Cậu em dính vào lưới tình (3)
← Ch.109 | Ch.111 → |
Bạn gái?
Cách xưng hô này lại làm cho khuôn mặt anh tuấn của Đường Tiếu rộ lên nụ cười lần nữa. Trong lòng hắn không nhịn được nghĩ muốn, nếu bà chị ngốc nghếch kia mà là bạn gái của hắn, thì cuộc sống sau này nhất định sẽ muôn màu muôn vẻ, không còn cảm giác nhàm chán, buồn tẻ nữa rồi!
"Cám ơn!"
Đường Tiếu nhận hoa xong, nhìn cô nhân viên tiếp thị cười cảm kích. Cô nhân viên tiếp thị cũng cười rạng rỡ nhìn Đường Tiếu. Ai nhìn thấy bọn họ, nhất định sẽ cho rằng đây là một cuộc giao dịch hoàn mỹ! Người bán vui vẻ còn người mua thoải mái! Đây chính là tôn chỉ cho cuộc mua bán hoàn hảo đi!
...
"Nhanh nhanh nhanh!"
Sau khi Đường Tiếu lên xe mới phát hiện ra mua kem là hành động chẳng sáng suốt chút nào. Dọc đường đi, hai mắt hắn cứ dán chặt vào ly kem, chỉ sợ Vô Ưu còn chưa kịp nhìn thấy, thì nó đã không còn hình thù gì nữa rồi.
"Đi gặp bạn gái sao! Tuổi trẻ thật tốt!"
Bác tài xế nhìn bộ dáng lo lắng của Đường Tiếu, hâm mộ nói. Đường Tiếu nghe thấy người ta nói 'bạn gái' trong lòng ngất ngây. Nhưng khi thấy tay mình bị dinh dính vì kem, thì hắn cười không nổi nữa rồi. Hắn giục bác tài xế:
"Đại ca thoát khỏi đây nhanh nhanh một chút, nếu không tôi sẽ bị bà chị mình đánh chết mất!"
Bà chị? Không phải là bạn gái sao?
Nghe Đường Tiếu nói thế bác tài xế sững sờ, nhưng mà cũng không hỏi lại. Mỗi ngày có nhiều người đi xe như vậy, có bộ dạng gì mà hắn chưa nhìn thấy chứ, tình yêu chị em nha. Hắn hiểu mà!!
...
Đường Tiếu vừa đi vào khu vực phòng bệnh đã thành công thu hút hết ánh mắt của mọi người. Một là vì ly kem hắn cầm trong tay đã bị tan chảy, hai là vì con búp bê to bự trong lòng hắn. Còn thứ ba là vì, đương nhiên là do tư thế không được tự nhiên của hắn rồi. Tay này hắn cầm ly kem, tay kia hắn cầm túi đồ, còn con búp bê to bự được kẹp ở nách.
Chật vật!
Đường Tiếu cảm thấy cuộc đời của mình chưa bao giờ gặp phải tình cảnh chật vật như thế này, nhất là khi nhìn thấy ly kem đang nhỏ giọt trên tay, hắn càng không nhịn được khóc thét lên trong lòng. Đã 'nóc nhà thủng lại còn gặp mưa suốt đêm'! Lúc này điện thoại của hắn lại vang lên...
Giống như quãng đời còn lại chẳng được bao lâu sẽ chia lìa.
Hô hấp càng lúc càng không được rõ.
Đường Tiếu không thể làm gì khác hơn là đặt túi đồ xuống đất, sau khi nhìn số hiển thị trên màn hình nói:
"Này, bà chị, đừng có giục, tôi tới rồi, cô nằm phòng nào hả!"
Hắn nói xong, không thấy Vô Ưu nói gì, không nhịn được gào khóc, khoa trương nói:
"Sao hả? Không biết? Chính mình nằm ở phòng nào cô cũng không biết?"
Bà chị ngốc nghếch!
Ở đầu dây bên kia, Vô Ưu nói nhỏ một câu:
"Ai da, để tôi xuống giường xem là biết ngay thôi! Nhưng mà, lại bị vướng chai nước đang truyền rồi!
Ai da, điện thoại di động của tôi sắp hết pin rồi!"
