Mối Thù Khó Quên
← Ch.114 | Ch.116 → |
Đột nhiên An Tâm Á không kiềm được mà rơi nước mắt, hôn khắp mặt hai đứa con yêu thương của mình, "Mẹ biết......"
Cô biết anh ta không thể tranh giành được với tình cảm thân thiết của mẹ con họ suốt bảy năm qua, nhưng cô cũng biết, trong lòng của bọn chúng vẫn có cảm giác không hoàn chỉnh, vẫn hi vọng có tình thương của người cha...... An Tâm Á cũng không thế nào tàn nhẫn chia rẽ bọn họ được.
Có lẽ, ở lại đây cũng không sao.
Trong lúc nhất thời, trong phòng tắm tình cảm cực kỳ ấm áp, bọt xà phòng đầy khắp phòng, rất đẹp......
*
Khi An Tâm Á ngủ, An Bình An Tĩnh mới chạy đến một gian phòng khác, mở máy vi tính ra, nói chuyện với Đêm 13.
An Bình: Có ở đó không?! Ra ngoài......
Đêm 13: Gọi một tiếng sư phụ, bảo bối thân yêu.
An Bình: Ta nói, thù này không báo không phải là quân tử, ta muốn báo thù.
Đêm 13:...... , cha cậu không phải đã bắt được lão cha đó rồi sao?! Lại nói, hiện nay thế lực của cha cậu vẫn vô cùng mạnh mẽ, dĩ nhiên so với ngươi sư phụ như ta còn mạnh hơn nửa kìa.
An Bình: cút......
Đêm 13: (muốn khóc)......
An Bình âm hiểm cười một tiếng: không phải còn có một người phụ nữ vẫn chưa giải quyết đó sao, ta phiền lắm, nhìn mấy tin tức mà muốn nổi giận.
Đêm 13 bày tỏ: Hôm nay ta cũng thấy tin tức......
An Bình: Ta muốn mua một chân của ả ta, làm cho ả ta từ này về sau không còn có khả năng uy hiếp mẹ ta nửa......
Đêm 13: Chết tiệt, Trữ Trữ, cậu càng ngày càng không còn thuần khiết nửa rồi, cậu ra giá bao nhiêu?! Lại nói, phải tìm tới một sát thủ hạng nhất chỉ để giải quyết một cô nàng Ôn Tâm có thể quá lãng phí hay không?!
An Bình: không lãng phí, ta muốn ả ta cả đời không quên, sống không bằng chết, ta chi ra một triệu, đây chắc đủ mời được Bộ Phi Yên. (1 Nhân dân tệ - 1 CNY = 3400 VND, 1 tr CNY = 3 tỷ 400 triệu VND, má ơi giàu muốn té ghế =. =!)
Đêm 13 da gà rớt đầy đất, mẹ nó, tên nhóc này nếu có một ngày muốn đối địch với người sư phụ như hắn, vậy hắn không phải sẽ gặp phải bi kịch của cuộc đời rồi...... Sao mà hại thần kinh quá.
Đêm 13:...... Được rồi, ta giúp cậu liên lạc. Chết tiệt, tên nhóc nhà ngươi thật có tiền......
Cảm giác thấy một triệu mời sát thủ hạng nhất Bộ Phi Yên quá là lãng phí.
An Bình cười một tiếng, híp mắt liếc nhìn Lẳng Lặng ở một bên gần như ngủ gật, tắt Computer, ôm cậu cùng đi ngủ.
Nhìn tấm hình chân dung xong, Đêm 13 mới mở ra hộp thoại của một người khác: có nhiệm vụ rồi, ra ngoài......
(bảo bối thân yêu muốn báo thù, lại có kim bài miển tử càng không sợ sảy ra chuyện gì, hắc hắc... )
Bộ Phi Yên: nhiệm vụ gì?! Ta đang trong kỳ nghỉ dưỡng và hồi phục sức khỏe mà.
Đêm 13 giận: Là Trữ Trữ yêu cầu, một triệu mua một chân của một người phụ nữ......
Bộ Phi Yên mừng rỡ đứng lên: thật sao, là cậu bé đó, là cậu bé thần đồng sáu tuổi đó, ta không muốn tiền, ta chỉ muốn gặp mặt cậu bé đó một lần, hôn nó một cái.
Đêm 13: Tên biến thái......
Bộ Phi Yên yên lặng mà cười, xem ra cần phải đến thành phố A tham quan vui chơi một lần rồi.
Cặp song sinh muốn phản kích, có thù oán không báo, thật không phù hợp với phong cách làm việc của bọn họ, An Bình yên lặng suy nghĩ, nắm chặt tay nhỏ bé của An Tĩnh, hai anh em bọn họ từ nhỏ đã tương thân tương ái, trải qua chuyện sống chết trước mắt, không thể không đề cao cảnh giác, nếu không, ngộ nhỡ...... Mẹ cùng Lẳng Lặng cũng sẽ rất lo lắng, cậu cũng sẽ cực kỳ lo lắng và khó chịu, không bằng trước tiên giải quyết những thứ phiền toái không cần thiết này.
Còn có cái tên Bang chủ Hổ Bang đó nửa......
An Bình híp một cái mắt, lần sau tốt nhất khôn ngoan thì đừng chọc tới cậu, nếu không nhất định sẽ giết hắn. Chỉ là hiện tại, thế lực của hắn cũng không thể khinh thường thôi, hắn ta nếu dám động đến cậu lần nửa, lại mang đến phiền toái cho Trình Quân Hạo thì tuyệt đối không để yên, trước tiên giải quyết ả Ôn Tâm đáng chết đã làm mấy hành động lén lút khiến người ta tức giận này đã......
