Mới bắt đầu mở màn
← Ch.07 | Ch.09 → |
Ký ức bị bạn thân cùng với người yêu phản bội giống như đèn kéo quân......
Một lần một lần truyền phát trong đầu Hạ Uyển.
Toàn bộ đều kết thúc!
Đều kết thúc?
Kết thúc?
Giọng nói của một phụ nữtrung niên đột nhiên truyền vào trong tai Hạ Uyển, "Tiểu Uyển, con còn không mau thức dậy, còn muốn ngủ đến lúc nào!"
Âm thanh này không là giọng nói của mẹ cô sao?
Là sao thế này? Nghe nhầm?
Từ sau khi phát sinh chuyện kia, Hạ Uyển đã thật lâu, chưa từng nghe qua mẹ gọi nhũ danh của cô.
"Mày cút ra đi cho tao! Nơi này không là nhà mày!"
"Mẹ......"
"Tao không phải mẹ mày, tao không có con gái như vậy, mày thật làm tao quá thất vọng rồi."
"Thật không giống như những gì mẹ thấy! Vì cái gì? Mẹ không tin con!"
"Hạ Uyển, tao thật hối hận, có con gái như mày vậy......"
......
Ba!
"Tiểu Uyển, hôm nay không là ngày nhập học đại học sao? Vẫn còn tiếp tục ngủ nướng." Hạ mẫu tức giận nói.
Hạ Uyển chớp mắt còn buồn ngủ.
"Mẹ...... Mẹ......"
Cô đột nhiên mở to mắt, chạy tới một phen ôm chặt Hạ mẫu.
"Tiểu Uyển? Hôm nay con như thế nào thích kề cận mẹ?"
"Mẹ......"
"Thế nhưng Tiểu Uyển, con lại gọi "Mẹ"! cũng không thể che giấu chuyện thực con ngủ nướng" Hạ mẫu điểm điểm trán của Hạ Uyểnnói, "Ngày hôm qua Tiểu Uyển theo mẹ nói lời thề son sắt nhất định sẽ đúng giờ, vẫn là ngủ nướng! ai......"
Cô làm nũng cười nói, "Mẹ, không phải đâu."
"Đều bị thấy được còn giả vờ, thật sự là tiểu bại hoại! Không học ngoan!"
"Mẹ......"
"Tốt...... Tốt...... Nếu thức dậy, liền nhanh một chút thu thập vật dụng, đợi lát nữa ba ba đưa con đi nhà ga."
Hạ mẫu ôn nhu sờ tóc Hạ Uyển.
"Dạ."
"Tiểu Uyển, như thế mẹ đi ra ngoài trước, nhớ rõ phải nhanh thu thập đồ đạc, sau khi thu dọn xong, muốn kiểm tra một lần nữa xem xem có để sót hay không."
"Dạ, con sẽ mau chóng thu dọn tốt! Mẹ, con yêu mẹ!"
"Đứa nhỏ này......"
Sau khi Hạ mẫu rời khỏi.
Hạ Uyển dừng động tác bên tay, ngồi xổm trên đất.
Này đến cùng là như thế nào, cô không phải đã chết sao?
Chẳng lẽ cô vừa đang nằm mơ, thế nhưng mộng cũng quá chân thật.
Đát! đát! đát!
Cô ngốc lăng đứng lên, hướng đến bàn trang điểm, nhìn bản thân trong gương......
Nghi hoặc sờ hai má quen thuộc lại xa lạ, "Này là mình khi mười tám tuổi?"
Cùng với cái kia khuôn mặt tang thương trong mộng cảnh quả thực giống như hai người.
Cô trong gương, bên trong mắt tràn đầy mê võng......
Hạ Uyển mười tám tuổi, bộ dạng bình thường phổ thông đến không thể bình thương hơn. Một đầu tóc thẳng đen bóng mềm mại, tùy ý rối tung trên vai. Chỉ là gương mặt bình thường, lại có một đôi mắt to đen nhánh lại đáng yêu, ánh mắt trong veo sáng sủa. Cong cong mày liễu, thật dài lông mi hơi hơi rung động, hai má lúm đồng tiền đáng yêu trên mặt, để người cảm thấy càng xem càng dễ nhìn.
Đát! đát! đát!
Cô giống như nghĩ tới cái gì!
Chạy đến bên giường, đem ngày hôm qua mới mua điện thoại đem ra, ấn mộtdãy số xa lạ.
Đô...... Đô...... Đô......
"A lô? Xin hỏi là vị nào?"
"Xin chào, xin hỏi bạn là Lý Nghiên sao?"
"Di, bạn như thế nào biết tên mình? Điện thoại này mình vừa mới mua! ngay cả ba mẹ mình đều còn không biết, bạn như thế nào...... A...... A...... Quỷ a......"
[ thực xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được!]
"......"
Nguyên lai cô trở lại quá khứ......
Trong mắt Hạ Uyển chợt lóe một mạt khó có thể cân nhắc ám mang!
← Ch. 07 | Ch. 09 → |