Đường Tiếu không hiểu Vô Ưu không khỏe ở chỗ nào mà còn phải truyền cả nước, cho nên vội vàng nói:
"cô đừng động đậy, tôi biết cô ở phòng này, tôi sẽ qua đó ngay!"
"Sao cậu biết...."
Vô Ưu còn chưa nói hết câu, Đường Tiếu đã nghe thấy tiếng báo hiệu điện thoại hết pin rồi. hắn không thể làm gì khác hơn đành đến bàn hướng dẫn hỏi:
"Chào cô y tá, xin hỏi Vô Ưu nằm ở phòng bệnh nào vậy?"
cô y tá nhìn đánh giá khuôn mặt rạng rỡ như ánh mặt trời của Đường Tiếu, thấy đó là một hotboy vườn trường, cười hỏi:
"Anh nói là cô Nhạc Vô Ưu sao?"
Chắc là thế đó.
Đường Tiếu cười gật đầu. cô y tá cũng chẳng hề xem sổ ghi chép, nói luôn:
"cô ấy là chị gái của anh sao? Chồng cô ấy trông rất đẹp trai, đứa con cũng thật đáng yêu nha!"
Chị gái!
Đường Tiếu nghe thấy từ này, trong lòng vô cùng khó chịu, vì vậy sau khi liếc nhìn cái thẻ tên trên ngực cô y tá, khó chịu nói:
"Y tá Mã Tiểu Huỳnh, cô ấy là vợ tôi. Người đàn ông đó chính là anh trai cô ấy, đứa bé là con trai tôi!"
hắn nói xong, cảm thấy không tệ, trên mặt lại xuất hiện nụ cười thật tươi. cô y tá nghe xong, ngượng ngùng hỏi:
"Hả? Xin lỗi. Tôi trông anh trẻ như vậy, tưởng là... Ai da, thành thật xin lỗi!"
Trước vẻ áy náy của cô y tá, Đường Tiếu hào phòng nói:
"không sao. Đứa con sinh ra khi tôi đang học cấp ba, chúng tôi vốn là tình yêu chị em."
hắn nói xong, khuôn mặt đẹp trai còn phóng điện, nháy nháy mắt với cô y tá, sau đó nói:
"Bây giờ tôi có thể đi gặp cô ấy rồi chứ?"
"Oh, à, đương nhiên rồi. Phòng chăm sóc đặc biệt tầng 17!"
Phòng chăm sóc đặc biệt? Sao nghe có vẻ nghiêm trọng như vậy hả? Đường Tiếu nghĩ vậy, lo lắng hỏi:
"Xin hổi, cô ấy bị làm sao vậy?"
Sau khi hỏi xong, thấy ánh mắt nghi ngờ của cô y tá, giải thích:
"Là thế này, tôi nghe thấy cô ấy không khỏe vì vậy vội đi máy bay suốt đêm để về đây, cho nên...."
Cảm động! Lãng mạn!
thật nghi ngờ tên tiểu tử Đường Tiếu này lúc còn đi học có phải người yêu của đại chúng không nữa. Vừa mở miệng ra đã đánh trúng vào đòn tâm lý tình yêu lãng mạn của con gái rồi, lại nói ra câu thâm tình như vậy, cô y tá có thể nói gì nữa đây, đương nhiên là cười nói thật đáp án rồi:
"Dạ dày của vợ anh có chút vấn đề nhỏ. Thường ngày chỉ cần chú ý về ăn uống thi rất nhanh sẽ khỏi thôi."
cô ta nói xong, thấy Đường Tiếu mang theo một đống đồ nói:
"Anh mang những thứ này cũng phải qua một thời gian nữa mới ăn được nha. Nhưng mà..."
cô y tá nhìn ly kem đã trở nên vô cùng thảm hại nói:
"Nhưng mà, cái này rõ ràng là không thể chờ được nữa rồi."
"Vậy nếu cô không chê tôi tặng nó cho cô ăn nha."
Đường Tiếu cười, chìa ly kem về phía cô y tá. cô y tá lắc đầu cười khéo léo nói:
"Tôi không chê, nhưng mà trong giờ làm tôi không được phép ăn!"
