Truyện:Mẹ Nó, Em Trốn Không Thoát Đâu! - Chương 10

Mẹ Nó, Em Trốn Không Thoát Đâu!
Hiện có 34 chương (chưa hoàn)
Chương 10
Lửa tình
0.00
(0 votes)


Chương (1-34 )

Lãnh Phương Đông chống đỡ cơn 𝖐𝒽·οá·i 𝒸·ả·ɱ đang chạy dọc khắp người, ánh mắt hắn nhuộm men say, âu yếm nhìn người phụ nữ dưới thân, ôm cô vào lòng.

Đặt cô lên thành bồn tắm, hắn dùng vòi nước rưới, cả 𝖙_♓â_п т_h_ể toàn vết tích 𝖍𝐨a*ⓝ á*ℹ️, gỡ đùi cô ra, bản thân ngồi chồm hỗm mắt nhìn đối diện với nơi bí ẩn. Dòng nước đặc sệt màu trắng đục từ khe hở chảy xuống, vách tường thịt sưng đỏ đến đáng thương, còn đang 𝐫-ц-ⓝ ⅼẩ-𝓎 b-ẩ-𝖞 vì không chứa hết 🌴.ℹ️𝓃.♓ ԁ.ị𝐜.𝖍 của hắn.

Đột nhiên bị tác động của dòng nước lạnh khiến Lục Tình co rút, lùi về sau lại đụng phải không gian chật hẹp, cô bất mãn chau mày, khép đùi lại.

Hắn lại mạnh mẽ banh ra, đưa đầu vòi nước xối vào hang hốc, đầu ngón giữa đẩy vào khuấy đảo bên trong.

Lục Tình ✞*♓*ở 𝐝*ố*c rên ư hử, chân giãy nảy.

"Anh mau dừng lại"

"Ngoan, tôi tẩy rửa cho em" hắn tiếp tục động tác một cách thành thục, nhưng có phần thô lỗ, sự khích chặt của cô làm hắn tê cứng, đầu óc mộng mị, ⓟh*â*𝖓 ✞*ⓗâ*𝐧 phình trướng thèm khát muốn xông vào nơi ấm áp.

"Ưm, nhẹ một chút" Lục Tình bắt lấy tay hắn

Hắn ngồi dậy nâng thắt lưng của cô lên dựa hẳn vào bờ vai săn chắc, lấy sữa tắm cho vào lòng bàn tay, sau đó thoa khắp người cô, da thịt nhẵn mịn nay càng thêm trơn láng, bàn tay ngao du mọi ngóc ngách trên 𝖙ⓗâ·п t·♓·ể trắng nõn.

Động tác lúc dịu nhẹ, lúc mạnh mẽ như dòng điện 🎋.íc.𝒽 𝐭ⓗ.í.ⓒ.𝒽 dây thần kinh mẫn cảm, Lục Tình ngại ngùng tránh né, chu môi phản kháng.

Hắn nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô, hai má ửng hồng, ♓-𝐮𝖓-🌀 𝒽ă-𝓃-🌀 cắn 〽️_ú_t đến sưng đỏ. Cúi đầu bắt lấy cánh môi hồng nộm, hắn điên cuồng 〽️ú.ⓣ lấy mật ngọt trong khoan miệng cô, quấn đầu lưỡi ɱ.ề.〽️ Ⓜ️.ạ.𝖎 vừa 𝐥_❗ế_Ⓜ️ vừa hút, 🅿️♓·á·т 𝐫·a â·m 𝖙𝖍·🅰️n·ⓗ yêu mị.

Bàn tay thô cứng, to lớn chen vào giữa hai đùi mật, ngón tay len lỏi đi vào, ngay lập tức nuốt lấy, giữ chặt khiến hắn khó khăn mà di chuyển ra vào.

"Ưm..." Ngay khi hắn buông tha cho đôi môi, đầu cô dụi vào khuôn n_🌀ự_𝐜 rắn chắn, 𝖗·ê·ⓝ ⓡ·ỉ thành tiếng.

"Đông...người ta khó chịu..." Giọng cô mị hoặc, bầu ngựa sữa dụi dụi vào 𝓃.🌀.ự.🌜 hắn.

"Hử...em đúng là tiểu yêu tinh, lại muốn tôi làm em hả?" Ngón tay ra vào với tiết tấu mãnh liệt.

"Ưm...muốn anh" Đôi môi 𝓇·⛎·n 𝓇ẩ·𝓎 lướt trên da thịt chắc nịch của hắn. đầu lưỡi rục rè ⓛ●ï●ế●Ⓜ️ đầu ti.

"Em không phải mệt lắm sao?" Hắn nhếch môi đắc ý, nhưng vẫn cố tình trêu chọc

"...không có mà" cô nũng nịu ⓥ⛎ố.✝️ ν.𝑒 lưng của hắn

"Lần sau tôi làm có khóc lóc đẩy tôi ra không?" Hắn ngậm nụ hoa của cô, răng di di cắn ⓜú-𝐭

"Không có" Lục Tình lắc đầu quần quật, sâu trong cơ thể lại truyền tới cảm giác k𝒽-𝖔á-ï ⓒả-〽️.

Lãnh Phương Đông hài lòng thưởng cho cô một nụ ⓗ●ô●п sâu, cán gốc 𝓃ó·𝖓·g ⓑỏ·𝖓·🌀 dựng đứng chọc vào đùi cô.

Bỗng dưng hắn xoay người kéo cô đứng dậy, ⅼ.ı.ế.𝐦 cắn tai nhạy cảm.

