Yêu Thật Sâu Đậm
← Ch.173 | Ch.175 → |
Cô biết, hiện tại không nói, có lẽ cũng không có cơ hội để nói nữa.
Cô biết, nếu như bọn họ thật sự là anh em ruột, bọn họ nhất định phải chia xa.
Cô biết...... Cho dù bây giờ có nói cũng đã muộn rồi, nhưng suy nghĩ trong lòng cô vẫn muốn nói ra, cô rất yêu anh, yêu rất sâu đậm, hơi ấm tình yêu đang tuông chảy trong trái tim cô.
"Tâm Á......" Trình Quân Hạo lần đầu tiên cảm thấy hơi nóng tràn lên trong hốc mắt mình, rõ ràng khi cô nói yêu anh, anh nên rất hưng phấn, thật cao hứng mới đúng, nhưng tại sao khi nghe những lời này lại mang đến cho anh cảm giác tuyệt vọng như thế chứ?!
"Không, Tâm Á, anh cũng yêu em......" Trình Quân Hạo nói thật nhỏ, "Bởi vì yêu nhau, chết cũng không muốn chia xa......"
Anh nắm tay của cô thật chặt, thật chặt ** ở chung một chỗ, thật chặt, tuyệt đối không buông ra.
An Tâm Á lại khóc càng lớn hơn, trong xe tràn ngập một bầu không khí bi thương.
An Tâm Á, cho dù có thật sự là như vậy, anh cũng tuyệt đối không buông tay em ra, huống chi tình huống cũng không phải như em nghĩ......"Chúng ta tuyệt đối sẽ không chia xa, tin tưởng anh, Tâm Á......"
Trình Quân Hạo biết mình đang thấp thỏm, biết mình không thể nào thay thế An Tâm Á quyết định tất cả, nhưng anh biết mình sẽ không buông tay, anh yêu Tâm Á, rất yêu......
Trong xe ngoài tiếng nức nở của An Tâm Á, cùng chỉ có tiếng động cơ nhẹ nhàng của xe, một đường chạy như bay trở về biệt thự, Trình Quân Hạo dắt tay An Tâm Á vừa xuống xe liền đi thẳng vào trong phòng. An Tâm Á đột nhiên khẩn trương, ngón tay khẽ co ro, cô vừa khẩn trương vừa sợ, sợ từ chính miệng An Như Ý nói ra lời nói khiến cô phải sợ hãi.
Trình Quân Hạo ôm lấy hông của cô, vào cửa nhỏ giọng kêu, "Mẹ, mẹ có nhà không?!"
Cả người An Tâm Á run lên, nước mắt càng rơi xuống nhiều hơn, cách gọi của Trình Quân Hạo với An Như Ý rất quen thuộc, thậm chí so với cô còn gần gủi hơn, An Tâm Á không thể không nghi ngờ.
Trình Quân Hạo cảm thấy cô run rẩy, ôm cô thật chặt, "Tâm Á, không cần khổ sở......" Giọng nói của anh khàn khàn kìm nén.
"Quân Hạo......" An Như Ý đang thất hồn lạc phách, vừa nghe thấy Trình Quân Hạo gọi bà, giống như chộp được cây cỏ cứu mạng từ trên ghế salon đứng dậy quay đầu lại, liền nhìn thấy hai người, so với mình cũng không khá hơn chút nào.
An Như Ý ngây ngẩn cả người, trên mặt tái nhợt lộ ra kinh ngạc, "Tâm Á, con làm sao vậy?!"
Bà vội vã đi về phía trước hai bước, tới đỡ lấy An Tâm Á, đau lòng nói: "Sao lại khóc thành ra như vậy......"
"Mẹ......" Trên mặt Trình Quân Hạo rất rối rắm, "Tâm Á biết, mẹ, con thấy là cũng nên đem chuyện này nói rõ cho Tâm Á thôi......"
An Như Ý ngẩn người, "Là ai nói với Tâm Á......"
Trên mặt Trình Quân Hạo xuất chút tia hận ý, "Một người đáng chết!!"
"Tâm Á......" An Như Ý thở dài một cái, đau lòng nói, "Không nghĩ tới chỉ muốn giấu con không để cho con biết nhưng cuối cùng cái gì cũng không giấu được...... Âu cũng là số phận......"
Bà vốn muốn giấu tất cả những chuyện này để một mình mình chịu đựng thôi, liều mạng muốn giấu giếm Tâm Á, lại không ngờ tới hôm nay tất cả đột nhiên lại trở thành thế này.
"Mẹ......" An Tâm Á kéo tay An Như Ý, "Là thật sao?! Con với anh ấy là anh em sao?! Nói với con, đây không phải là sự thật......"
"Tâm Á......" An Như Ý đau lòng ôm chặt cô, "Đừng kích động, ngoan ngoãn nghe mẹ nói, nghe thật kỹ càng, đừng khóc......"
Trình Quân Hạo đỡ hai người bọn họ, ngồi vào ghế sa lon bên cạnh.
An Tâm Á trừng to mắt mà nhìn An Như Ý, ánh mắt của cô rất khẩn trương mà lắng nghe An Như Ý tuyên bố cho cô biết.