Sau khi nói xong, không đành lòng nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Đường Tiếu, nói tiếp:
"Tôi nghĩ cô ấy dù không ăn được, nhưng nếu thấy sẽ rất vui!"
Nhìn thấy không ăn được!
Vui?
Hì hì, ý kiến hay! Ở trước mặt bà chị kia hắn sẽ ăn hết ly kem. Vui? Ha ha, rất có thể cô ấy sẽ nôn nóng đến khóc mất! Đường Tiếu nghĩ vậy, cười nói:
"Cám ơn cô y tá, Xin hổi thang máy ở chỗ nào?"
"Bên kia kìa, xin mời."
cô y tá đua tay ra chỉ, không chút nghi ngờ. Đường Tiếu nhanh chóng cầm một hộp chocolate đặt lên trên bàn, cười nói:
"Cám ơn. Tạm biệt."
nói xong, cấp tốc đi về phía thang máy. cô y tá nhìn hộp chocolate như mở cờ trong bụng. Đúng là người đàn ông không tồi! Đáng tiếc, đã không còn nữa rồi!
Ôi, đến khi nào thì mới có một người đàn ông hoàn mỹ xuất hiện trước mặt cô ta đây? Anh trai của cô gái đó cũng không tệ đi. Vốn tưởng rằng anh ta đã có vợ con rồi bây giờ xem ra anh ta là người đàn ông độc thân hoàng kim nha. Nếu nói như vậy, không phải cô ta lại có cơ hội sao. Nghĩ vậy, trên mặt Mã Tiểu Huỳnh hiện lên nụ cười thèm muốn.
....
"Này, chờ một chút!"
Lúc Đường Tiếu đi tới, thấy thang máy đang từ từ đóng lại, Mắt thấy thang máy đã chuẩn bị đóng lại, nên hắn vội vàng chặn lại. Người bên trong rõ ràng là tính tình không được tốt lắm, chẳng giúp hắn giữ mở thang máy ra, cũng may chân của hắn đủ dài, hành động cũng đủ nhanh, nếu không chắc chắn sẽ không ngăn cản được cái thang máy này đóng vào rồi.
Con người kỳ quái!
Đường Tiếu nhìn người đàn ông mặc áo khoác trắng, mặt đeo khẩu trang, tay đeo bao tay, không nhịn được nói thầm trong bụng. Sao nhìn thế nào hắn cũng thấy người này âm u như vậy hả? Cảm giác thật quái lạ!
17!
Ngay lúc Đường Tiếu đang nghĩ có nên ấn số tầng cần lên không thì người kia đã ấn trước. thật trùng hợp, hắn ta cũng lên tầng 17!
Cảm giác người này giống như bác sĩ khám nghiệm tử thi vậy, không phải là bác sĩ điều trị cho bà chị kia đó chứ? Hai người này mà ở cùng một chỗ, nhất định sẽ không thể hòa hợp được! Đường Tiếu nghĩ vậy, trên khuôn mặt rạng rỡ của hắn xuất hiện một nụ cười quái lạ. Ha ha, bởi vì điều này làm cho hắn nghĩ tới, không biết khi lửa mà gặp băng thì sẽ thành ra cái dạng gì nữa!
Ding!!
Cửa thang máy mở ra, Đường Tiếu lịch sự muốn nhường cho vị bác sĩ đang cầm ống tiêm kia đi ra ngoài trước. Bác sĩ dùng đôi mắt lạnh như băng nhìn hắn.
Trời ạ!
Đúng là người thận trọng!
Đường Tiếu nghĩ vậy, vội ra khỏi thang máy đi tìm phòng chăm sóc đặc biệt của Vô Ưu. Hóa ra cả tầng 17 cũng chỉ có vài phòng chăm sóc sức khỏe để trống và cũng chỉ có một phòng chăm sóc đặc biệt và mỗi phòng đó là có người ở! Người có tiền! d‿ đ✩l‿ q✩đ Đường Tiếu nghĩ vậy, đưa tay chuẩn bị gõ cửa, nhưng tò mò lại quay đầu nhìn người bác sĩ kỳ quái kia!
Trong tay hắn cầm ống tiêm, không phải đi xem bệnh cho Vô Ưu vậy thì xem cho ai đây?
