Băng hỏa lưỡng trọng thiên
← Ch.067 | Ch.069 → |
Lâm Cẩm Sắt bị nóng quá mà tỉnh.
Giống như đặt mình trong cho băng hỏa lưỡng trọng thiên, lúc đầu là xung quanh rất lạnh, sau đó nhanh chóng bị một hơi thở đầy lửa nóng vây quanh.
Hơi thở đó giống như một căn bệnh truyền nhiễm, lửa nóng nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân cô.
Nóng đến mức khiến người ta điên lên. Cô trong mộng kịch liệt thở dốc ...có một loại ngứa ngáy khó chịu như có một con mèo nào đấy đang dùng móng vuốt sắc nhọn cào vào lòng cô, loại khó chịu không thể nói ra này khiến cô chỉ muốn thét chói tai!
Trong cảm giác bất an ấy hình như có một đôi tay tà ác mà lạnh lẽo, thong thả tình sắc vuốt ve da thịt cô. Bắt đầu từ xương quai xanh, lưu luyến qua ngực, rồi nương theo đường cong xuống dưới bụng...
Cô mạnh mẽ mở hai mắt, muốn bắt bàn tay tà ác kia dừng lại.
Luồng ánh sáng lờ mờ màu quýt ấm áp quanh cô khiến người ta mê muội.
Chiếu vào mi mắt là một đôi lông mi cực dày cong vút như của trẻ con, nhẹ nhàng nhắm lại, miễn cưỡng đảo qua như vậy, đồng tử thuần khiết, trong như hắc ngọc sản sinh ra một loại ánh sáng có thể cướp đi hồn phách người thường.
Trái tim cô trong giây phút đo như ngừng đập, theo bản năng giơ lên tay lên che đôi mắt kia đi, cô thấp giọng thở dốc:
"Đừng..."
Gần như cầu xin.
Cô đã tỉnh táo rồi cũng đã biết lúc này mình bị Đường Lưu Nhan lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà đánh ngất sau đó ném cô lên giường ... còn cởi hết nữa!
Cảm giác cả người trần trụi khiến cô xấu hổ buồn bực, không nơi nào có thể ẩn nấp, chỉ có thể dùng tay che đi cặp mắt làm nhiễu loạn tâm trí cô đi.
Chỉ thấy hai tay chống lên hai bên vai cô, trên cao nhìn xuống người đàn ông đó đẩy hai tay cô ra, đôi môi mỏng khẽ cong lên, dẫn ra một nụ cười rất nhẹ
"cuối cùng cũng tỉnh rồi." Tiếng nói có chút khàn khàn, không chút để ý lại như đang che giấu gì đó.
Cô khó khăn nuốt nước miếng, ánh mắt dừng ở yết hầu hắn, không dám nhìn xuống dưới nữa, giả bộ trấn định nói "Đường Lưu Nhan, ngài không thể làm thế ...đừng khiến tôi hận ngài."
... Tư thế đó, thật sự là làm dũng khí của cô khó mà phát huy tác dụng.
Ánh mắt Đường Lưu Nhan tối sầm lại, giọng nói chậm rãi ngạo mạn, "Tôi tưởng trước nay em vẫn luôn hận tôi." Ngữ khí đó...
Đúng là giống trẻ con, ủy khuất đến cực điểm. Lâm Cẩm Sắt giật mình, tinh thần chưa kịp phục hồi lại đã bị cái hôn của hắn dọa tới...giống như dã thú cắn xé miếng mồi ngon, nụ hôn đó hung ác dừng trên xương quai xanh của cô, mút vào, sau đó không chút thương hoa tiếc ngọc cắn một cái, cô thậm chí có thể cảm giác rõ ràng được nơi đó đang chảy máu.
Đụng đến xương cốt rồi... Hắn muốn miệng vết thương đầy mùi máu tanh ngọt kia sẽ khắc sâu mãi trong lòng cô.
Cái đau này khiến mặt mũi cô nhăn lại, trong lòng tức giận đến mức phát run lên vì sự ngạo mạn của hắn, mở miệng căm giận nói ra lời chưa kịp suy nghĩ, "Đường Lưu Nhan, ngài thật biến thái!" Người này, vẫn cứ thô bạo như thế, không chút để ý tới cảm nhận của cô, coi cô như một vật thể không có sự sống chuyên dùng để phát tiết vậy!
Nụ hôn dừng lại một chút, cũng nhẹ nhàng hơn, tựa như lông chim thoảng qua dưới cơn gió nhẹ, điều này khiến Lâm Cẩm Sắt nhất thời không thể thích ứng.
"Cô bé, em có biết, tôi hận em đến cỡ nào không?"
Thần kinh Lâm Cẩm Sắt còn chưa kịp thả lỏng, tay phải đột nhiên bị nắm lấy, xúc cảm thô lệ lạnh lẽo kia khiến cô hơi sợ, có thể nhẹ nhàng cảm giác được Đường Lưu Nhan đang cầm tay cô chậm lên ngực hắn...
