Tiểu cừu chọc sói
← Ch.26 | Ch.28 → |
Nghe ngóng mãi chẳng có động tĩnh nào ở bên ngoài, Lục Tình áp tai vào cánh cửa, đột nhiên cảm thấy lành lạnh sống lưng, cô chưa kịp quay lại đã bị động tác kinh người của hắn làm cho giật mình. Cô sợ hãi hét lên, đánh loạn sau lưng hắn.
"Đông, em sai rồi! Mau thả em xuống"
Lãnh Phương Đông hừ lạnh một tiếng, hắn 🦵●𝒾ế●m nhẹ khóe môi đồng thời vỗ mạnh cái 𝖒.ô.𝐧.ɢ nhỏ 〽️.ề.Ⓜ️ 𝐦.ạ.𝐢 của Lục Tình, bước chân nhanh nhẹn dài rộng bước đến bên chiếc giường lớn.
"Á... đau" Lục Tình nhăn nhó mặt mày, cô không dám ngước lên, má ơi! Hắn thật sự chẳng biết thương hoa tiếc ngọc.
Hắn chẳng nói chẳng rằng, ngón tay thô lỗ lôi kéo vướn víu trên người cô, †♓â*п ⓣ*h*ể trắng nõn phơi bày dưới ánh nắng rực rỡ, bầu ⓝ●ɢự●𝐜 sữa căng tròn nằm gọn trong lòng bàn tay to lớn.
Hơi thở nóng hổi đầy ma mị dán bên vành tai mẫn cảm, bỗng chốc cả người Lục Tình trở nên пó𝐧·🌀 ⓡ𝒶·ⓝ, hắn cúi xuống 𝐡●ô●𝖓 🦵ê.𝓃 đỉ𝐧.ⓗ hồng khiến cô rùng mình ngây ngất, miệng nỉ non r.ê.п ⓡ.ỉ.
Cả người cô trần như nhộng, đ*ư*ờ𝓃*🌀 𝐜*𝖔n*g mê người phô bày như đóa hoa khoe sắc. Lãnh Phương Đông hì hục ngụp lặn trong cảm giác đ.ê ɱ.ê của tình dục. Việc duy nhất hắn muốn làm bây giờ chính là ăn cô một cách triệt để nhất. Người phụ nữ này được cưng chiều quá mức rồi, còn dám chọc lửa xong ngoắc đuôi bỏ chạy.
"Đừng cắn, đừng cắn nơi đó" Lục Tình mếu máo đẩy đầu hắn ra. đầu v* không chừng đã sớm lìa khỏi, đỉnh hồng sưng đỏ lợi hại.
"Ngoan, không cắn nữa" Lãnh Phương Đông chèn ép cô dưới 𝖙.♓â.𝖓 ⓣ.𝖍.ể cao ngất, 𝖑❗_ế_𝖒 🌜ắ·n mô·❗ cô.
"Đau quá! Anh thật quá đáng" Cô tức giận trào nước mắt, thật đáng giận.
"Lát nữa anh xoa giúp em, ngoan tách chân ra" Hắn ngăn cô vùng vẫy, âu yếm 🅓●ụ ◗●ỗ cô phối hợp.
"Không muốn"
"Được" Hắn thản nhiên đáp, cánh tay lực lưỡng nắm lấy hai đùi cô tách ra, Lục Tình sớm đã bị trêu chọc đến ẩm ướt, quần lót mỏng manh không che giấu được dịch ái thấm đẫm. Nên hắn rất dễ dàng tiến vào, từng ngón tay len lỏi ×*â*m ⓝ𝖍*ậ*🅿️ khiêu khích.
Theo thói quen, Lục Tình ôm chặt lấy hắn ✔️ⓤố-✞ ☑️-𝖊 da thịt trơn trụi.
"Ưm..." Cô che miệng t𝒽●ở d●ố●↪️, tay chân bũn rũn nằm xụi lơ.
"Đông, ngừng lại" Hai mắt cô ngập nước, hốc mắt cay xè, chống đỡ cơ thể mềm nhũn. Cô ngồi dây dụi dụi vào lồng ռɢự.🌜 rắn chắc, tham lam hít lấy mùi vị nam tính mạnh mẽ trên người hắn.
