lâm Ba cảm nhận được áp lực xung quanh, quay lưng phóng đi.
Lương Kiêu vừa muốn túm lấy vai nàng, nàng đột nhiên tiên hạ thủ vi cường, không, là trước đặt chân làm trụ, đầu gối trực tiếp đánh trúng bộ phận quan trọng của nam nhân, Lương Kiêu bất ngờ bị thương, hoàn toàn không ngờ nàng lại đột nhiên phản kích, vốn tưởng bọn lục ca chọn từ trong tù binh nữ của địch quốc, đặc biệt kêu người đưa tới.
Nam nhân theo bản năng bảo vệ chỗ đau, trên trán nổi gân xanh.
Không biết chỗ nào đó của hắn có bị phế bỏ hay không!
Liễu Lâm Ba xoay người bỏ chạy, chạy một nửa đột nhiên nhớ tới cái gì, y phục nam nhân trên bờ không cái nào may mắn thoát khỏi, tất cả đều bị nàng ném vào trong hồ, hừ, mỹ nam tắm rửa, để cho những người khác cũng được no mắt đi!
Giỏi cho một cô nương, Cửu vương gia uy danh một cõi đánh mất sự bình tĩnh ngày thường, rốt cuộc là cô nương bại gia nhà nào, hành vi lại to gan như vậy, xem bộ dạng của nàng thật giống như mục đích gì cũng không có, bằng không nàng sẽ không chạy nhanh như vậy.
Ha ha, chờ coi, túm được nha đầu kia về nhất định phải bắt nàng hầu hạ mình cả đời!
Vừa mới đánh 1 trận với địch quốc, sắc trời cũng đã tối, hắn liền hạ lệnh chúng tướng sĩ đóng quân một đêm, trong hồ Tùng Lâm vắng vẻ sạch sẽ, đúng lúc muốn giũ bỏ một thân mệt mỏi, tưởng như vậy là xong ai ngờ lại nhảy ra một nha đầu tắm cùng hắn.
"Cửu gia, các huynh đệ bắt được rất nhiều thú, ngài có muốn xem không?"
Theo thanh âm, vài kỵ binh đi theo phía sau Hàn Ngọc, cùng nhau thúc ngựa xuống, Hàn Ngọc là thiếu niên anh tuấn, cháu của Hàn Thái Phó, phụ mẫu mất từ nhỏ, Hàn Thái Phó yêu thương hắn còn hơn cả bản thân mình.
"Ân!"
"Cởi quần áo ra"
Lời của Lương Kiêu vừa rơi xuống, vài người trợn trừng mắt, lơ mơ một hồi, đầu tuy rằng vẫn còn choáng váng, tay lại không chậm trễ, không dám có nửa phần do dự, thuần thục đem y phục bên ngoài lột sạch.
"Gia, áo lót cũng phải cởi sao?"
"Không cần cởi bên trong" Lương Kiêu lấy y phục của Hàn Ngọc mặc lên người mình.
Hàn Ngọc phát hiện một vấn đề rất trọng yếu, y phục của Vương gia đâu? Hướng xa xa liền thấy, nguyên lai đang trôi nổi trên mặt nước.
"Giá!" Lương Kiêu huýt một tiếng, một hãn huyết bảo mã từ đàng xa vội vàng chạy tới, phi thân lên ngựa, liền chạy về nơi đóng quân.
Lương Kiêu vừa về tới lều lớn liền lập tức cho người chuẩn bị giấy bút, hắn phải họa ra dung mạo của nàng, nhất định, phải tìm được nàng!
Ngọc đèn chiếu rọi xuống, một bức vẽ mỹ nhân ngày càng trở nên sống động, mày đen cong dài, gò mà ẩn hiện lúm đồng tiền, đôi con ngươi linh động khiến cho người ta chỉ cần liếc mắt một cái liền bị đắm chìm, tóc đen phiêu dật tản mát khí chất tiên tử, nếu khuôn mắt đích xác giống như trong tranh, thì ngay cả người được xưng là Lương quốc đệ nhất mỹ nhân kia, nữ nhi của Liễu tướng quân Liễu Mộc Nhiên cũng không bằng.
Bọn thị vệ phía sau cảm thấy ngạc nhiên, vương gia luôn luôn không gần nữ sắc cư nhiên lại vẽ một nữ tử, cửu gia rốt cuộc đã thông suốt rồi phải không? Hai mươi hai, vương công quý tộc khác đã thê thiếp thành đàn, nên sớm nghĩ đến nữ tử mới là bình thường.
Chiến thần cửu vương tiếng tăm lừng lẫy, ngay cả họa cũng tinh xảo giống như được thần giúp, đem hết thảy hình dáng, phong vận của nàng mô tả đầy đủ, không đến một hồi, đại mỹ nhân áo trắng trên giấy đã sống động như thật.
