An Như Ý?!
← Ch.165 | Ch.167 → |
Trình Quận Hạo đem tờ giấy vò đến nát bấy, cả giận nói, "Chuyện như vậy mà lão cũng dám viết di thư lại để yêu cầu ta sao?!" Hừ, lão cho rằng mình là lão ư, một lão già mà ngay cả con thân sinh cũng đối xử tàn nhẫn được.
Lão già này cho dù không nói, anh cũng sẽ đối xử tốt với Khả Khả, còn nói, Lâm Khả Nhân đã sớm dẫn cậu bé rời khỏi thế giới của bọn họ rồi. Anh cũng không muốn trở thành người chỉ vì trả thù, mà đem Khả Khả kéo vào đây, anh với Khả Khả nói cho cùng vẫn có tình cảm cha con.
Mặt Trình Quân Hạo xanh mét, sắc mặt vô cùng khó coi, "Đem thi thể lão vứt xuống biển làm mồi cho cá, thứ người như thế, ngay cả cá cũng sẽ chán ghét, chớ làm cái chỗ này trở nên dơ bẩn, lão già ghê tởm......"
Anh rất tức giận, lão cứ như vậy mà chết đi, lão cho rằng chết rồi, liền xong hết mọi chuyện sao?! Hoặc là lão cho rằng khi lão chết đi là có thể làm cho oán hận từ trước tới này của Trình Quân Hạo này với lão sẽ tiêu tan hết đi sao?!
Nhưng trái lại lão đã quá ngạo mạng rồi, cái ngạo mạng này làm Trình Quân Hạo vô cùng không thoải mái, không sảng khoái chút nào.
Trình Quân Hạo không thể nào có thể tha thứ cho tất cả những gì mà Trình lão đã gây ra cho anh, mà bây giờ, ngay lúc anh nghĩ mình có thể đòi lại tất cả, thế nhưng lão chết rồi, chuyện này làm cho Trình Quân Hạo giận không kềm được, anh oán giận, anh phẫn nộ, toàn bộ cũng không thể chỉ bởi vì lão đã chết mà biến mất.
Anh không thể tha thứ cho Trình lão việc có đến chết, lão cũng không có lấy một câu xin lỗi với anh, tất cả bi kịch này tất cả đều là một tay lão tạo thành, tại sao đến cuối cùng ngay cả một câu xin lỗi cũng không nói rồi chỉ lựa chọn cái chết, thậm chí còn tưởng nhớ Khả Khả, chỉ vì nó là con trai của Trình Quân Hoa.
"Anh hai......" Con Muỗi đối với tình trạng của anh có chút lo lắng.
Trình Quân Hạo khoát tay áo với hắn, Con Muỗi thấy khuyên cũng vô dụng, liền phái người kéo thi thể Trình lão đi ném xuống vùng biển quốc tế.
Chuyện này, đã lâu như vậy rồi, nhưng anh hai vẫn không thể quên được, hiện tại, khuyên cũng là vô dụng, Con Muỗi cho dù có lo lắng hơn nữa, cũng là vô dụng.
Mặt Trình Quân Hạo âm trầm, lái xe trở về biệt thự.
Tâm tình An Như Ý hốt hoảng, cảm giác có chuyện gì đó đã xảy ra, liền đi xuống lầu, nhìn thấy sắc mặt không tốt của Trình Quân Hạo, nhỏ giọng nói: "Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Trình Quân Hạo trầm mặc mười giây, mới chầm rì rì nói: "Lão già chết rồi, tự sát......" Anh nhẹ nhàng thở ra, ngực có chút nặng nề.
An Như Ý sửng sốt một hồi, cười khổ nói: "Trái lại hắn lại có dũng khí mà tự sát, thật là không ngờ, hắn luôn luôn rất tự phụ, thế nhưng......"
Bà dừng lại không nói thêm gì nữa, tiến lên ôm Trình Quân Hạo nói: "Không cần khó chịu, mẹ biết con khó chịu, nhưng chuyện này cũng đã là quá khứ rồi, chúng ta hãy coi như chưa từng có hắn tồn tại, chuyện này, tất cả chỉ có thể trách ta...... Nếu như ban đầu ta không khăng khăng một mực, không có cố chấp ngoài hắn ra ta không gả cho ai khác thì, Quân Hạo con cũng sẽ không......" An Như Ý đau lòng, hốc mắt lại đỏ hồng ửng.
"Mẹ......" Trình Quân Hạo cười khổ lắc đầu, "Nếu như không như vậy, cũng sẽ không có con, nhưng mẹ à, ta thật sự rất hận ta cũng là con trai của hắn, tại sao hắn lại......"
"Quân Hạo......" An Như Ý vuốt lưng của anh, nức nở nói: "Hãy để cho nó qua đi, chỉ có để cho tất cả qua đi, mới có hạnh phúc, mới có thể có được hạnh phúc, hắn đã chết rồi, cái gì cũng không cần nhớ nữa......"
"...... Ừ, con hiểu rõ." Trình Quân Hạo đỡ bà lên lầu, "Đừng lo lắng cho con, mẹ, hiện tại không còn sớm, cũng nên đi nghỉ ngơi thôi......"
An Như Ý gật đầu một cái, "Con cũng đi nghỉ ngơi sớm một chút......"
Trình Quân Hạo đưa An Như Ý về phòng, rồi chính anh yên lặng trở lại phòng ngủ chính, lúc này trên giường là An Tâm Á, hai bên là An Bình và An Tĩnh.