*
Lúc Trình Quân Hạo xuất hiện tại Ưng Môn, các anh em Ưng Môn đã từ bến tàu trở về rồi, súng ống đạn dược đã thuận lợi xuất cảng, không có sơ xuất. Trình Quân Hạo thở phào nhẹ nhõm, kể từ hôm nay Hổ Bang có hành động dòm ngó muốn chiếm lĩnh vực này, anh liền đề cao cảnh giác, chỉ sợ bên kia còn có chiêu thứ hai, chỉ là, may mắn Đêm 13 đã làm nổ hang ổ của Phó Vũ Hoàng làm hắn bị một trận rối loạn, cũng không có thời gian dư thừa để ý đến anh, chuyện này làm Trình Quân Hạo rất đắc ý......
Chỉ là cái tên Phó Vũ Hoàng này, hắn vẫn còn chưa từ bỏ ý định, dã tâm của người này, không thể khinh thường, so về thế lực hiện tại ở thành phố A, gần như anh với hắn ta thế lực ngang nhau......
Cho dù hiện tại bình an vô sự, không có nghĩa là về sau Phó Vũ Hoàng không động lòng riêng, chỉ sợ.. , trong lòng Trình Quân Hạo vừa nghĩ ngợi vừa đi vào Ưng Môn.
Con Muỗi ra đón, "Bến tàu vô sự, các anh em cũng an toàn......"
Trình Quân Hạo gật đầu một cái, trực tiếp thẳng hướng địa lao đi đên, sắc mặt dần dần âm trầm.
Con Muỗi không lên tiếng, vào đến trong lao, nghe tiếng Trình lão mắng, hắn tức giận mắng to nghiệt chủng thì Con Muỗi mới cau mày nói: "Vẫn mắng đến bây giờ, mẹ nó, thật muốn cắt đầu lưỡi hắn......"
Sao có thể có nhiều hơi sức như vậy?! Con Muỗi cũng khiếp sợ......
Trình lão vừa nhìn thấy Trình Quân Hạo tới, vọt tới đứng ở trước cửa sắt, "Mày là một thằng con bất hiếu, nghiệt chủng đáng chết, tao là cha mày, thả tao ra ngoài......"
Mặt hắn đỏ lên, giận không kềm được.
Trình Quân Hạo lạnh lùng cười một tiếng, "Lúc này mới nói tới tính cha con giữa hai chúng ta, có thấy quá muộn rồi hay không?!"
Trình lão nhìn vào đôi mắt âm trầm của anh, trong đôi mắt cũng chỉ có tầng sương lạnh lẽo dày đặc.
Trình Quân Hoa vẫn như cũ vì được tiêm ma túy vào, mà nắm ở sát vách trong lồng sắt mà kêu rên, khuôn mặt Trình lão vẫn tỉnh táo như cũ, hai người nhìn nhau. Trình lão cắn răng, "Không nghĩ tới vây cánh bây giờ của mày lại cứng như vậy rồi......"
Ưng Môn bây giờ là Đệ Nhất Bang phái, CBD còn là công ty đứng đầu Quốc Nội, lợi thế trên tay nó càng ngày càng nhiều, còn có người đàn ông kia, thế nhưng lại biến hóa vô thường, làm sao nó lại có nhiều kỳ nhân dị sĩ ở bên cạnh như vậy chứ?!
Trình lão tâm cơ nặng nề, nhìn chăm chú anh, mặt ngậm đầy thù hận.
"Vậy cũng phải cảm tạ ơn vun trồng của ông, người cha tốt của tôi......" Trình Quân Hạo lạnh lùng cười một tiếng, anh không thể tha thứ cho chuyện ông ta bắt cóc ba đứa con trai của anh. Không thể tha thứ.
Trình lão cắn răng nghiến lợi, là sơ sót của lão, lại để cho nó có thể ẩn mình bồi dưỡng được nhiều thế lực có thể đối đầu với lão như vậy, thật là đáng chết. Trình lão hối hận không thôi, cắn răng nói, "Đáng lẽ khi mày còn bé tao nên giết chết mày......"
Trình Quân Hạo trên trán hiện lên gân xanh, "Ông bây giờ...... Ở trong lao, có cách sao? Hừ, tôi không muốn một đao tiện nghi giết chết ông đâu, tôi muốn giữ lại mạng của ông, để ông từ từ nhìn Trình Quân Hoa bị giày vò đến chết......"
Con Muỗi đem Trình Quân Hoa ra ngoài, hắn ngã nhào trên đất, không bò dậy nổi, ý chí mơ hồ, "Thuốc, ta muốn thuốc...... Ô......"
Trình Quân Hạo âm trầm nở nụ cười, "Người cha tốt, ông xem......"
Con Muỗi sai người tiêm thuộc cho hắn, Trình Quân Hoa càng thêm lâng lâng, cả người cứ mơ màng chiềm đắm trong ảo tưởng.
Trình lão thủy chung nhắm mắt, mím môi thật chặt, sắc mặt tái xanh, không nhìn, nhưng nỗi thống khổ của lão, Trình Quân Hạo thấy được, nhưng anh chưa thấy đủ, không hài lòng, nhưng khổ sở anh đã phải chịu trước đây đâu chỉ có bấy nhiêu là đủ.
← Ch. 114 | Ch. 116 → |