Hắn chăm chú nhìn vào ánh mắt cô, cười "Khi đó tôi còn nghĩ là em yêu tôi ... tôi càng không ngờ tới thế mà em lại đặt khẩu súng đó vào ngực tôi...nhìn xem miệng vết thương này đến giờ vẫn còn đau." Ngón tay chạm vào da thịt ấy khiến cô rõ ràng cảm nhận được sự khác thường...
Cô phản xạ có điều kiện nâng mắt nhìn vào nơi đó sau đó thở mạnh một hơi.
Miệng vết thương ấy dữ tợn đến đáng sợ, giờ chỉ còn là một vết sẹo, đó đúng là dấu vết của viên đạn bắn vào!
Cô hoảng sợ muốn tránh ra nhưng Đường Lưu Nhan nắm tay cô rất chặt làm thế nào cũng không thể giãy ra được. Thử vài lần không thành công, cô thở mạnh trừng mắt với hắn "Đường Lưu Nhan! Ngày cố ý!" Đó là ý định của hắn, muốn làm cô áy náy, muốn để cô biết vết thương kia từng thật sự suýt nữa lấy mạng hắn, muốn để cô biết tất cả đó đều do cô làm hại!
Tên vô lại xảo trá này!
Ngực cô phập phồng kịch liệt, liên tiếp chạm vào da thịt hắn, hô hấp của hắn cũng bắt đầu nhanh hơn.
Nhưng biểu tình của hắn vẫn cứ thản nhiên như vậy "Lâm Cẩm Sắt, đây là sự thậtem thiếu chút nữa đã lấy mạng tôi rồi, nói xem tôi hận em có đúng không?"
Lại đem vấn đề đó giao cho cô. Cô cố gắng bình ổn trái tim đang hỗn loạn, cố gắng vững vàng nói, "Không, trước đây mọi chuyện đều là lỗi của ngài, ngài không có lý do cũng không có tư cách cùng tôi nói chữ "hận" này, tôi chỉ hối hận lúc trước đã không nhắm kĩ hối hận vì ngài còn chưa chết." Lời cô rất mạnh mẽ, đáng tiếc ánh mắt bất an và sợ hãi kia đã khiến hiệu quả của nó giảm đi không ít.
Đường Lưu Nhan bật cười, khuôn mặt nhu nhã, khi nói chuyện ngữ khí cũng thoải mái hơn "Em xem, việc đó chứng minh rằng tôi chưa thể chết. Ông trời để lại cho tôi cái mạng này là muốn phái tôi đến đây thuần phục mèo con không biết nghe lời..." Nói xong, ngón tay vừa nới lỏng lại bắt đầu thăm dò trên người cô.
Đôi mắt đen của hắn không bình thường, hơn nữa lời hắn nói và động tác ấy càng có vẻ yêu dị đặc biệt.
"Đường Lưu Nhan, ngài..." Cô chưa nói xong đã bị đôi môi của Đường Lưu Nhan chặn lại, tay cô bị ép chặt.
Đây là cường bạo...
Cô mơ hồ phát ra âm thanh kháng nghị, ngay sau đó, bỗng nhiên trừng hai mắt thật lớn...
Hắn cứ như vậy mà tiến vào!
Cô đau đến mức suýt rơi lệ, nước mắt đã chảy ra nhưng vẫn chỉ vòng quanh trong khóe mắt.
Cơ thể vừa rồi còn giãy dụa phản kháng đột nhiên xụi lơ, cô tuyệt vọng quay mặt sang một bên. Nhưng tên ác ma này cũng không muốn buông tha cho cô, quay mặt cô lại, ép cô nhìn thẳng vào mắt hắn.
Nếu ánh mắt có thể là một thực thể riêng biệt, hiện tại Đường Lưu Nhan hắn tuyệt đối muốn đem ánh mắt phẫn hận của cô bắn phá thành than tổ ong (đúng bản gốc đấy nhé).
Cô rất đau nhưng hắn đâu có biết. Từng chút từng chút, thật mạnh giống như muốn phá hỏng cơ thể cô.
Cuối cùng cô cũng không thể chịu nổi nữa, cắn răng kêu thành tiếng như khóc: "Nhẹ chút... Nhẹ chút... Đau lắm..."
Động tác của Đường Lưu Nhan dừng lại một chút, nâng mắt nhìn cô, cô đang nhíu mi nhìn hắn, đôi mắt lay chuyển giống như một mặt hồ phẳng lặng bị một viên đá ném xuống, lay động, lay động.
Sau đó hắn nở nụ cười, đôi đồng tử yêu dã đến bình tĩnh kia nhìn lại cô, sau đó chậm chạp nói, "Biết em nhưng cũng không thể đau bằng tôi lúc trước được."
← Ch. 067 | Ch. 069 → |