← Ch.09 | Ch.11 → |
var listStoriesVip=["Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân", "Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thái Cổ Thần Vương", "Tuyệt phẩm Huyền Huyễn - Tuyệt Thế Vũ Thần", "Tuyệt phẩm Ngôn Tình - Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc", "Tuyệt phẩm Ngôn Tình - Tổng Tài Đại Nhân, Mãi Mãi Con Đường Theo Đuổi Vợ", "Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thiên Đạo Đồ Thư Quán", "Tuyệt phẩm Kiếm hiệp - Cao Thủ Thâu Hương", "Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thần Đạo Đan Tôn", "Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thái Sơ", "Tuyệt phẩm Đô Thị - Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân"];document. write(listStoriesVip[Math. floor(Math. random()*listStoriesVip. length)]);"Vương gia, ăn cơm ạ."
Bận rộn đến tối trời tối đất, nam nhân nghe bên tai truyền đến thanh âm sợ hãi, không nhịn được phất tay một cái, "Cút."
Những lời như thế tuyệt không ngoài dự tính của Song Hỷ, trước kia nghe không quen, hiện tại phát hiện chỉ cần không nghiêm túc nghe là được.
Hắn từ sau khi đùa giỡn với nàng buổi sáng, dường như vẫn ngồi ở trước bàn đọc sách cho đến bây giờ, không hề nhúc nhích.
Phụ thân nói người sử dụng trí óc là cực khổ nhất, bởi vì thể lực thì có thể bổ sung rất dễ dàng, nhưng đầu óc mà bị suy nhược thì cần phải có một thời gian rất lâu mới có thể khôi phục.
Nàng quyết định nhất định phải làm cho hắn ăn đủ no, bởi ăn no rồi mới có thể tiếp tục công việc.
Song Hỷ cầm món cháo hải sản nấu tỉ mỉ trong tay, lẳng lặng tiêu sái đến bên cạnh Mai Đan Thanh, sau đó dùng thìa múc một miếng, thổi cho nguội.
Lúc này, hắn ngay cả đầu cũng không hề ngẩng lên, hoàn toàn xem nàng như không khí.
Như vậy tốt hơn.
"Tới đây nào, ngươi cứ tiếp tục bận rộn, mở miệng ra là được rồi." Nàng dùng ngữ điệu dụ dỗ muội muội không thích ăn cơm của mình, ôn nhu nói.
Hắn giống như đang rất chuyên tâm suy tư điều gì đó, ngẩng đầu lên liếc nàng một cái, liền há mồm ra, để cho nàng đút từng miếng từng miếng cháo vào.
Bút trong tay chưa hề dừng lại, thìa đưa lên miệng cũng không hề dừng lại.
Vốn định đi vào, Tứ Nương vừa nhìn thấy, lập tức dừng bước, khiến cho bọn nha hoàn đi theo sau bà thiếu chút nữa té bổ nhào vào người bà.
"Tứ Nương, sao vậy?" Tiểu Quang vội vàng bảo vệ cái mâm trong tay, tránh cho thức ăn nghiêng ngả.
"Suỵt! Chúng ta đi ra ngoài trước đi!"
"Dạ?"
Mọi người vẫn chưa hiểu tình huống ra sao, Tứ Nương đã đem các nàng đẩy tới bên cửa sổ, lập tức, bên cửa sổ bổng dưng thêm sáu đôi mắt len lén nhìn tình cảnh bên trong, ánh mắt mọi người không khỏi cũng mở thật to.
Không thể nào? Mấy ngày nay Vương gia không thích ăn bất cứ gì, nay chẳng những ăn, mà hơn nữa còn giống như một tiểu hài tử, để cho nha hoàn mới tới đút.
Nhất là tiểu Quang, nàng rất cảm tạ Song Hỷ, bởi vì ban đầu chính là Song Hỷ giúp nàng trần tình, nàng mới không bị xử phạt theo gia quy, đã vậy tỷ ấy còn bị nàng liên lụy phải bưng nước rửa chân cho Vương gia mỗi ngày.
Đối với Song Hỷ vô hạn cảm kích, còn có một người khác.
Song Hỷ ngoan, quả nhiên không uổng công Tứ Nương thương con, hiện tại cũng đã có thể hảo hảo chiếu cố Vương gia, sau này bà không cần lo lắng nữa.
"Các ngươi đến phía trước làm việc đi! Nơi này giao cho Song Hỷ là được rồi."
Từ đó về sau, chỉ cần chuyện có liên quan đến Mai Đan Thanh, tất cả mọi người sẽ nói: giao cho Song Hỷ là được rồi.
