Vay nóng Tima

Truyện:Mẹ Tôi Mới Có 18 Tuổi - Chương 18

Mẹ Tôi Mới Có 18 Tuổi
Hiện có 70 chương (chưa hoàn)
Chương 18
C18: Giờ tin học
0.00
(0 votes)


Chương (1-70 )

Siêu sale Lazada


Ánh nắng ban trưa cũng không biết làm ai choáng mắt, Lý Mạn gắt gao túm lấy cánh tay Hứa Thư Yểu, quơ quơ, thanh âm rất nhỏ lại rất kích động nói: "Soái thiệt đó!"

Hứa Thư Yểu mím môi, vỗ vỗ mu bàn tay cô ấy, bất đắc dĩ nói: "Cậu bình tĩnh chút đi."

Đỗ Xán thò đầu qua: "Đm, Diệp ca, đây là chú út trong truyền thuyết của cậu đó hả?" Anh chàng và Diệp Minh là bạn tốt nhiều năm, vẫn luôn nghe Diệp Minh nhắc tới chú út đi học ở nước ngoài của mình, lại chưa bao giờ gặp mặt.

Hôm nay, cuối cùng cũng gặp được lư sơn chân diện mục.

Diệp Minh gật đầu, chỉ vào đám Đỗ Xán giới thiệu: "Chú út, bọn họ đều là bạn của con."

Diệp Kỳ Sâm nhìn về phía bọn họ, ý cười treo trên môi, có chút ôn nhu: "Chào mấy đứa."

Đỗ Xán với Diêm Minh Vũ cũng đều gọi chú út theo.

Hứa Thư Yểu nghe giọng của chú út này, cảm giác cứ có chút quen tai, hình như đã nghe ở chỗ nào rồi thì phải.

Hứa Diễn nhớ tới chuyện muốn nhờ Diệp Kỳ Sâm dạy phụ đạo cho mẹ mình, vội vàng kéo Diệp Minh sang một bên, kề sát vai anh chàng, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện nhờ dạy phụ đạo lần trước, chú út cậu nói thế nào?"

Diệp Minh nói: "Chú út nói có thời gian lại nói, có lẽ là gần đây chú ấy có việc gì đó."

Thiệt ra thì xem kỹ lại, kiểu nói không xác định thế này trên cơ bản tương đương với cự tuyệt.

Hứa Diễn gãi gãi đầu, theo bản năng nhìn về phía Diệp Kỳ Sâm, lại phát hiện anh cũng đang nhìn về phía mình, Hứa Diễn nhe răng cười với Diệp Kỳ Sâm.

Diệp Kỳ Sâm hơi hơi nhướng mày, trong mắt nhiều thêm vài phần nghiền ngẫm: "Minh Minh, lần trước con có nói, đánh đố thi được hạng nhất, thi không được liền phải quỳ xuống, là người bạn này sao?"

Hứa Diễn: "......" Anh chàng quay đầu nhìn Diệp Minh, nghiến răng nghiến lợi: "Sao cậu nói hết chi tiết ra luôn vậy, Minh Minh?"

Khóe môi Diệp Minh hơi hơi co giật: "......"

"Chú út, là con đánh đố với người khác, nhưng muốn thi được hạng nhất không phải con, là chị ấy." Hứa Diễn nói, sau đó kéo Hứa Thư Yểu sau lưng đến bên người, anh ôm lấy bả vai mẹ mình nói: "Chú xem, có thể hỗ trợ đề cao một chút không ạ?"

Hứa Thư Yểu vỗ tay anh chàng, lấy móng vuốt trên người mình ra.

"Có thể chứ." Giọng nói người đàn ông có chút thuần hậu, nghe vào tai, còn có vài phần lưu luyến cùng ôn nhu ấy, kiểu giọng trầm như vầy, quả thực có thể làm lỗ tai mang thai!

Hứa Thư Yểu sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt phá lệ lóa mắt của anh.

Diệp Kỳ Sâm mặt đối mặt với cô, trong mắt mang theo thâm ý: "Chẳng qua tôi làm giáo viên, có lẽ có hơi nghiêm khắc, bạn học, có thể chấp nhận không?"

Nhìn vào con ngươi tối màu của anh, Hứa Thư Yểu li3m li3m môi trả lời: "Con sẽ nỗ lực thích ứng, chú út."