Không có ai!
Sau khi nhìn thấy không có ai, trong lòng Đường Tiếu không hiểu sao lại có một dự cảm xấu! Sau đó như nghĩ tới điều gì đó, hắn vội vàng nhìn về phía thang máy, quả nhiên thang máy đang đi xuống dưới tầng một!
Trời ạ!
Hắn nghĩ thầm đúng là người xấu tâm hoài bất quỹ (lòng dạ bất chính), đến để hại Vô Ưu?
"Này!"
Ah!
Ngay lúc Đường Tiếu đang lo sợ bất an trong lòng nghĩ cách phải làm như thế nào thì Vô Ưu mở cửa ra. Hắn sợ tới mức hét lên một tiếng, rút cuộc ly kem trong tay cũng bị hy sinh một cách vẻ vang. Nhưng mà, Vô Ưu cũng đã nhìn thấy!
"Trời ạ, lãng phí lương thực sẽ bị trời tru đất diệt, sẽ bị trời phạt!"
Vô Ưu nhìn ly kem rơi trên mặt đất vô cùng đau lòng! Giống như nó là bảo vật vậy. Đường Tiếu nói:
"Không phải là cô đang truyền nước sao? Sao lại đi ra ngoài?"
Nói đến đây hắn không nhịn được nhìn vào phía trong phòng bệnh, nhưng lại không thấy cái gì cả. Vô Ưu nói hiển nhiên:
"Vừa mới truyền nước xong, nên cô y tá tháo ra cho tôi!"
Vô Ưu vừa nói vừa tự nhiên đưa cánh tay sưng phù của mình lên cho Đường Tiếu xem. Đường Tiếu xem xong, lắc đầu cười nói:
"Cô a, lớn như vậy rồi mà còn trốn tiêm! Cô là trẻ con hả, lộn xộn!"
"Đi, không biết lớn nhỏ gì cả! Tôi là chị cậu đó!"
Thấy Đường Tiếu nói chuyện với mình giọng giống như nói với trẻ con, Vô Ưu rất không hài lòng. Đường Tiếu thoải mái nói:
"Bà chị! Không tranh cãi với cô nữa! Tránh ra nào!"
Đường Tiếu vừa nói vừa đẩy Vô Ưu ra đi vào bên trong phòng bệnh xa hoa.
...
"Oh oh, không tệ nha! Bà chị, người có tiền có khác!"
Đường Tiếu vừa đánh giá phòng bệnh xa hoa, vừa nhòm ngó đồ đạc bên trong tấm tắc. Nhưng hắn cũng chỉ là than thở, chứ không có gì khác như hâm mộ, ghen ghét hay là cảm xúc gì đó.
Vô Ưu nói với Đường Tiếu:
"Đúng vậy! Ở đây thật lãng phí. Chi phí cao như vậy, đúng là đốt tiền!"
Đường Tiếu nghe xong, bực tức hỏi:
"Oh, sao hả? Cô không phải là người có tiền hả? Hơn nữa, ở phòng này cô không phải bỏ tiền ra sao?"
Đối mặt với vấn đề của Đường Tiếu, Vô Ưu thản nhiên nói:
"Bà nội tôi là người nghèo, mẹ tôi là người nghèo, nên tôi cũng vậy, là người nghèo!"
Đường Tiếu nhíu mày nói:
"Phú bà hàng tỉ còn coi là người nghèo! Vậy trên thế giới người như thế nào mới được xem là người có tiền hả?"
Vô Ưu nghe xong câu này sững sờ, lập tức nói:
"Ha ha, đúng vậy! Nói thế thì tôi cũng vậy rồi, là người có tiền!"
Đường Tiếu nhìn bộ dáng đơn thuần, cười khúc khích của Vô Ưu, quan tâm hỏi:
"Phương Đông Dạ trả tiền cho cô ở đây?"
Vô Ưu trả lời đương nhiên:
"Dĩ nhiên rồi, Phương Đông Dạ nói đây là tai nạn lao động, cho nên tất cả sẽ tính vào tiền công quỹ của công ty!"