Cứ như vậy, Song Hỷ ở Mai vương phủ bắt đầu cuộc sống mới......
"Song Hỷ!"
"Có!"
"Ta muốn đi tắm, nàng cõng ta đến đó."
Nàng là một cô nương nha! Làm sao cõng?
"Ta......"
"Còn mạnh miệng, rốt cuộc ai là chủ tử!" Mai Đan Thanh không nhịn được gầm nhẹ.
"Vâng"
Tranh cãi cùng với hắn tuyệt đối không có kết quả tốt. Song Hỷ không thể làm gì khác hơn là khổ sở ngồi chồm hổm, chờ Đại vương gia vô lý đó nhảy lên lưng của nàng, để cho nàng cõng đi tắm.
May mắn hắn không vô lý đến mức muốn nàng tắm cho hắn.
Hôm sau ——
"Song Hỷ!"
"Có!"
"Ta muốn đi ngủ."
"Vâng"
"Trước tiên nàng cởi sạch sẽ nằm xuống."
"Cởi hết?"
"Để cho muỗi trong phòng ta chúng nó ăn no, nếu không bọn chúng cắn ta thì làm sao bây giờ?" Hắn nói chuyện thật bình thản.
Lấy thân cho muỗi đốt? Thật là quá âm hiểm, bộ hắn nghĩ đang diễn tuồng Nhị Thập Tứ Hiếu sao? (Gương sáng về hai mươi bốn người con hiếu thảo)
"Thế nào? Có ý kiến gì sao? Nếu không ta sẽ đến đòi cha nàng một trăm vạn lượng đó......"
"Được, ta đi."
Song Hỷ không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng, để cho muỗi công kích, đợi đến khi đầu bị chích đến sưng đỏ, mới khóc sướt mướt ra mời Mai Đan Thanh đi vào ngủ.
"Khóc?"
Đúng vậy! Nếu không ngươi thử ngồi đó để muỗi đốt thử xem! Vừa đau vừa ngứa. Những con muỗi đó dường như do hắn nuôi dạy vậy, hạ miệng tuyệt không thương hương tiếc ngọc, nhìn thấy máu liền hút. Song Hỷ cố nén nước mắt, ở trong lòng âm thầm lẩm bẩm.
"Được rồi! Ta ân chuẩn cho nàng hôm nay có thể đến Ôn Tuyền (suối nước nóng) dành riêng cho ta." Hắn nhìn chằm chằm vào vết sưng đỏ trên mũi nàng, thoạt nhìn...... thật là xấu xí ngây người.
Ừ...... Nếu nàng thật sự biến dạng, cũng sẽ làm tổn thương đến ánh mắt của hắn, cho nên hắn đặc biệt thi ân vậy.
Nói xong hắn giống như đại chủ nhân rộng lượng, bất quá Song Hỷ còn lẳng lặng đóng cửa phòng giúp hắn, sau đó vui vẻ đến ngâm suối nước nóng!
Chừng mấy ngày kế tiếp, Mai Đan Thanh đều nghĩ ra rất nhiều biện pháp ác liệt để chỉnh nàng, nếu không phải là nàng đã sớm quen tiếp nhận rất nhiều thử thách trong cuộc đời —— Dĩ nhiên, toàn bộ những thách thức này là do cần thiết thu xếp cuộc sống của người thân, học được nhẫn nhục chịu đựng, tinh thần hăng hái tới một, giết một, tới một đôi, chém một đôi - cho nên đối mặt với những hành hạ ác ý của Mai Đan Thanh, này cảm thấy không có gì mà không làm được.
Ngược lại, nàng lại cho là hắn thật rất rỗi rảnh, mỗi ngày phải nghĩ cách làm sao để chỉnh người khác chẳng lẽ không mệt chết sao?
Rốt cục có một ngày, Mai Đan Thanh cũng không nghĩ ra phương pháp có thể chỉnh nàng nữa.
"Song Hỷ!"
Bên trong phòng vừa truyền ra tiếng gầm lên giận dữ, những người nghe được vội vàng thả xuống mọi thứ đang làm trên tay, ánh mắt lập tức tìm kiếm thân ảnh Song Hỷ. Khi thấy có một thân thể nhỏ nhắn xinh xắn đang vội vội vàng vàng vọt vào nhà chính, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Song Hỷ tới, tất cả đều không sao.
Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, nào biết trong đầu chính đương sự lại không hề vui vẻ chút nào.
Vừa vào đến bên trong nhà, Song Hỷ liền bị những mảnh giấy vụn đầy trên đất làm giật cả mình.
← Ch. 09 | Ch. 11 → |