Vương Hoằng làm nũng
← Ch.167 | Ch.169 → |
Trần Dung chậm rãi nghiêng người, để mặt mình dán lên mặt chàng.
Cảm giác được mặt chàng ấm áp, bên tai nghe chàng thở dài chua xót, Trần Dung không an ủi, mà nàng cũng không thể an ủi.
Vương Hoằng vươn tay ôm thắt lưng nàng, cất giọng mềm mại: "A Dung." Chàng hôn mấy cái ở trên mặt nàng: "Ta không muốn buông nàng ra." Giọng nói ôn nhu mà tùy hứng.
Trần Dung vẫn không nhúc nhích nằm ở trong lòng chàng, lòng của nàng, giờ khắc này thực ngọt ngào, vừa là vì chàng bị bệnh nan y, người đầu tiên tới tìm là nàng, vừa là vì chàng tùy hứng nói chàng không thể buông nàng ra như thế.
Chàng làm cho nàng cảm giác được chàng để ý. Đối với nàng mà nói, có điều này là đủ rồi, hoàn toàn đủ rồi.
Hai người gắn bó dựa vào nhau, Trần Dung lại sờ trán chàng.
Vừa sờ, nàng vui sướng kêu lên: "Thất lang, trán của chàng hết nóng thật rồi." Nàng mở to hai mắt, vui sướng, rất sợ chàng không tin lại nói với vẻ cường điệu: "Là thật mà, chàng sờ xem này."
Vương Hoằng cười cười, chàng ôm thắt lưng nàng, nói: "Nghe nói người bị bệnh thương hàn, nếu không bị nóng nữa thì không còn gì trở ngại."
Trần Dung liên tục gật đầu, vui sướng nói: "Đúng vậy đúng vậy, ta cũng nghe nói qua, chỉ cần đêm nay cơ thể không nóng không lạnh, căn bệnh này sẽ không còn đáng sợ nữa. Nếu ba ngày sau cũng không lạnh không nóng, thì sẽ hoàn toàn không còn phải lo lắng."
Dừng một chút, Trần Dung hỏi: "Thất lang, thái dương sắp xuống núi rồi, nơi này vào đêm sau sẽ rét lạnh, chúng ta trở về được không?"
Vương Hoằng nhắm hai mắt, khẽ đáp.
Trần Dung nhận được câu trả lời của chàng, nằm xuống bên cạnh chàng, nàng vươn tay ôm chàng.
Nhiệt độ cơ thể giống nhau, hô hấp bình ổn, loại cảm giác này thật sự rất tốt. Trần Dung không nhịn được khanh khách cười nói: "Cũng giống đêm đó ở trong khe núi ngoài thành Nam Dương."
Nàng nghiêng người nhìn chàng, cười rất thoải mái: "Thất lang, ta từng nghĩ rằng vĩnh viễn sẽ không có một ngày nào như thế nữa."
Vương Hoằng mở mắt nhìn.
Chàng lẳng lặng nhìn nàng, một lúc, chàng nhắm lại hai mắt, khàn khàn, mệt mỏi nói: "A Dung cần gì nói như vậy? Chúng ta rõ ràng có thể nắm tay, nàng cũng không nguyện ý, cần gì phải nói thế này?"
Nói tới đây, chàng chu miệng lên, xoay người lại không để ý tới Trần Dung.
Trần Dung vươn tay ôm thắt lưng chàng.
Chàng cầm lấy cánh tay nàng đang khoát trên lưng quăng sang một bên.
Vừa mới bị né tránh, Trần Dung lại khoác qua.
Vương Hoằng lại đẩy tay nàng ra.
Trần Dung cười khanh khách, vừa đặt cánh tay về chỗ cũ, vừa cất giọng than thở: "Sau khi Thất lang bị bệnh lại giống như hài đồng vậy."
Vương Hoằng từ trong mũi phát ra một tiếng hừ bất mãn, cuối cùng không bỏ tay nàng ra nữa.
