Bảo Bối, Mẹ Không Giữ Được
← Ch.022 | Ch.024 → |
"Ở trên đường, tôi hướng anh cầu cứu, anh không phải cứu coi như xong, báo cảnh sát cũng không chịu báo, anh không phải là đàn ông, có cái linh kiện này có ích lợi gì chứ?!" An Tâm Á không chút khách khí, lần nữa một quyền đánh đi lên.
Trình Quân Hạo sắc mặt đỏ tím, MD, anh giận điên lên, cắn răng, "Cô dừng tay cho tôi, không muốn nổi tiếng nửa sao?!"
Anh cũng không muốn giải thích chuyện trên đường, bởi vì anh không thấy cần thiết phải giải thích.
Vừa nhắc tới chuyện này, An Tâm Á lại càng không bình tĩnh, "Đồ đàn ông ghê tởm, anh căn bản là chỉ muốn chiếm tiện nghi của tôi, anh sẽ giúp tôi sao? Không thể nào......"
Tâm tình cô khó chịu, nghĩ tới việc vừa mới hy sinh dáng điệu kia, cơn tức giận muốn đánh người của cô lại xông lên, không chút khách khí một quyền đánh lên tiểu huynh đệ của anh.
"A......" Rốt cuộc Trình Quân Hạo chịu không được, phát ra một tiếng tiếng kêu thảm thiết, trên người gân xanh nổi lên, dáng vẻ rất kinh khủng.
An Tâm Á bị anh làm cho cả người run lên, ách...... Dường như cô có chút tàn khốc rồi, linh kiện của anh ta, giống như rất yếu ớt, bộ dạng rất đau......
Một chút xíu đau lòng nổi lên.
Cô cười hắc hắc, trong lòng lại thầm dễ chịu, báo được thù của bảy năm nay, tâm tình làm sao mà lại không sung sướng được chứ?! Ha ha......
An Tâm Á thấy anh cũng rất nhếch nhác, báo thù cũng sảng, hơn nữa ánh mắt của anh rất đáng sợ như muốn ăn thịt người, cô rụt đầu lại, không dám nán lại thêm nửa, giơ giơ lên quả đấm nhỏ phách lối mà nói: "Lần sau còn dám như vậy, nhất định sẽ đánh anh......"
Cô nhảy xuống, sắp xếp ổn thỏa y phục, chạy như điên ra khỏi phòng, một bên gọi điện thoại cho An Bình, "Bảo bối, mẹ không giữ được......"
An Bình ở bên kia ôm bụng cười lăn lộn, đã sớm cười đến khuôn mặt méo mó, cũng rất có lương tâm, nhắc nhở An Tâm Á, "Đi về hướng bên phải, bên đó có một cái thang máy dùng vận chuyển hàng hóa, trực tiếp xuống lầu một, mẹ ra ngoài thì nhắm hướng tây mà đi, xuyên qua cái hẻm nhỏ ngồi xe thì đến nhà rồi, không ai có thể bắt được mẹ......"
Tiếng cười của cậu làm An Tâm Á cả người run lên, lúc này chạy trối chết quan trọng hơn, cũng không còn chú ý tới An Bình đang cười cái gì, càng không có nghĩ tới cậu làm sao lại biết cô muốn hỏi cái gì, vừa ra khỏi phòng như một làn khói chạy như điên xuống lầu......
An Bình cúp điện thoại, nắm tóc, đấm cái bàn, đều không thể phát tiết cơn buồn cười của cậu, nhất là nhìn người đàn ông trên màn ảnh, cậu thật là muốn cười điên rồi......
← Ch. 022 | Ch. 024 → |