Hắn nâng cằm cô lên, ♓_ô_ռ khắp khuôn mặt ửng hồng, đầu lưỡi nóng hổi 𝖑-𝖎ế-Ⓜ️ cắn quanh cổ, xuống 𝖓·𝖌·ự·𝖈 vừa dịu dàng vừa da diết. Lúc thì cuồng nhiệt dữ dội, hai †𝒽*â*n т𝒽*ể dựa vào nhau, hỡ trợ lẫn nhau 𝐪*⛎ấ*𝐧 𝐪⛎*ý*t không rời.
Nụ ♓.ô.𝐧 cuồng si quên trời quên đất, thật lâu sau đó.... nước bọt vương vãi chảy từ trên cằm xuống, được hắn nuốt hết vào trong miệng.
Đột nhiên, hắn lật người, ✝️●♓●â●𝓃 ✞●𝖍●ể nặng nề 𝒸*ọ ✖️*á*ⓣ vào người cô, chiếc quần jean thô cứng khiến cô vô cùng khó chịu.
Lục Tình e thẹn vυ_ố_✞ ✌️_3 da thịt màu đồng rắn chắc, cởi chiếc quần xuống khỏi đùi hắn, bàn tay thành thục ⓜ●ơ●ռ тrớ●ռ khiến 𝐝ụ.𝖈 𝐯ọ.n.𝐠 của hắn ngóc đầu dậy, cầm lấy vật đàn ông kiêu hãnh, cô dạn dĩ đẩy ngã hắn xuống giường, cúi đầu ngậm lấy nó.
Kĩ thuật giường chiếu dưới sự đào tạo không ngừng, kinh nghiệm càng được nâng cao. Muốn lấy lòng hắn, dễ như trở bàn tay, Lục Tình ngậm trong họng mãi không chịu buông.
Lãnh Phương Đông đen mặt, hắn nằm ngửa trán lấm tấm mồ hôi, vừa rên vừa ⓣ.𝖍.ở dố.🌜 nặng nề. Bỗng nhiên, hắn bế thốc cô lên, xoay Ⓜ️ô𝓃.𝖌 nhỏ của cô đối diện với mặt, híp mắt nhìn nơi hồng hào rỉ ướt, đầu lưỡi lật tức cuống vào khiến Lục Tình tê dại ngẩn người, cô ú ớkhông nói được vì cuống họng còn đang ngậm vật cứng của hắn.
Cô mềm nhũn ưỡn người, đem thứ trong miệng ⓡ*ú*ⓣ 𝓇*🅰️, uốn éo hét lên "Đừng, không chơi nữa"
"Ai chơi với em, tiếp tục đi" Hắn sⓘế.† c.ⓗặ.† eo cô, chọc lưỡi vào khuấy đảo. Lời nói dụ hoặc giống như có mê lực khiến cô không thể chống cự, ngoan ngoãn cúi đầu.
"Ưm..." Tư thế không phải là mới mẻ này, những lúc é·𝐩 🅱·⛎ộ·ⓒ không buông như thế này cô mới để hắn được như ý. Hai người đang ăn lẫn nhau, truyền κ●♓●o●á●❗ 🌜ả●〽️ cho đối phương cũng như tìm kiếm ⅼ-ạ-↪️ ⓣ-𝐡-ú tiêu dao.
Lệ cay khóe mắt, Lục Tình òa khóc nứt nở, ghét bỏ nhìn vật cứng dụi vào má mình. Ánh mắt mơ màng trong mây mù "A... em khó chịu, ưm...."
Mồ hôi nhễ nhải chảy ròng ròng trên khuôn mặt đỏ bừng, Lục Tình càng bi phẫn giãy dụa càng giúp hắn dễ dàng thăm dò sâu bên trong.
Môi lưỡi trơn tru тà_п 🅿️_𝒽_á hoa nguyệt khít chặt, không những vậy... Lãnh Phương Đông, con người tàn bạo này ngang nhiên dúi đầu cô xuống hông hắn. Sự ngoan cường của Lục Tình càng làm hắn thêm điên cuồng, ép cô phải phục tùng, nghe theo sự dẫn dắt. Khi hai 🌴*♓â*п т*𝖍*ể khác biệt hòa chung một nhịp, tình dục luôn mang để cảm giác mới mẽ, chỉ cần chạm vào sợi lông tơ cả người đã truyền đến luồn nhiệt nóng hừng hực.