Trần Dung ôm thắt lưng chàng, đem mặt dán lên lưng chàng, ngửi hương thơm chỉ thuộc về chàng, khẽ cười nói: "Thất lang không biết, đối với A Dung mà nói, có thể có một khắc thế này đã đủ rồi."
Nói là thấy đủ, nhưng câu cuối cùng giọng đã càng ngày càng thấp.
Nghe thấy tiếng thở dài của nàng, Vương Hoằng xoay người quay lại, ôm nàng vào trong ngực. Vuốt ve mái tóc của nàng, chàng khẽ nói: "A Dung, nhân sinh ngắn ngủi, cần gì như thế? Cần gì đến nông nỗi này?"
Trần Dung dựa vào trong lòng chàng, chỉ lắc đầu, vừa lắc đầu nàng còn khanh khách cười nói: "Buông lỏng ra một chút, nhột quá."
Hôm nay, tiếng cười của nàng luôn rộng rãi thoáng đãng, giống như nàng ở giờ phút này thật sự vui vẻ phát ra từ nội tâm. Rõ ràng trôi qua một khắc thì thiếu đi một khắc, nàng vẫn cười thoải mái như thế.
Vương Hoằng nhìn nàng chăm chú thật lâu, rồi chàng nhắm lại hai mắt.
Hai người cứ thế ôm nhau, không nói câu nào, đảo mắt trời đã vào đêm.
Sau một canh giờ, Vương Hoằng không bị nóng, cũng không sợ lạnh nữa, Trần Dung cũng cảm thấy bình tĩnh.
Vừa vào đêm, Trần Dung liền đỡ Vương Hoằng hướng tới đạo quan.
Vừa mới đến gần, Bình ẩu và Ứng Cô cũng chạy lại đây. Khi các nàng nhìn thấy Vương Hoằng từng bước một đi tới vững vàng, vẫn ung dung giống như bình thường thì đồng thời dừng chân.
Bình ẩu vừa muốn mở miệng, Ứng Cô đã kéo bà lui ra phía sau.
Hai người về tới tẩm phòng Trần Dung.
***
Đêm đã khuya, sau bình phong, đèn lồng đỏ bị hơi nước bốc lên khiến cho mờ mịt, Trần Dung đưa lưng lại, gương mặt nàng thoáng ửng hồng.
Trong tiếng bọt nước, giọng nói khàn khàn của Vương Hoằng truyền đến: "Khanh khanh."
"Sao vậy?"
"Ta không với được đến lưng."
Gương mặt Trần Dung trở nên đỏ ửng, nàng cắn môi nói: "Một ngày không chà lưng thì cũng có sao đâu."
Giọng nói lười biếng của Vương Hoằng lại truyền đến: "Ngày xưa khi khanh khanh cùng ta triền miên......" Chàng mới nói đến đây, Trần Dung khẽ quát: "Ngừng, ngừng lại."
Nàng nói với vẻ oán hận: "Tổng cộng mới chỉ một lần, không có ngày xưa."
Giọng nói ủy khuất của Vương Hoằng lại vang lên: "Ngày ấy từ phủ Kiến Khang vương đi ra, dọc theo đường đi, ta thực sự rất vất vả...... Khanh khanh, là thật sự rất vất vả."
Trần Dung đỏ mặt hừ một tiếng, cất giọng nhắc nhở: "Chàng còn không mau lên, nước nguội bây giờ."
Vương Hoằng lầm bầm: "Ngực ngứa quá."
Trần Dung mím môi nói: "Ta đi gọi Ứng Cô?"
"Không cần" Vương Hoằng than thở nói: "Ta chỉ muốn khanh khanh của ta."
Trần Dung lại xí một tiếng.
Nghe thấy giọng của nàng, Vương Hoằng sau bình phong lại bắt đầu lầm bầm.
Trần Dung đỏ mặt, cắn môi nói: "Chàng, chàng bị bệnh, không thể làm loại sự tình này."