Diệp Kỳ Sâm cười nhẹ một tiếng, biểu cảm trên mặt nhiều thêm vài phần ấm áp, trong đôi mắt đào hoa kia như có ánh sao rực rỡ.

Anh chậm rãi cong môi, gật đầu nói: "Nếu là vậy, khi nào cũng được, cứ nói với Diệp Minh là được."

Mấy người họ từ biệt chia nhau về nhà, Hứa Thư Yểu với Hứa Diễn cùng nhau về nhà.

Ngoài ý muốn chính là, trưa hôm nay Hứa Lập Thành cũng không ở nhà, chỉ có Tôn Văn Lệ.

Cũng may là công phu mặt ngoài của bà mẹ kế Tôn Văn Lệ này còn làm không tệ, mặt ngoài vẫn là rất khách khí với Hứa Thư Yểu, dù cho là đối với Hứa Diễn chả thể hiểu được lại nhiều ra này, cũng là như nhau.

Lúc ngồi trên bàn ăn cơm, Hứa Thư Yểu hỏi một câu: "Dì, sao ba con còn chưa về?"

Tôn Văn Lệ chỉ cười nói: "Gần đây công ty ba con có chút việc, có khả năng ông ấy phải bận rộn một đoạn thời gian."

Hứa Thư Yểu như suy tư gì gật gật đầu, vùi đầu ăn cơm.

Hình như gần đây ba vẫn luôn là đi sớm về trễ, lần trước hơn nửa đêm còn phải đi ra ngoài, chuyện của công ty, có gấp vậy sao?

Cô tính toán chờ gặp được ba phải nói chuyện với ông. Công việc tuy đúng là quan trọng, nhưng cũng phải chú ý thân thể.

——

Buổi sáng thứ ba, một nam sinh trong lớp hưng phấn nói: "Các bạn học, sáng ngày mai lớp chúng ta có tiết tin học, đây là tiết tin học đầu tiên, và cũng là tiết duy nhất của chúng ta trong học kỳ này, hãy quý trọng nó thật tốt nha, các huynh đệ!"

Hứa Diễn đang nằm bò trên bàn ngủ bị đánh thức, nhìn mọi người hưng phấn đến mức đó, có chút buồn bực gãi đầu: "Một tiết tin học mà thôi, có cần thiết phải hưng phấn vậy không?"

Diệp Minh gật đầu theo: "Đúng vậy."

Sáng ngày hôm sau, chủ nhiệm lớp lão Lý dẫn theo học sinh cả lớp đến phòng máy tính ở một tòa nhà dạy học khác để học tiết tin học.

Thời tiết bữa nay chả ra sao cả, mây đen giăng đầy, như là muốn mưa vậy đó.

Vào khu dạy học đối diện lên lầu 4, đứng ở cửa phòng máy tính, lão Lý đứng ở cửa, bảo các bạn học xếp hàng, mỗi bạn nhận một cặp bọc giày, đeo vào xong xuôi hết rồi mới vào phòng học tin học.

Hứa Diễn nhận lấy đồ bọc giày, tò mò hỏi Diệp Minh: "Vì sao vào phòng máy học tin học còn phải đeo bọc giày?" Đây là cái giả thiết kỳ quái gì thế?

"Chắc là sợ giày cậu dẫm dơ sàn nhà phòng máy tính đi." Diệp Minh vừa đeo bọc chân vừa nói.

Hứa Diễn nhấc chân lên, triển lãm đế giày của mình: "Tôi cảm thấy giày tôi rất sạch sẽ."

"Bảo cậu đeo vào thì đeo đi, đâu ra nhiều cái nhảm nhí vậy?" Diệp Minh đã đeo bọc giày xong, hai tay cắm trong túi, chậm rì rì đi vào trong phòng máy tính học tin.

Hứa Diễn vào tường đeo bọc giày vào đi theo sau anh chàng, cũng vào phòng học tin học.

Máy tính trường học năm lẻ tám vẫn là cái loại mông to kia, vẻ mặt Hứa Diễn mới lạ mà nhìn từng dãy máy tính kiểu dáng chỉ có thể nhìn thấy trên ảnh chụp, cảm giác phải nói rất là mới lạ.

"Oa, nó cũng quá lớn đi." Hứa Diễn tò mò mười phần, động thủ sờ sờ cái mông to đằng sau màn hình máy tính, tấm tắc bảo lạ.

Diệp Minh cảm thấy kỳ quái: "Cậu chưa từng thấy máy tính?"