Lục Tình mê muội trong cơn 🎋♓𝑜-á-𝒾 𝒸ả-〽️, cô nhắm nghiền hai mí mắt vì sung 💲.ư.ớ.n.ⓖ, dịch mật theo đầu lưỡi của hắn ồ ạt chảy xuống, mùi vị ♓ο.@.ռ á.𝐢 nồng đậm lan tỏa khắp căn phòng rộng lớn.
Sau khi chăm chút cho khu vườn màu mỡ, Lãnh Phương Đông không thể nén nhịn được 𝒽●🅰️●𝖒 𝖒⛎●ố●𝐧 đang chạy dọc khắp cơ thể, từng cơ thịt của hắn cuồn cuộn nổi gân. Hắn nhổm dậy vỗ nhẹ đỉnh đầu cự vật cứng rắn, dạng rộng hai chân thon dài của cô chống người trước cửa hoa nguyệt. Tâm trí hắn gào loạn muốn phát tiết, muốn chôn thật sâu bên trong cơ thể của cô.
Bàn ta·γ 𝐤·♓·ôⓝ·𝖌 🍸·ê·п ⓟ♓·ậ·п chà xát giày vò cánh hoa sưng đỏ. Lục Tình mơ màng bị hắn đẩy lên cao trào, khi cán gốc cứng rắn chống trước cửa hoa nguyệt, cô ưỡn lưng lên đón lấy, mở rộng hai đùi 🎋·ẹ·𝐩 𝖈·♓ặ·t thắt lưng tráng kiệt.
"A..... Ưm...." Lục Tình quên hết thảy, đong đưa theo tiết tấu mãnh liệt, cô đã quen với sức lực cuồng dã của hắn.
"Em la lớn như vậy người ta sẽ tưởng anh bắt nạt em" Hắn cười lớn, vỗ 𝐦ô.ռ.𝐠 cô bộp bộp.
"... nhanh lên một chút" Cô chủ động dâng môi lên.
"Còn chê chậm sao?" Bản tính của đàn ông đều muốn chinh phục, huống hồ trong tình dục, đàn ông luôn nắm vai trò dẫn dắt, đối với họ đó là niềm kiêu hãnh. Nay bị chê, làm sao hắn có thể giữ được bình tĩnh.
Hắn gia tăng tốc độ, cán gốc гú_🌴 𝖗_ⓐ rồi lại mạnh mẽ thúc vào, ánh mắt như có lửa đốt, mồ hôi nhỏ giọt xuống 🌴_𝐡_â_ռ т_𝐡_ể cô không ngừng.
Trái tim Lục Tình 𝐫υ_𝐧 𝐫ẩ_𝐲 trước bão tốc cuồng phong, đôi mắt ư_ớ_т á_t thẩn thơ nhìn ngắm gương mặt cương nghị đỏ bừng vì 𝖉ụ-ⓒ ☑️-ọ𝖓-ⓖ. Càng κ·í🌜·ⓗ ⓣ𝒽·í·𝐜·♓, hắn càng điên cuồng luận động, xâm chiếm chuẩn xác vào nơi ấm áp hết lần này đến lần khác.
Đợi cuối cùng, Lục Tình nín thở nhìn hắn гú*† r*🅰️ bắn xối xả từng đợt ⓣⓘ*𝖓*𝒽 ◗ị𝖈*ⓗ đặc sệt vào bụng cô. Trái tim lơ lửng bị kéo xuống, nằm rạp trên người cô, hắn chằn chọc 🅱·ú ɱú·t cánh môi sưng đỏ.
"Ưm" Lục Tình ngoan ngoãn đáp lại, bàn tay cầm nắm cây gậy đen ngòm, chẳng mấy chốc nó đã cứng như sắt, nóng hổi, phình to.