Vương Hoằng dường như cả kinh, chàng ủy khuất lên án: "Khanh khanh, nàng hiểu lầm ta rồi, lang quân của nàng bị ngứa cũng không có ý gì mà."
Nói tới đây, chàng cuống quít che miệng, khẽ hỏi với giọng vui sướng: "Chẳng lẽ, là khanh khanh muốn sao?"
Trần Dung nóng vội đáp lời: "Chớ có hồ ngôn loạn ngữ."
Dừng một chút, nàng lại nhắc nhở: "Nước thật sự nguội rồi."
Vương Hoằng đem mặt chôn ở trong nước, giọng nói ấp úng truyền đến: "Ta muốn khanh khanh đối với ta giống như lúc ở trong xe ngựa."
Chàng nói, tất nhiên là lần chàng cứu nàng ra khỏi phủ Kiến Khang vương kia.
Ngày đó, Trần Dung đã trúng mê hương.
Trần Dung nhẫn nhịn, vẫn trả lời: "Tình hình lúc ấy ta không nhớ rõ."
Vương Hoằng từ trong nước ngẩng đầu lên, lớn tiếng kêu: "Nàng gạt người" Giọng nói lộ vẻ lên án.
Ngữ khí này, giọng điệu này, làm cho Trần Dung nghĩ đến làn da ửng đỏ của chàng, ánh mắt biểu lộ mị ý, còn có khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc của chàng.
Mặt nàng đỏ thẫm, cắn môi, Trần Dung thầm nghĩ trong lòng: Ta cố chấp làm gì? Có lẽ qua hôm nay, cũng sẽ không có ngày mai...... Ta, ta chiều chàng chút vậy.
Vừa nghĩ như thế, nàng đứng lên.
Nhìn thấy dáng người yểu điệu duyên dáng của Trần Dung, Vương Hoằng khẽ cười.
Nụ cười này của chàng làm cho Trần Dung rất xấu hổ. Nàng vừa định cất giọng mắng, tiếng bước chân bên ngoài vang lên, giọng của Tôn Diễn từ xa truyền đến: "A Dung, A Dung."
Tôn Diễn đến đây?
Trần Dung ngẩn ra, vội vàng liếc về phía Vương Hoằng. Sau bình phong, Vương Hoằng miễn cưỡng dựa vào thành thùng gỗ: "Khanh khanh, lúc thế này, không thể gặp người ngoài đâu."
Trần Dung liếc nhìn chàng một cái, đỏ mặt sẵng giọng: "Ai cùng chàng..."
Nói thì nói vậy, nàng tất nhiên là biết, lúc này mà gặp Tôn Diễn thật sự không ổn.
Lúc này, tiếng bước chân đã đi tới ngoài phòng, Bình ẩu cùng Ứng Cô đồng thời nghênh đón, Trần Dung nghe thấy giọng nói của Ứng Cô: "Là Tôn gia lang quân sao, tiên cô nhà ta đã ngủ rồi."
"Ngủ?" Tôn Diễn dừng chân hỏi: "Ngủ sớm như vậy sao? Đêm nay ở Tây Hạng có hội hoa đăng mà."
Bình ẩu ở một bên cười nói: "Lang quân thứ lỗi, tiên cô thật sự đã đi ngủ rồi." Ứng Cô tiếp lời: "Khi tiên cô trở về, cười rất thoải mái, còn nói là vui đùa quá lâu nên mệt mỏi."
Sau khi im lặng một lúc, Tôn Diễn thở dài một tiếng, cười nói: "Trăng sáng thế này, ngủ sớm để làm gì chứ? Thôi thôi." Dứt lời, cậu xoay người bước đi.
Bên ngoài khôi phục sự im lặng.
Sau bình phong truyền đến tiếng bọt nước, Trần Dung vừa nghe, vội vàng gọi: "Ẩu, Ứng Cô, lại bưng một ít nước ấm đến."