Tim của anh đột nhiên lại căng tràn hạnh phúc, khiến tâm tình bi phẫn mới vừa rồi cũng vơi đi hơn phân nửa.
"Hai tên nhóc kia, ngủ như vậy, thì cha ngủ ở đâu đây!" Anh nho nhỏ nói thầm, đi tắm vội qua, rồi đem An Tĩnh ôm đến bên cạnh An Bình, mình lại nghiêng người nằm ở bên người An Tâm Á, ôm thật chặt cô rồi ngủ.
An Tâm Á đúng là thuốc ngủ tốt nhất của anh, mấy ngày trước đây anh không ngủ ngon được, An Tâm Á trở về, anh dính gối liền ngủ lập tức. Đoán chừng là do có người yêu ở bên người, bất kể làm cái gì chuyện, trong lòng đều cảm thấy ngọt ngào, và an tâm.
*
Vương lão nghiêm túc nghiêm mặt ngồi ở trên ghế, uy nghiêm mười phần, có người tới hồi báo về chuyện Trình lão.
"Lão gia, hôm nay Trình lão đi bệnh viện, vừa đúng lúc bị người của Ưng Môn bắt đi, chúng ta chạy tới không kịp......" Người áo đen nhàn nhạt mà cung kính nói: "Tôi đoán chừng lão sẽ bị nhốt ở trong địa lao, đang do dự là có nên đi hay không đi cứu người đây, phòng bị rất nghiêm, không dám mạo hiểm, nên sau đó tôi liền phái người canh giữ ở những vùng phụ cận với Ưng Môn, hai giờ trước, người của Ưng Môn khiên một cái bọc chứa thi thể ra ngoài rồi lên du thuyền, đoán chừng là đi đến vùng biển quốc tế để vứt xác......"
"Nói như vậy là Trình lão chết rồi?!" Vương lão thản nhiên nói.
"Dạ, chắc chắn......"
"Không ngờ Trình Quân Hạo lại có cái gan này, thế nhưng tự tay giải quyết cha ruột của hắn......" Vương lão hừ lạnh một tiếng.
Người áo đen không lên tiếng, hồi lâu mới nói, "Có lẽ là tự sát, tôi thấy Trình Quân Hạo không đến nỗi không kịp chờ đợi mà muốn giết người như vậy, ít nhất cũng phải thẩm tra hỏi cung chuyện của chúng ta......"
"Xem ra Trình lão cũng không nói gì, lại nói Trình lão đối với chuyện của chúng ta cũng không hiểu rõ......" Người áo đen bổ sung thêm một câu.
"Ta lại không sợ lão nói cái gì......" Vương lão chấn động, đột nhiên hỏi, " Hiện tại Trình nhị thiếu đã biết về chúng ta rồi sao?!"
Chắc chắn......
Người áo đen gật đầu một cái. Xem ra hắn với Trình Quân Hạo đã sắp phải giao đấu chính diện rồi.
"Bộ Phi Yên ở bên cạnh hắn, ta muốn tăng cường đề phòng......" Vương lão thật rất lo lắng, vừa lo lắng vừa sợ hãi. Đối với Bộ Phi Yên vô cùng kiêng kỵ.
Người áo đen cũng chấn động toàn thân, danh tiếng của Bộ Phi Yên thật sự quá vang dội, quá quỷ dị, chưa từng có người gặp qua diện mạo thật của hắn, khó tránh khỏi sẽ làm cho người ta kinh hãi.
"Lâm Khả Nhân cùng Trình Khả Khả đâu rồi, tìm được chưa?!" Vương lão trầm ngâm hỏi.
"Không có, đoán chừng đã xuất ngoại rồi......" Người áo đen nhàn nhạt đáp.
Vương lão hừ lạnh một tiếng, "Bây giờ tìm được bọn họ cũng vô dụng, Trình Khả Khả hẳn là con trai của Trình Quân Hoa, ta đây lại hoàn toàn không nghĩ tới, hừ, hai người đó không cần tìm, cho dù tìm được thì Trình nhị thiếu cũng sẽ không bị những người này chế trụ được. Không có giá trị lợi dụng......"
Chỉ đáng tiếc người phụ nữ Lâm Khả Nhân này, bị lão dùng nhiều năm rồi, lúc này lại phản bội lão, trốn chạy thật xa, ngay cả bóng dáng cũng không thấy được, đoán chừng là muốn tránh hai người lão và Trình Quân Hạo thật xa đây mà.
Phụ nữ à, cuối cùng vẫn không thể giữ lại. Trung thành có hạn. Cũng chẳng sao, dù sao cũng chỉ là một con cờ đã mất hết giá trị lợi dụng, chạy rồi thì cứ cho chạy đi.
"Hiểu......" Người áo đen gật đầu một cái.
"Nhưng chúng ta cũng đã phát hiện được một chuyện khác rất có giá trị......" Người áo đen híp mắt nói.
"Cái gì, nói......" Vương lão nghiêm túc nhẹ nhàng mỉm cười.
"Trình nhị thiếu đã đưa An Tâm Á trở về biệt thự, không chỉ vậy, hắn còn có hai đứa con trai sinh đôi, còn có An Như Ý mẹ của An Tâm Á cũng được đưa vào......"
"An Như Ý?!" Vương lão nghĩ ngợi, cái tên này có chút quen tai. Lão đột nhiên bật dậy, nhớ tới năm đó đứa con gái thứ hai của tập đoàn An thị cũng gọi là An Như Ý.
← Ch. 165 | Ch. 167 → |