Lãnh Phương Đông cúi mặt nhìn cô săn sóc cùng dụ hoặc, muốn đè cô xuống làm vài lần. Đối với cô, hắn thực sự chẳng biết thỏa mãn là gì, bởi vì ở bên cạnh cô, hắn vĩnh viễn khôngbao giờ biết đến bao nhiêu cho đủ.
Hắn xoa bóp hai bầu ⓝⓖ·ự·𝒸, xoay lưng cô lại định tiến vào từ phía sau. Nhận ra ý đồ của hắn, Lục Tình sợ hãi thối lui, lắp bắp nói:
"Để em, để em giúp anh"
"Không cần, ai biết được em sẽ giở trò gì" Lãnh Phương Đông hừ một tiếng, cầm lấy cự vật ma sát lối đi chật hẹp vẫn còn dấu vết ♓𝖔@-п á-𝖎, chỉ cần cúi xuống hắn có thể nhìn thấy cánh hoa đang ⓡ-υ-ⓝ гẩ-γ co bóp.
"Không đâu, hình như eo chật rồi" Lục Tình khóc ròng, xoa nắn eo mình.
"Đừng có lộn xộn" Lãnh Phương Đông giật giật khóe môi, nằm xấp trên người cô nhịp nhàng đâ-〽️ v-à-🅾️.
"Ngoan, mở chân rộng ra"
Lục Tình cắn răng lắc đầu, cả người bị κẹ·𝖕 𝖈·ⓗặ·𝖙 đến nổi cô chẳng nhúc nhích được.
Bên dưới luôn luôn căng đầy, âm thanh va chạm ướ●ⓣ á●𝖙 áp cả tiếng rên thỏa mãn của hắn, đôi môi đỏ mọng bị hắn ngậm chặt cắn Ⓜ️-ú-🌴, Lục Tình тh_ở h_ổ_ռ 𝖍ể_п, hé môi rên khẽ.
Sáng sớm hôm sau, Lục Tình căm hận không thể bóp ↪️.𝒽.ế.т người đàn ông đang nắm lấy eo nhỏ của mình. Khốn kiếp, suốt một đêm ròng, hắn muốn cô, hành hạ, lật xuôi lật người, chẳng cho cô chợp mắt một khắc nào. Nếu như không phải tinh thần đã được tôi luyện cô tin chắc giờ phút này mình đã nằm bẹp dính như một cái xác vô hồn.
Chống eo, chân bước từng bước khập khễnh. Lúc Lục Tình đang nhỏ giọng làu bàu thì có tiếng người gọi làm cô giật mình.
"Phu nhân, cô đã dậy rồi sao? Tôi mang thức ăn lên cho cô dùng trước nhé?" Một người phụ nữ tầm năm mươi tuổi, dáng người xồ xề nhưng gương mặt rất hiền lành đang mỉm cười nhìn cô.
"Dì, dì là ai?" Lục Tình bật dậy, có người ở đây sao?
"Tôi là người làm ở đây, phu nhân cứ gọi tôi là dì Diêu" Ngươi phụ nữ cười đáp.
"Thật ngại quá! Con còn tưởng ở đây không có ai" Lục Tình xấu hổ gãy đầu.
"Tôi ở đây săn sóc nơi này cho ông chủ, phu nhân có việc gì cứ bảo tôi"
"Dì Diêu, dì đừng gọi con là phu nhân gì đó, con tên là Lục Tình"
"Cô là vợ của ông chủ đương nhiên là phu nhân của chúng tôi"
"Con với anh ấy còn chưa có kết hôn" Mặt cô đỏ như quả cà chua.
"Ông chủ rất coi trọng cô, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy mang phụ nữ đến đây"
"...."
"Cô muốn ăn gì? Tôi lập tức mang lên"
"Dì mang thứ gì cũng được ạ"
"Dì mang cháo bào ngư lên cho cô ấy" Giọng nói chen ngang khiến hai người đồng loạt quay lại, Lãnh Phương Đông nhẹ nhàng bước đến bên cạnh ôm cô vào lòng. Không để ý đến người hiện diện xung quanh, đặt lên trán cô một nụ hôп●.
Lục Tình ngại ngùng nhìn sang dì Diêu, đỏ mặt véo mạnh hông hắn cảnh cáo.
← Ch. 26 | Ch. 28 → |