Hai người quả nhiên chưa đi xa, các nàng đều lên tiếng vâng.
Lại một lát, sau bình phong, giọng nói rầu rĩ của Vương Hoằng truyền đến: "Sao khanh khanh không tới gần đây? Nàng lại đang nghĩ gì vậy?"
Trần Dung đang nghĩ tới Tôn Diễn, nghe thấy câu nói này không khỏi buồn cười. Lúc này, cửa phòng có tiếng vang nhỏ, tiếng của Ứng Cô vang lên: "Nước ấm đến đây."
Trần Dung lên tiếng, nói: "Để đó đi."
"Vâng."
Trần Dung mở cửa phòng, bưng chậu nước to tiến vào. Sức của nàng rất tốt, bưng chậu nước này cũng không có gì phải cố sức.
Sau khi bưng nước vào phía sau bình phong, Trần Dung khẽ nói: "Lui ra phía sau một chút."
Nam nhân biết nghe lời lui đến một góc.
Trần Dung bưng nước, đổ vào trong thùng gỗ. Nghiêng về một phía, nàng cũng nghiêng đầu nhìn vách tường. Gương mặt của nàng ửng đỏ, ánh mắt mở thật lớn, không dám nhìn về phía nam nhân lõa lồ kia.
Lúc này, một cảm giác ấm áp truyền đến.
Khi da thịt ẩm ướt, ấm áp chạm vào nàng, tay Trần Dung run lên, đỏ ửng lan đến tận cổ.
"Đừng chạm vào ta."
Trần Dung thấp giọng ra lệnh.
Mệnh lệnh vừa thốt ra, tay cầm cánh tay nàng đã kéo nàng vào trong thùng gỗ.
Bất ngờ không kịp phòng bị, Trần Dung không khỏi ngã người về phía trước. Nàng cố gắng ổn định cơ thể, nào biết vừa duỗi tay ra, lại chạm vào thân hình trơn trượt.
Trong lúc bối rối, Trần Dung vội vàng dời tay, nhưng vừa làm như thế, nàng đã không thể đứng vững, không đầu không đuôi ngã vào trong thùng gỗ.
Nàng vừa rơi vào trong nước, nam nhân trong thùng gỗ ha hả cười, chàng chặn ngang ôm lấy Trần Dung. Trần Dung vốn muốn giãy giụa nhưng thứ nhất tay chạm vào da thịt trần trụi trơn bóng, thứ hai bận tâm chàng đang bị bệnh, vì thế không dám dùng sức.
Trong nháy mắt, Trần Dung cùng nam nhân kia chen chúc chung một chỗ. Nước bắn tung tóe, làm tóc nàng ướt đẫm, thường phục cũng dán chặt trên thân thể, lộ ra đường cong tuyệt đẹp.
Một chuỗi bọt nước từ trên trán nàng chảy xuống, chặn tầm mắt của nàng. Trần Dung cố gắng chớp mắt to, muốn thấy rõ hơn một chút, gương mặt diễm mĩ của nàng ửng đỏ, thật sự rất đáng yêu.
Vương Hoằng nhìn nàng, đột nhiên mở rộng hai tay trần ôm nàng.
Chàng ôm chặt nàng, khẽ cầu nói: "A Dung, ở chung một chỗ với ta." Lời này, ngữ khí thật nghiêm túc. Dường như hơi run rẩy, chàng tiếp lời: "A Dung, sống cùng giường, chết cùng huyệt, không phải tốt lắm sao?"
Chàng ôm nàng như thế, giọng của chàng lại có chút yếu đuối.
Chưa từng có giờ khắc nào lại làm cho Trần Dung cảm giác chàng rõ ràng khát cầu, khắc sâu hy vọng như vậy.