An Như Ý biết nếu lại tiếp tục lừa gạt nữa cũng chỉ khiến An Tâm Á chịu tổn thương lớn hơn mà thôi, không thể làm gì khác hơn là một năm một mười nói rõ với cô, "Ta có một người chị gái, chị gái cùng cha khác mẹ, Tâm Á, con là con gái của chị gái ta, mà Quân Hạo là con trai của ta.... ."
"Cái gì?!" An Tâm Á chỉ cảm thấy trong đầu có cái gì đó nổ tung, giống như là một quả bom vậy, khiến đầu óc cô nổ thành một loại chất lỏng đậm đặc, lộn xộn lung tung.
"Tâm Á......" An Như Ý sợ cô không chịu nổi, "Năm đó trước khi chị ấy chết đã đem con giao cho ta, lúc đó con còn quá nhỏ, nên ta đã làm con thành con gái ruột thịt của mình mà nuôi dưỡng, ta ngay đó, một người phụ nữ một thân một mình không nơi nương tựa, chỉ có con cùng sống nương tựa lẫn nhau......"
An Tâm Á thiếu chút nữa ngã nhào trên mặt đất, trong mắt của cô không còn nước mắt nữa, chỉ còn có kinh ngạc nhìn An Như Ý, "Con...... Không phải con gái của mẹ, vậy con là ai?!"
Trình Quân Hạo đỡ ở sau lưng cô.
An Tâm Á thẩn thờ quay đầu, nhìn Trình Quân Hạo, "Trình Quân Hạo, anh mới đúng là con trai của mẹ...... Chuyện này thật là quá buồn cười......"
An Tâm Á cắn môi, khó có thể tiếp thu nỗi.
An Như Ý thở dài một cái, "Ta cùng Quân Hạo chính là sợ con không tiếp thụ nổi tất cả chuyện này, con với Quân Hạo cũng chỉ có thể coi là anh em họ, Tâm Á, cũng có rất nhiều anh em họ kết hôn rồi sống chung với nhau, chuyện này cũng không phải chưa từng có mà?!"
Nước mắt An Tâm Á lại rơi xuống, chả trách lúc ấy mẹ đã không chịu để cho cô cùng Trình Quân Hạo sống chung với nhau, sau đó mới bị Trình Quân Hạo thuyết phục đi.
"Tại sao không sớm nói cho con biết......" An Tâm Á thống khổ nói.
"Chính vì sợ con như vậy......" An Như Ý bất đắc dĩ nói: "Chỉ là mẹ đã từng nghĩ sẽ liều mạng giấu giếm, tính cả đời cũng không nói ra, lại bị người khác khám phá ra rồi, mẹ thật sự không ngờ tới, chuyện của mẹ, còn có người để ý, còn có người nhớ......"
An Tâm Á ngơ ngác hỏi, "Đây tột cùng là chuyện gì xảy ra? Con càng nghe càng hồ đồ rồi......"
An Như Ý không thể làm gì khác hơn là một năm một mười đem chuyện quá khứ đã xảy ra với mình đều giải thích một lần cho An Tâm Á biết.
Nói xong, bà nắm lấy tay An Tâm Á, "Nếu như có thể lựa chọn, mẹ tuyệt đối không muốn tổn thương con cùng Quân Hạo, mẹ lúc ấy cũng chỉ nghĩ tới chuyện làm thế nào tách các con ra cho ỗn thỏa mà thôi, nhưng sau khi thấy Quân Hạo mẹ đã thay đổi chủ ý, Tâm Á, mẹ...... Đã từng cho rằng bản thân mình giống như một người đã chết, nhưng con cùng Quân Hạo khiến ẹ lại có ý chí muốn sống tiếp, để ẹ lại có thể là một người mẹ vui vẻ tràn đầy hi vọng, nhưng quá khứ lại cố tình nhảy ra, không để cho người ta sống an bình, tại sao chuyện đã qua lâu như vậy, lại còn có người tới quấy rầy chứ, mẹ mới chỉ bình yên được hai ngày mà thôi...... Tâm Á, mẹ chỉ không muốn làm tổn thương con cùng Quân Hạo, bất kỳ cái gì mẹ cũng không quan tâm, chỉ muốn cuộc sống của các con trôi qua thật tốt......"
An Như Ý nói đến chỗ thương tâm, không nhịn được khóc lên.
An Tâm Á ngơ ngác, nhìn An Như Ý, mẹ đã từng phải trãi qua những chuyện này sao?! Từng là một đại gia tiểu thư, lại bởi vì tin lầm người, sai lầm gả ột người, cuối cùng bị buộc phải tự sát, cuối cùng chỉ có thể bỏ lại con trai, mai danh ẩn tích, phải làm người chết trong khi mình vẫn còn sống, còn phải dắt theo con của chị gái bà nữa.
Lòng An Tâm Á đang đau đớn lại trở nên trầm trọng hơn, "Mẹ......"
Những chuyện mà mẹ đã trải qua, thậm chí so với ban đầu khi cô ở nước ngoài sinh hạ cặp sanh đôi còn gian nan hơn rất nhiều. An Tâm Á đã hiểu, thì ra mẹ vẫn chịu nhục sống ở Chu gia là vì cái gì, không phải là không muốn ngày tháng trôi qua tốt hơn, cũng không phải không muốn rời đi, chỉ là, rời đi, có thể đi nơi nào được chứ, hoặc phải nói là, bà đã sớm coi mình là một người đã chết, chẳng còn mong muốn thay đổi gì nữa.
← Ch. 173 | Ch. 175 → |