Là Lâm Khả Nhân
← Ch.125 | Ch.127 → |
Bộ Phi Yên nheo mắt lại, "Tính giỡn sao, bắt cóc ngay dưới mũi chúng ta, mẹ nó, về tìm một chút manh mối, phải tìm bằng được cái tên đứng phía sau màn này, ta nhất định báo thù cho Trữ Trữ......"
Cái tên Trình nhị thiếu này ruốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ngay cả đàn bà của mình mà cũng không bảo vệ tốt được là sao?!
Đêm 13 mím môi không nói, chuyên tâm lái xe, lần này, mong là không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu người phụ nữ An Tâm Á này xảy ra chuyện gì, đoán chừng Trữ Trữ Lẳng Lặng sẽ......
Ngàn vạn lần không được a. Hắn không muốn để cho hai anh em chúng có chuyện......
"Tâm Á, Tâm Á......" Trình Quân Hạo về tới biệt thự thì thực sự muốn trợn tròn mắt, biệt thự này không nơi nào còn có bóng dáng của An Tâm Á? Anh mang theo Con Muỗi tìm trong nhà rồi tìm mấy dặm bên ngoài một lần, không nơi nào có bóng dáng của cô gái đó.
Lập tức Trình Quân Hạo có cảm giác bất an vô cùng, một cỗ đau đớn thật chặt lan tràn toàn thân, rất đau rất đau. Vào giờ phút này, anh mới biết, anh quan tâm An Tâm Á rất nhiều, trong lòng không muốn cô chịu một chút xíu tổn thương nào.
"Trình nhị thiếu......" Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Bình khắc cau lại nghiệt căng thẳng, vừa đưa chiệc laptop đang cầm trong tay cho Trình Quân Hạo nhìn vừa nói, "Tôi đã kiểm tra camera của tòa nhà, người trên màn hình ông có biết không?!"
Trình Quân Hạo lập tức nhận lấy, trên màn hình là hình một người toàn thân một thân mặt đồ màu đen, đeo khăn che mặt và đội mũ, mang bao tay, đưa lưng về phía camera, có cảm giác như đã có tính toán trước, nhìn dáng người này trông rất quen.
Anh cắn răng câm phẫn, nắm thật chặt Laptop, "Rốt cuộc là người nào?" Đôi mắt anh nổi lên phong ba bão táp, dường như muốn nuốt sống người ở trên màn hình, rất đáng sợ, không khí trở nên vô cùng lạnh lẽo.
An Bình An Tĩnh ngẩn ngơ một hồi, hi vọng mới xuất hiện bị dập tắt, bọn họ cũng biết với cái diện mạo như vậy ai có thể nhận thức ra được chứ?! Ánh mắt nhất thời trở nên hốt hoảng, lâm vào một nổi hoang man mờ mịt.
Quá hoang man liền bị rối loạn, lúc này An Bình An Tĩnh cùng Trình Quân Hạo đều có chút luống cuống tay chân.
Con Muỗi là phái người đi điều tra cái xe nhìn thấy trên camera, nhưng khi chiếc xe vào trong khu biệt thự thì bảng số xe liền bị che đi không nhìn thấy rõ, xem ra đối phương sớm đã có âm mưu, mà khi chiếc xe vừa lái ra khỏi khu biệt thự liền hoàn toàn biến mất không thể tìm thấy.
An Bình An Tĩnh mím môi thật chặi, "Trình nhị thiếu, nhất định là kẻ thù của ông, suy nghĩ một chút xem là ai?!"
"Hôm nay Trình lão được người ta cứu đi?! Có thể là kế điều hổ ly sơn hay không?!" Trình Quân Hạo khẩn trương, siết chặt quả đấm, "Nhưng ngay cả hắn được người nào cứu đi ta cũng không biết......"
"Chúng ta đã phái người đến Hổ Bang điều tra rồi......" Con Muỗi vội vã chạy vào khẩn trương mà nói, "Chỉ sợ chuyện này dính líu rất nhiều, thật không đơn giản......"
An Bình An Tĩnh liếc mắt nhìn nhau, một cỗ tức giận dâng lên, nắm quả đấm nhỏ thật chặt, âm thầm cầu nguyện, mẹ, ngươi ngàn vạn lần không được có chuyện gì, chờ bảo bối tới cứu mẹ, trước lúc đó, nhất định không được có chuyện......
Bên ngoài tiếng động cơ bén nhọn của một chiếc xe thể thao được sản xuất với số lượng có hạn thắng gấp ngừng lại, Đêm 13 cùng Bộ Phi Yên nhanh chóng xuống xe, vẻ mặt nghiêm túc, Con Muỗi cùng Đêm 13 đã từng quen biết, không có ngăn cản, mặc cho bọn họ vào phòng.
Đêm 13 cùng Bộ Phi Yên cũng gần như chạy vào, "Trữ Trữ, Lẳng Lặng......"
Trình Quân Hạo quay đầu lại, thấy hai người, đôi mắt trong nháy mắt trợn to, mang theo sự phòng bị cùng căm ghét, "Đêm 13...... Còn ngươi là Bộ Phi Yên?......"
Bộ Phi Yên cười như không cườ, "Người chưa tới cửa, tên đã vào đến, không rãnh chào hỏi, tìm người quan trọng hơn...... Trữ Trữ, người này là cha cậu......"
"Ừ......" An Bình gật đầu một cái, trong ánh mắt nhìn về phía hai người tràn đầy cầu khẩn.