Trần Dung bị chàng ôm chặt, nàng run run, môi mấp máy rồi lại mấp máy, cuối cùng, nàng vẫn khẽ nói: "Sau khi trở thành quý thiếp của quân, cùng lang quân sống cùng giường sẽ không chỉ là A Dung, khi chết chôn chung huyệt còn phải xin gia tộc chàng cho phép, chủ mẫu cho phép...... Lang quân, A Dung không phải người có thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Cả đời này của ta sẽ không gọi bất luận kẻ nào là chủ mẫu."
Lời này vẫn bình tĩnh, vẫn cứng rắn như cũ.
Chậm rãi, Vương Hoằng buông lỏng nàng ra.
Chàng xoay người sang chỗ khác, khàn khàn, thản nhiên nói: "Chà xát lưng cho ta đi." Chỉ trong chớp mắt, giọng nói đã khác hẳn vừa rồi, giống như của hai người, giống như chàng đã nhặt lại lý trí của mình.
Trần Dung đáp nhẹ một tiếng, chậm rãi, cẩn thận chà lau vân da mịn mượt rắn chắc.
Chà lau, nàng nhịn không được cúi đầu, ở trên xương bả vai của chàng nhẹ nhàng in một nụ hôn.
Giọng nói lạnh lùng của nam nhân truyền đến: "Khanh khanh, tâm vốn là sắt đá, cần gì làm động tác nhàm chán này? Nụ hôn này của nàng là muốn trấn an ta sao?"
Đứng ở chỗ chàng không nhìn thấy, Trần Dung chỉ lắc đầu, nàng không nói gì.
Ra khỏi thùng gỗ, Trần Dung toàn thân ướt đẫm đi ra sau bình phong, đưa lưng về phía nam nhân, nàng thay một bộ thường phục, nhẹ giọng nói: "Nước nguội rồi, ra đi."
Lúc này, nam nhân lên tiếng trả lời đứng lên. Tiếng quần áo sột soạt truyền đến
Chỉ chốc lát, nam nhân xoay người, bước tới ngoài cửa.
Trần Dung vội vàng chạy theo, nàng kéo ống tay áo của chàng: "Bên ngoài gió lớn lắm."
Nam nhân bĩu môi, cuối cùng cũng không từ chối để Trần Dung kéo trở lại tháp.
Sau khi kéo nam nhân này ngồi lên tháp, Trần Dung cầm lấy khăn sạch, một bên lau tóc cho hắn, một bên cười nói: "Nơi này thực bỉ lậu, không có Long Tiên Hương để đốt cho thơm, cũng không có gối bạch ngọc. Không biết lang quân có quen hay không."
Nàng cười rất thoải mái, hồn nhiên như không có việc gì.
Nam nhân cũng không để ý tới nàng.
Trần Dung lại cẩn thận lau tóc cho chàng, nhìn nam nhân giống như hài tử hoàn toàn khác hẳn so với ngày thường, Trần Dung chậm rãi quỳ xuống.
Nàng quỳ gối cùng với độ cao của chàng, sau đó dùng mặt mình dán lên mặt chàng. Nhìn hai khuôn mặt trong gương đồng kề sát chung một chỗ, Trần Dung khẽ nói: "Thất lang, cho ta một lọn tóc, được không?"
Miệng nàng thì hỏi, nhưng tay đã cầm kéo lên.
Xuyên qua gương đồng mờ nhạt, nhìn tiểu phụ nhân diễm mỹ sau lưng, dáng vóc tiều tụy, ôn nhu, một lọn tóc được đặt trên ngón tay trắng nõn của nàng, Vương Hoằng đang tùy hứng chu môi, dần dần lại mím lại.
Chàng nhắm hai mắt.
Khi chàng vừa nhắm mắt, mọi yếu ớt, tùy hứng, mê man trên gương mặt chàng suốt nửa ngay này toàn bộ đã biến mất.
Giờ khắc này, chàng lại là chàng như xưa.
Có điều Trần Dung không chú ý tới.