Bệnh Dạ dày cũng tính là tai nạn lao động? Đường Tiếu nhíu nhíu mày cười lơ đễnh, ánh mắt nhìn Vô Ưu giống như nhìn kẻ ngốc, trong lòng than thầm: Bà chị ngốc nghếch!!
...
"Cái này là cho tôi hả. Haha, thật đáng yêu!"
Vô Ưu vừa nhìn thấy Đường Tiếu đã thích luôn cục cưng to đùng lông lá xù xì trên tay hắn rồi. Hai mắt cô nhìn chằm chằm con búp bê, không rời mắt lúc nào. Ngay cả đồ ăn cũng không thèm nhìn. Bởi vì lúc còn bé cô đã rất thích một con búp bê thật to như thế rồi, nhưng bởi vì không có tiền để mua nên cô chưa bao giờ có được con búp bê lớn đến như vậy. Hôm nay có người mang đến, đương nhiên cô không thể rời mắt đi được rồi. Nhưng cô đợi một hồi lâu rồi mà vẫn không thấy Đường Tiếu mở miệng cho cô!
Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa!
Cho nên, không thể chịu nổi sức hấp dẫn của nó, Vô Ưu đưa tay ra cướp lấy.
"Tôi nói cho cô sao?"
Đường Tiếu đùa Vô Ưu, Vô Ưu da mặt dày nói:
"Tôi lấy được thì nó là của tôi! Tặng quà khi đến thăm người bệnh là việc nên làm."
Cô nói xong, ôm con búp bê đến bên giường bệnh, bởi vì cô muốn cảm nhận cảm giác khi ôm búp bê nằm trên giường.
"Uh, thật thoải mái!"
Vô Ưu ôm búp bê, trên mặt chỉ còn lại nụ cười vô cùng thoải mái. Đường Tiếu nhìn điệu bộ cùng khuôn mặt trẻ con của cô, lộ ra nụ cười trìu mến. Hắn nghe thấy âm thanh truyền ra từ trong chăn của Vô Ưu, mang theo chút quái lạ, hắn lặng lẽ đi đến vạch chăn ra. Nói như thế nào nhỉ? Đúng! Không nhìn không biết, vừa nhìn đã bị hù cho giật mình rồi.
Một túi to căng phồng bên trong toàn là đồ ăn đóng gói, tất cả đều được cô giấu hết vào trong chăn. Nhìn túi đồ còn thừa Đường Tiếu liếc mắt một cái đã nhìn ra Vô Ưu phải ăn một đống lớn rồi!
"Đây là cái gì!"
Đường Tiếu biết rồi còn hỏi. Vô Ưu 'a a ô ô' một hồi mới giải thích:
"Cái này hả! Đây là đồ ăn vặt nha. Bé Diễm ăn còn lại!"
Đổ thừa! Dù sao Bé Diễm cũng không có ở đây, cho nên đành đổ thừa cho cậu bé vậy. Đường Tiếu không vừa lòng nhìn cô nói:
"Nói dối cái mũi sẽ dài ra đó."
Vô Ưu đương nhiên biết đây là trong chuyện cổ tích để lừa người ta, nếu không nhất định cái mũi của Phương Đông Dạ đã có thể đọ được với vòi voi rồi. Mặc dù nghĩ là như vậy nhưng Vô Ưu vẫn lo sợ mà sờ lên chiếc mũi của mình. Sau đó thành thật nói:
"Là tôi ăn, nhưng tôi cũng không có biện pháp nha! Tôi muốn ăn, nhưng bọn họ sống chết cũng không cho tôi ăn, chỉ cho tôi ăn cháo, như vậy đúng là hành hạ mà!"
Đối mặt với vẻ ủy khuất của Vô Ưu, Đường Tiếu nhăn mặt lại, quả quyết nói:
"Người bệnh thì phải có bộ dáng của người bệnh. Không thể hành động tùy ý được, nếu không lần sau còn nằm viện đừng bảo có tôi đến thăm cô!"
Hắn vừa nói, vừa không chút khách khí tung chiếc chăn của Vô Ưu lên, sau đó đem hơn một nửa số đồ ăn không tốt cho sức khỏe trong đó ném toàn bộ vào thùng rác trong tiếng thét chói tai của Vô Ưu.
← Ch. 109 | Ch. 111 → |