Đêm 13 cùng Bộ Phi Yên vừa nhìn đã thấy đau lòng, dù sao cũng còn là con nít, cho dù kiên cường hơn nữa, cũng chỉ là cố gắng cứng cỏi......
Lúc này Đêm 13 liền soa soa cái đầu nhỏ của hai người bọn họ, "Hốt hoảng sẽ bị loạn, chuyện này giao cho ta cùng Phi Yên đi, bàn về tìm người, ta cùng hắn thành thạo nhất, các cậu đừng quá kích động, An Bình An Tĩnh nghe lời hãy ở chỗ cha các cậu, chúng ta nhất định sẽ tìm ra manh mối, chuyện này đối với năng lực của chúng ta tuyệt đối hoàn hảo, lúc này hi vọng cậu nhất thiết phải phối hợp......"
Nghe những lời này An Bình An Tĩnh ngay lập tức được trấn an, "Vậy thì...... Làm ơn......"
An Bình rất kiên cường, An Tĩnh thì trong mắt đã sớm chứa đầy nước mắt.
"Ta có thể tin tưởng các ngươi sao?!" Trình Quân Hạo tất nhiên tin tưởng thực lực của hai người kia, nhưng thật ra mà nói thì có được mấy phần tin tưởng cũng còn chờ phải thương thảo.
Bộ Phi Yên cười nhạt, "Chỉ bằng cam kết của một sát thủ hạng nhất như ta...... Trình Quân Hạo, anh yên tâm, chỉ với việc An Tâm Á là mẹ của An Bình An Tĩnh, cho dù cô ấy có nằm trong tay của tử thần, chúng ta cũng có thể từ trong tay Tử Thần lôi cô ấy trở lại......"
Trình Quân Hạo rốt cuộc thả lỏng một chút, nhìn ánh mắt Bộ Phi Yên tự tin chắc chắn, anh cũng biết Tâm Á nhất định sẽ không có chuyện gì. Anh âm thầm khuyên mình không nên quá khẩn trương, càng khẩn trương, càng ảnh hưởng đến năng lực phán đoán của mình.
Con Muỗi thật sự rất kinh ngạc, xem ra suy đoán buổi trưa là không sai, giao tình của Bộ Phi Yên cùng tiểu thiếu gia tuyệt đối sâu xa, chỉ sợ hắn tới đây cũng là vì một chân của Ôn Tâm, chuyện mới xảy ra vừa rồi, có sự hổ trợ của hai người này, bọn họ an tâm một chút. Mới vừa rồi anh hai trông rất khẩn trương cũng không biết nên đi đâu để tìm manh mối đi, nhất là nhìn ai cũng đều cảm thấy nghi ngờ, rối loạn giống như rắn bị mất đầu......
Đêm 13 cùng Bộ Phi Yên đã ngồi vào máy vi tính bắt đầu tìm tòi manh mối, nghiên cứu dấu vết để lại trên camera, bọn họ một là thần trộm, một là sát thủ, truy tìm mục tiêu luôn luôn là chuyện thường như cơm bữa, từ trên màn hình này tìm đầu mối đối với bọn họ mà nói là rất quen thuộc, cho nên, chỉ thao tác ngắn ngủi trong vòng 10 phút, một loạt phân tích, đã tìm ra đầu mối.
Khóe miệng Bộ Phi Yên hiện lên một nụ cười nhạt, dần dần phóng đại hình ảnh, tiến hành phân tích, trong laptop chân dung của người trên màn hình trên cánh tay có một khỏa nốt ruồi rất rõ ràng......
Trình Quân Hạo liếc thấy một cái, như bị chuông bao làm giật mình, không nhúc nhích, cái nốt ruồi này, cái nốt ruồi này...... Chẳng lẽ là Lâm Khả Nhân sao?! Không thể nào...... Cô ta chỉ là một cô gái yếu đuối......
Trong lòng như có ma trở nên hốt hoảng. Nhìn động tác kế tiếp của Bộ Phi Yên, tim anh đập như trống trận.
"Chính là cái này......" Bộ Phi Yên đem hình ảnh đưa cho Đêm 13, trên hệ thống Đêm 13 nhập chỉ thị vào, điều tra những người có mối quan hệ với Trình Quân Hạo mà có đặc điểm như trên hình...... Nhất nhất loại bỏ, cuối cùng từ từ chỉ còn lại ba người.
"Các anh......" Trình Quân Hạo kinh hãi trợn to hai mắt.
Đêm 13 phong tình mỉm cười, "Ai nha, không được rồi, khiến Trình nhị thiếu thấy được kỹ thuật của chúng ta, lại khiến cho anh kinh hãi thật là ngượng ngùng a, những người như chúng tôi đây đối với tầng lớp nổi danh quyền quý các nơi trên toàn thế giới đều có tài liệu rõ ràng, tự nhiên...... Anh hiểu mà." Đêm 13 nhún vai một cái, ý tứ anh nhiều lắm cũng chỉ là một con cá đã nằm trong lưới của bọn họ mà thôi.
Trình Quân Hạo rùng mình một cái, trong mắt tóe ra ánh nhìn không thoải mái, hai người này......
Bọn họ một là thần trộm, một là sát thủ, tất nhiên mục tiêu tuyệt đối không phải là bình dân bách tính bình thường, cho nên, có tài liệu rõ ràng cũng là bình thường, nói cho cùng thì bây giờ cũng là dùng để cứu người, Trình Quân Hạo cũng không quá so đo.
← Ch. 125 | Ch. 127 → |