Hứa Diễn gật đầu: "Tôi chưa từng thấy cái loại."

Giáo viên tin học là một giáo viên trẻ mặc áo sơ mi trắng, nút áo cài đến nút cuối cùng chỗ cổ áo, họ Khương.

Thầy Khương an bài mỗi một học sinh để mỗi bạn trước mặt đều có máy, anh vừa chỉ huy vừa vỗ tay nói: "Các bạn học, sau tiết tin học bữa nay, học kỳ này các bạn sẽ không còn tiết tin học nữa, cho nên tiết này đây, các bạn hãy tự mình xem lại cách vận dụng Excel mà chúng ta đã học hồi học kỳ 1 đi."

Lúc thầy Khương nói chuyện, Hứa Diễn đã mở cái máy tính trước mặt mình ra. Trong cái máy tính đồ cổ năm lẻ tám này đây, một phần mềm để chơi cũng không có.

Anh click mở trang web ra, muốn xem chút xem trên mạng có gì hay để chơi. Kết quả, máy tính học sinh chỉ có thể mở ra mấy trang web đã hạn định, mấy cái khác đều không mở ra được.

Hứa Diễn hơi hơi bĩu môi, nhìn thoáng qua thấy thầy đã cầm cái ly lên chuẩn bị ra khỏi lớp, anh động thủ bay nhanh gõ bàn phím, cũng không biết đang mân mê cái gì.

Diệp Minh với Đỗ Xán ngồi hai bên trái phải anh chàng đều bị động tác của anh hấp dẫn, Đỗ Xán tò mò: "Diễn ca, cậu đang làm cái gì vậy?"

Hứa Diễn nhướng mày: "Xóa bỏ hạn chế." Anh duỗi tay gõ enter, sau đó lại click vào trang web này lần nữa, nháy mắt đã vào được.

Đỗ Xán trợn mắt há hốc mồm, sự sùng bái với Hứa Diễn cũng thẳng tắp bay vọt lên: "Woa, trâu bò nha, Diễn ca! Mau, làm giúp tôi luôn với!"

Hứa Diễn lấy bàn phím của anh chàng tới, cũng nhập vào trong máy mấy mệnh lệnh: "Rồi đó."

Diệp Minh cũng yên lặng mà đưa bàn phím của mình đến trước mặt Hứa Diễn, Hứa Diễn cười hề hề một tiếng, cũng giải trừ hạn chế cho máy tính của anh chàng.

Bạn học sát vách Đỗ Xán nhòm sang máy tính của Đỗ Xán, kinh hô một tiếng: "Woa, Đỗ Xán, sao mà máy tính cậu lại lên QQ chat được vậy?"

"Sao mà làm được vậy, sao mà mình không mở ra được?"

"Tìm Hứa Diễn, cậu ấy biết làm đó."

Người bạn kia nhìn về phía Hứa Diễn: "Hứa Diễn, cậu xử lý nó giúp mình chút nha?"

Hứa Diễn cũng không chối từ, phất phất tay: "Cậu tránh ra, để mình." Anh khom lưng ngồi xuống trước màn hình máy tính người bạn kia, nhập lệnh vào, giải trừ hạn chế.

"Trời ơi, trâu bò nha, cậu cũng quá lợi hại!" Con trai tự nhiên là sẽ rất sùng bái những nhân vật lợi hại hơn mình kia.

Có một thì có hai, chỉ nháy mắt thôi, bạn học cả lớp đều quăng ánh mắt xin giúp đỡ tới cho Hứa Diễn, trong nháy mắt kia, hình tượng của Hứa Diễn quả thực như hóa thân của thần.

Hứa Diễn trước hết là chạy tới mở hạn chế cho máy tính của Hứa Thư Yểu, sau đó mới giúp đỡ các bạn học, giải trừ hết thảy hạn chế.

Lúc làm tới bên Hứa Mộng Dao kia, anh chàng trực tiếp ngó lơ, đi đến người tiếp theo.

Hứa Mộng Dao tức giận đến cắn môi: "......"

Chờ khi Hứa Diễn một lần nữa ngồi về chỗ, Đỗ Xán cực kỳ ân cần mà hỏi: "Diễn ca, số QQ của cậu là bao nhiêu? Chúng ta kết bạn nha."

Hứa Diễn tính toán đăng nhập vào QQ của mình trên trang web này một chút, kết quả phát hiện không tra được số này. Anh nhún vai: "Tôi còn chưa có số QQ, cậu đợi chút, để tôi xin lại một cái."