Vương Hoằng mấp máy môi, giọng nói thanh nhuận như nước vang lên ở trong phòng: "Ngay cả giặt sạch áo trắng nhuốm máu của ta, đặt làm bạn bên gối đầu, ngay cả cắt đi một lọn tóc đặt bên người nàng, nàng cũng không nguyện ý trở thành quý thiếp của ta sao?"
Yết hầu của chàng chuyển động, cuối cùng thốt ra lại là một tiếng thở dài mang theo ý hận: "Trên đời này, sao lại có phụ nhân ngoan cố như nàng chứ?"
Trần Dung không nói gì. Nàng chỉ cúi đầu, chuyên chú lau tóc cho chàng từng lọn một.
Sau một lúc lâu, tóc Vương Hoằng đã khô, chàng liếc mắt nhìn phụ nhân trong gương đồng kia đang cẩn thận đem lọn tóc dài của chàng đặt trong túi hương, thấp giọng nói: "Muộn rồi, ngủ đi."
Dứt lời, chàng đứng lên, tóc xõa dài, áo bào trắng khẽ phất, chậm rãi đi tới tháp duy nhất trong phòng.
Nằm ngủ trên tháp, giọng nói của chàng như gió nhẹ nhàng bay tới: "Lại đây ngủ đi, ta không chạm vào nàng đâu."
Thấy Trần Dung không động đậy, chàng nhắm lại hai mắt, thản nhiên nói: "Ta khỏe rồi, không phải bệnh thương hàn."
Lời này vừa nói ra, Trần Dung ngẩng phắt đầu lên.
Một hồi lâu, giọng nói thản nhiên của Vương Hoằng bay tới: "Lại đây đi, ngày mai ta sẽ trở về phủ, khi gặp lại, sẽ không biết là tình cảnh gì."
Nghe nói như thế, Trần Dung cảm thấy trong lòng căng thẳng, nàng ngoan ngoãn đi qua, nằm xuống bên cạnh chàng. Gối lên cánh tay chàng, nàng lẳng lặng dựa vào người chàng, đem mặt mình dính sát vào trên ngực chàng.
Ngửi mùi hương cơ thể của chàng, cảm nhận được tiếng tim đập của chàng, Trần Dung vẫn không nhúc nhích.
Vương Hoằng cũng không cử động. Chàng nhắm hai mắt, dường như đã ngủ rồi.
Từng khắc thời gian trôi qua.
Lòng của nàng dần dần trở nên bình tĩnh
Tiếng tim đập của chàng kiên định hữu lực.
Trần Dung vẫn mở to hai mắt, nàng nhìn chằm chằm áo trắng trên chópp mũi, cảm giác áo trắng kia ấm áp, còn có mùi hương cơ thể.
......
Cũng không biết qua bao lâu, Trần Dung từ từ nhắm lại hai mắt, tiến vào mộng đẹp.
Khi tỉnh lại, tiếng chim hót líu lo. Trần Dung vừa mở mắt, liền sờ soạng bên cạnh.
Bên cạnh hoàn toàn trống rỗng.
Trần Dung cả kinh, vội vàng nghiêng thân nhìn lại.
Làm sao còn có người ở đây?
Rõ ràng, ngày hôm qua không phải đang nằm mơ mà. Trần Dung vội vàng đi guốc mộc, chạy ra bên ngoài. Mở cửa phòng ra, nhìn hạ nhân trong đình viện, Trần Dung đi vài bước, tới gần hỏi: "Lang quân đâu?"
Hạ nhân này tất nhiên là người của Vương Hoằng. Hắn thi lễ với Trần Dung, cung kính trả lời: "Lang quân sáng sớm đã rời đi rồi."
"Rời đi thế nào?"
"Tất nhiên là ngồi xe ngựa. Lần trước lang quân không phải để mấy chiếc xe ngựa lại sao?"
Là như vậy sao?
Trần Dung đáp nhẹ một tiếng, chậm rãi đi tiếp ra bên ngoài.