"Oa! Thật sự là tiên nữ hạ phàm!"
Mấy đại lão gia trong lều nhìn người bên trong bức họa, dường như nhìn nhiều một chút cũng giống giống như khinh nhờn nàng, thật là càng xem càng khuynh thành.
Biểu tình mỗi người đều là khoa trương đến cực đại.
"Cần phải tìm được nàng, dù chỉ là một chút hành tung cũng phải cấp tốc báo lại!"
"Tuân mệnh, vương gia!" Tướng sĩ một lần nữa ôm quyền lĩnh mệnh.
"Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, thích liền nói ra, hà tất phải họa tranh rồi phái người đi tìm" quỷ y không hổ là quỷ y, xuất quỷ nhập thần đến mức trừ Lương Kiêu, không ai phát hiện ra người này tiến vào lều từ lúc nào.
Bề ngoài Mộ Dung Thanh là một bộ dạng phiêu phiêu công tử, phe phẩy cây quạt không muốn đem bức tranh trả về.
"Diện mạo cũng chỉ là cái bề ngoài, thú thê phải thú thục nữ"
"Ai ai ai, ta cũng không tin, ngươi có thể thú một xấu thê về nhà, dù cho tài đức vẹn toàn?"
"Có gì là không thể"
Khụ khụ, hắn rất khó tưởng tượng Lương quốc đệ nhất mỹ nam đứng cùng một xấu phụ tài đức vẹn toàn sẽ tạo nên một bức tranh thế nào.
"Đem tranh này chuyển cho nhiều người vẽ lại, đưa tới các phủ nha, cả nước tìm kiếm."
"Thuộc hạ tuân mệnh, lập tức đi làm!"
"Nàng không phải là phạm tội gì chứ? Giết người, phóng hỏa? Sớm nói a, nàng nếu như muốn giết người, không cần tự mình động thủ, ta liền giúp nàng hoàn thành"
"Sư muội của ngươi đến rồi" Lương Kiêu nhếch môi, kéo dài thành một độ cong xa hoa.
"Cái gì? Huynh đệ ngươi bảo trọng, ta đi trước" Mộ Dung Thanh nào có bộ dạng cợt nhả như vừa rồi, nhất thời sắc mặt tái nhợt vắt chân lên cổ mà chạy.
Ha hả, nhìn hắn làm thế nào tiếp tục lảm nhảm! Hôm sau, phủ Đại tướng quân.
"Tiểu thư, tiểu thư!" Liễu Lâm Ba nằm ở trên giường nhỏ chợt nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp càng ngày càng gần, nha hoàn Tiểu Thúy chạy thở không ra hơi, vịn vào khung cửa mới đứng vững được.
"La to làm gì, không thấy tiểu thư còn đang ngủ trưa sao?" Lý ma ma là nha hoàn của hồi môn của phu nhân, cũng là vú em của Liễu Lâm Ba, phu nhân sinh ra Liễu Lâm Ba liền nhắm mắt xuôi tay, từ đó Liễu Lâm Ba liền không được sủng ái, bọn hạ nhân đều là kẻ đầu cơ, tất cả ăn mặc ở Bắc Uyển đều không theo kịp Nhị phu nhân bên kia, bọn hạ nhân cũng thường nói mát, thái độ ngạo mạn, chỉ có Lý ma ma cùng Tiểu Thúy từ nhỏ gắn bó làm bạn.
"Chuyện gì, vào trong rồi nói" Liễu Lâm Ba đứng dậy ngồi xuống bàn tròn, tự rót một ly trà, nhẹ nhấp một ngụm.
"Tiểu thư, hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn, nữ nhi của Tướng quân gả cho Cửu vương gia làm chính phi."
Vừa nhắc tới vương gia, trong đầu Liễu Lâm Ba đột nhiên hiện lên hình ảnh vị vương gia gặp ở bên hồ kia.
"Vậy chẳng phải là đại hỉ sự sao."
"Nhưng là, nhị tiểu thư không chịu gả, gào khóc liên tục, phu nhân lòng mền nhũn, nói là để tiểu thư thay nàng gả đi."
"Không phải đều nghe đồn Cửu vương gia là Chiến thần sao, còn là Lương quốc đệ nhất mỹ nam, bao nhiêu thiếu nữ muốn nhìn thấy hắn cũng khó, nàng sao lại đột nhiên không muốn gả."
Liễu Lâm Ba thường ở quý phủ nghe được Liễu Mộc Nhiên cùng các tiểu thư, nha hoàn đàm luận cái gì Chiến thần cửu vương, đột nhiên không muốn gả không phải quá kỳ quái sao.