Số QQ năm lẻ tám vẫn là 9 con số, Hứa Diễn sướng rơn mà xin một cái, sau đó kết bạn với Diệp Minh và Đỗ Xán.

Lúc này, thầy Khương đã ôm bình giữ ấm trở lại, anh vừa đặt mông ngồi vững trên ghế, liền nghe thấy trong lớp có đứa mách lẻo: "Thầy ơi, Hứa Diễn lên mạng chơi game!"

"Hả?" Không phải máy tính cho học sinh có hạn chế sao?

Các bạn học bỗng nhìn về phía Hứa Mộng Dao mở miệng mách lẻo kia, trong ánh mắt là khiển trách, nhỏ giọng mà nghị luận lên. Sao nhỏ Hứa Mộng Dao này lại làm vậy?

Rốt cuộc thì hành động này của cô ta đã xúc phạm đến lợi ích của bạn học cả lớp.

Hứa Mộng Dao cắn môi, không phục nói: "Mấy cậu nhìn tôi làm gì? Đây là giờ tin học, các cậu chơi game trong lớp, chẳng lẽ tôi còn không thể nói với thầy sao?"

"Xời, còn không phải là vì Hứa Diễn không có giúp cậu, cậu nóng nảy sao? Giả thanh cao cái gì."

"Đúng vậy đó."

Thầy Khương đứng lên, đi tới nhìn: "Trò nói ai?" Sau đó anh liền nhìn thấy có một bạn học luống cuống tay chân muốn tắt đi trang web đang lên chơi game!

Thế mà thật sự có người có thể dùng máy tính của trường lên mạng?

"Ai tên Hứa Diễn?" Giọng thầy Khương hơi hơi trầm xuống, nhìn khắp cả lớp.

Hứa Diễn đứng dậy, chủ động thừa nhận: "Thầy, là em."

Thầy Khương nhìn cậu thiếu niên vẻ mặt thản nhiên trước mắt này, anh đi tới, ngược lại cũng không có trách cứ gì, chỉ hỏi: "Sao mà em làm được?"

Hứa Diễn lại ngồi xuống, nhanh chóng gõ bàn phím nhập lệnh vào, ngay trước mặt giáo viên, lại biểu thị một lần.

"Thầy, em chính là làm như vậy đó." Hứa Diễn khiêm tốn nói: "Thiệt ra thì trên máy tính chỉ cần nhớ kỹ các loại mệnh lệnh là có thể làm rất nhiều chuyện."

Thầy Khương: "......" Thì ra còn có thể làm như vậy!

Thầy Khương - thân thích bà con xa của hiệu trưởng, chỉ gánh cái danh giáo viên tin học ở trong trường, mỗi ngày chỉ qua loa cho xong - phảng phất đã mở ra cánh cổng của thế giới mới!

Nhưng mà, đang trong giờ đi học chơi game chính là chuyện không đúng rồi. Thầy Khương ho khan một tiếng, đang khi muốn giáo dục Hứa Diễn hai câu thì đột nhiên có người ở bên ngoài gọi vào: "Thầy Khương."

Ngoài cửa phòng máy là một cô giáo trẻ tuổi đang đứng đó, cô ấy có chút sốt ruột nói: "Thầy Khương, tôi đang dạy lớp dự giờ ở hội trường bên cạnh, nhưng mà máy tính tôi chả biết sao lại xanh lè rồi, anh có thể coi giúp tôi được không?"

Cô giáo bổ sung nói: "Lãnh đạo trên thành phố đều ở phía sau nghe giảng đó." Vụ này nếu mà đổ bể, vậy hình tượng của trường bọn họ chắc chắn phải hủy hết mất, trên trán cô giáo mồ hôi mẹ mồ hôi con chạy tuốt ra hết.

Thầy Khương trầm mặc: "...... Đã thế sao không kiếm thợ sửa máy tính tới?" Tôi chỉ là một giáo viên dạy tin học, không phải thợ sửa máy tính được chứ!

"Không có kịp."

Hứa Diễn chủ động giơ tay: "Cô ơi, nếu không để em đi coi thử giúp cô nha?"

Cô giáo sửng sốt: "Em?" Vui đùa cái gì vậy? Để một học sinh xử lý?

Hứa Diễn cong môi, trong ánh mắt mang theo tự tin: "Cô yên tâm, sửa không được không thu tiền."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-70 )