Nàng tới cửa hông nhìn ra sườn núi bên trái, tựa vào thành cửa, dưới thành Kiến Khang lúc này rất vắng người, hiển nhiên không có mấy ai đức hạnh...... Ngắm nhìn, cuối cùng vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Trần Dung xoay người lại, nàng mím môi, thật lâu vẫn không nhúc nhích.
Một chiếc xe ngựa màu đen vững vàng chạy về thành Kiến Khang trong nắng sớm. Bánh xe lăn trên đường đá, phát ra tiếng vang nặng nề.
Xa phu là hán tử tầm 30 tuổi, giục ngựa đi theo hai bên cạnh cũng đều là tráng sĩ với thân hình dũng mãnh.
Trong số những người này, văn sĩ gầy yếu tái nhợt khoảng 40 tuổi kia có vẻ trở nên nổi bật.
Hắn dựa sát vào xe ngựa, thấp giọng nói: "Vẫn là lang quân cao minh, ngày hôm qua quả nhiên có năm người nhảy ra."
Trong xe ngựa truyền đến giọng nói thanh nhuận ôn nhu của Vương Hoằng: "Không chỉ là bọn hắn, nơi khác có động tĩnh khác thường, cũng phải nhớ kỹ."
"Đã nhớ kỹ."
Văn sĩ lên tiếng, vuốt râu dài nói: "Lúc này, thái tử cùng Lang Gia Vương Thất đồng thời nhiễm bệnh, không biết khiến cho bao nhiêu người vui mừng. Ha ha." Hắn cười tủm tỉm nhìn về phía Vương Hoằng nói: "Sao lang quân không bị bệnh thêm mấy ngày? Nghĩ đến có thể dẫn dụ càng nhiều người lộ diện hơn."
Trong xe ngựa, giọng nói của Vương Hoằng mang theo lạnh lẽo: "Không cần. Nếu tiếp tục bị bệnh, chỉ sợ người thân cận cũng sinh ra hiềm khích."
Lời này vừa thốt ra, văn sĩ ngẩn ra, đảo mắt hắn dùng sức gật đầu, đúng vậy, trên đời này con người vốn hướng về lợi ích. Nếu cứ tiếp tục như thế, chỉ sợ người vốn thuộc về lang quân, tâm tư cũng sẽ thay đổi.
Văn sĩ còn nói vài câu, nhìn chằm chằm lang quân trong xe ngựa, đột nhiên nở nụ cười: "Lang quân có được như ý nguyện không?" Hắn mở to mắt nhìn, ngữ khí vô cùng chân thành mang theo ý buồn cười cất giọng hỏi: "Nhớ rõ hôm qua khi lang quân đến xem đã nói qua, lúc này dùng phong hàn giả mạo thành bệnh thương hàn, thật sự là một mũi tên bắn trúng nhiều đích...... Ít nhất phụ nhân kia đã trở nên mềm mại hơn chăng?! Không biết phụ nhân đó có cảm thấy sinh tử vô thường (sinh tử khó dự đoán), không hề cố chấp nữa, đáp ứng vào phủ của người hay không?"
Tươi cười của hắn thật sự đáng giận.
Chúng hộ vệ thấy thế, một đám mím môi cười trộm, nhưng bọn họ vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm phía trước, chỉ sợ nhà mình lang quân tức giận.
Nào biết, sau khi im lặng một lúc, lang quân ngồi trong xe ngựa lại trả lời, chàng khẽ cười khổ: "Cảm thấy sinh tử vô thường, không hề cố chấp nữa ư? Nàng nghe nói có lẽ ta sẽ bị bệnh thương hàn, lại cực kỳ vui mừng."
Mọi người quay đầu nhìn về phía trong xe ngựa.
Trong sự kinh ngạc của mọi người, giọng nói của Vương Hoằng tràn ngập vẻ vô lực: "Nàng thực vui vẻ đáp lời ta: Nếu ta và nàng có thể chết đi như thế, cũng coi như viên mãn."
← Ch. 167 | Ch. 169 → |