"Cửu vương gia cái gì cũng tốt, chỉ là, nhị tiểu thư hồi trước nghe người ta nói, vương gia có cái quái gở, nói là, thích nam nhân"
Liễu Lâm Ba một hớp nước trà suýt chút nữa phun ra, đối với Tiểu Thúy tựa tiếu phi tiêu.
"Tiểu thư, nghe nói Cửu vương gia xác thực không gần nữ sắc, nhị tiểu thư sợ gả đi trực tiếp thủ tiết, sống chết không lấy chồng, nhưng như vậy không phải đem tiểu thư đẩy vào hố lửa sao."
"Chớ vội, qua xem một chút"
Tiền sảnh quý phủ, Liễu Mộc Nhiên nhận thánh chỉ khuôn mặt thanh tú chảy dài, rúc vào trong lồng ngực nhị phu nhân khóc sướt mướt, một bộ phong thái người thấy người thương, làm cho Liễu Lâm Ba nhớ tới lúc vừa xuyên qua mẫu thân đã sắp qua đời.
"Phu nhân, bà xem, đứa nhỏ này sinh ra không khóc ngược lại chỉ cười, nhất định là một hài tử không tầm thường" Liễu Tuyên ôm Liễu Lâm Ba vừa ra đời trong lồng ngực, vừa nói, nước mắt vừa rơi xuống, mẫu thân Liễu Lâm Ba xưa nay thân thể hàn yếu, có thể đem nàng hoài thai mười tháng sinh ra đã tiêu hao hết thảy sinh lực.
"Thiếp không muốn khuôn mặt đẹp của con mang đến tai họa, cứ thường thường, an an là tốt rồi, thiếp đi rồi chàng hãy thú Dung Hoàn đi, nàng là nha hoàn của thiếp, thiếp thấy nàng đã sớm thích chàng, Tuyên, đáp ứng ta."
Liễu Tuyên vẫn chưa trả lời phu nhân đã ra đi, về sau quả nhiên Liễu Tuyên thú nha hoàn của mẫu thân Liễu Lâm Ba, chính là nhị phu nhân hiện tại.
Liễu Lâm Ba từ nhỏ đã bị người trào phúng, người người đều nói Tướng quân phu nhân mạo mỹ khuynh thành sinh ra cái đồ xấu xí, Liễu tướng quân không biết từ đâu tìm thấy một vị tài ba dị sĩ, lau lau chùi chùi trên mặt Liễu Lâm Ba, toàn bộ nửa bên mặt đều có màu đen thui, hơn nữa Liễu Lâm Ba cố ý giả ngu, hầu như không ai có thể nhìn ra.
"Ai da, Lâm Ba đến rồi, hoàng thượng đã hạ chỉ, gả ngươi cho Nam Lăng vương làm phi, ngươi lần này có phúc hưởng nha."
Đều nói rồng sinh chín con, thời điểm Lương Kiêu là đứa con thứ chín ra đời hoàng thường thập phần cao hứng, cả nước miễn thuế ba năm, ban cho Nam Lăng vương phủ, bởi vì Lương Kiêu đứng thứ chín, nên người đời gọi Cửu vương gia.
"A, tốt như vậy a, thật sự có phúc hưởng sao?" Liễu Lâm Ba ngón tay chống cằm, trên người một kiện la sam màu đỏ, phía dưới một kiện váy dài xanh biếc, tóc tai hỗn độn, hoàn toàn không có vẻ đẹp gì đáng nói, có điều, hiện tại cũng không có ai để ý đến điều này.
"Đương nhiên!" Nhị phu nhân lần đầu tiên có thể nhẫn nại lừa gạt nàng như vậy, trong lòng Liễu Lâm Ba một trận phản cảm.
"Nga, nếu là chuyện tốt, vậy hãy để cho cho muội muội đi, ta lớn nên nhường muội muội" cái từ nga kia được nàng kéo dài, chỉ duy nhất cặp mắt to đảo qua đảo lại, nhị phu nhân nắm khăn tay lau mồ hôi, thật không biết này kẻ này là ngu si thật hay là cố ý.
"Trưởng là lớn, như vậy sao được đây, lại nói, ngươi gả đi làm vương phi còn sợ muội muội ngươi không được thơm lây sao?" Trâm cài trên đầu nhị phu nhân theo từng bước chân lay động mà đung đưa không ngừng, ngồi ở bên cạnh Liễu Mộc Nhiên lau một vệt mồ hôi.
"Làm vương phi có hoa quế cao ăn không?"
"Có có, trong vương phủ món gì ăn ngon đều có"
"Tốt lắm, ta gả!"
Ch. 002 → |