"Cầm lấy nó" Hắn cầm tay cô ma sát vào giữa đùi

Lục Tình ngây ngốc sờ nắn vật to lớn kia, hơi nóng nhanh chóng truyền đến tay cô, nóng rát, cô bóp chặt, dùng cả hai bàn tay nâng lên, ⓥ-𝐮-ố-ⓣ 𝖛-3 từ gốc đến đỉnh.

"Dùng cái miệng nhỏ của em" Hắn thở hồng hộc, l❗*ế*ⓜ môi cô

Lục Tình nhất thời còn chưa hiểu ý hắn, những từ ngữ sâu xa thật thô tục, đến khi hiểu được, lại nhìn vẻ mặt cao ngạo đáng đánh đòn của hắn, cô tức giận dùng lực bóp một cái.

Tập kích bất ngờ khiến đầu hắn như bị sét đánh, ánh mắt tối tăm nhìn người phụ nữ đang đùa bỡn mình, hắn h⛎_𝓃_g ♓ă_𝐧_𝐠 trừng cô một cái, miệng ⓡê-𝖓 г-ỉ

"Mau lên, nếu không em biết tay tôi"

Lục Tình ngồi chồm hỗm nhưng thân hình cao lớn của hắn, cô có cố ngước cổ lên cũng không chạm được đến thứ kia.

"Không được" Cô bất đắc dĩ lắc đầu.

Lãnh Phương Đông đâu dễ tha cho cô như vậy, xốc hai nách cô nâng lên, đến khi mặt Lục Tình dụi vào háng hắn.

Mặt cô đỏ bừng, lại bị hắn kìm chặt nên thứ to lớn dụi thẳng vào má, Lục Tình hé môi 𝖑_❗_ế_𝖒 đỉnh đầu, của hắn lớn như vậy làm sao cô nuốt vào được, cô rối rắm chỉ chạm môi xung quanh cán gốc.

"Ngậm nó vào"

"Không vào được" Cô sợ hãi kêu lên

"Há miệng của em ra"

Miệng cô mở ra, từ từ cho vào từng chút một, cổ họng bị chặn cứng dù chỉ mới nuốt hết phân nửa.

Lãnh Phương Đông ghì chặt sau gáy cô, nhấn mạnh vào, khẽ răng ma sát khiến vật kia như muốn ⓝ-ổ ⓣ-ц𝓃-🌀.

Lục Tình không có chút kinh nghiệm nào, lại bị hắn dồn ép phải nuốt hết vào khoan miệng, cô cảm nhận được vật kia chui đến tận cuốn họng mình.

Cô vội muốn thoát lui lại bị hắn đẩy vào.

Lục Tình chỉ còn biết vừa nín thở vừa mở miệng to hết mức, nuốt vào phun ra, nước bọt của cô thấm ướt toàn bộ gốc cán, cô còn ngửi được mùi tanh nồng của 𝖙.𝒾.n.𝒽 ԁ.ịⓒ.♓, nhất thời muốn nôn khan.

Nhưng hắn chẳng cho cô cơ hội để thối lui, Lục Tình ngoan ngoãn lấy lòng hắn.

"A..." Cô khó nhọc thả ra, khóe miệng vươn vãi tơ bạc, chảy xuống cằm.

Cô t♓_ở hổ_п 𝖍ể_ⓝ ngồi phịch xuống nền gạch lạnh giá.

Lãnh Phương Đông cúi người ôm cô lên.

"Đừng làm nữa, em không chịu nổi" Cô đáng thương cầu xin

"Ngoan, một lần nữa" Hắn ɱ.ơ.𝓃 †𝐫.ớ.п trên má cô

"Đừng ở đây, lưng em đau lắm!" Cô thì thầm

Hắn xốc cô dậy, bế ngang vào lòng, đẩy cửa bước ra khỏi phòng tắm.

Cả người được đặt nhẹ xuống nệm, lấy khăn lau qua loa nước ứ đọng trên người của cô và hắn, quăng cái khăn xuống đất, tách nhẹ hai chân cô ra, chen người vào.

Đầu lưỡi ấm nóng ☑️_ù_i ✔️à_𝖔 lối đi, răng môi thô lỗ ⓛ𝐢ế.ⓜ mú●✝️ khiến nước ra ồ ạt, đã sớm bị hắn làm cho ẩm ướt nay lại thêm sự cuồng nhiệt khiến 𝖍𝐚·Ⓜ️ 𝐦⛎ố·ⓝ càng cháy bỏng.

Cô rên hừ hử, ôm chặt lấy đầu hắn.

"Á..." dịch mật lại luồn lách tuôn ra, cô không nhịn được mà hét lên, ưỡn lưng lên tiếp nhận đầu lưỡi hắn đâ.𝐦 sâu vào trong.

"Đông, đừng mà...em không chịu nỗi" Cô khóc lóc rên la

"Muốn sao?" hắn tà mị thổi luồn hơi nóng vào mặt cô.

"Ưm... mau cho em"

Lãnh Phương Đông nâng cô lên, nhét cái gối dưới m*ô𝖓*ɢ cô, banh rộng hai đùi đè chặt xuống, môi lưỡi thô lỗ luồn vào khuấy động bên trong mật động, hai mắt Lục Tình mơ hồ không còn biết gì nữa, ⓚ𝒽_𝐨á_𝖎 🌜ả_〽️ cực lạc dâng từng tần sóng khiến dòng nước sâu trong cơ thể ồ ạt tuôn ra, hắn vùi đầu đầu lưỡi vào nơi ẩm ướt vừa 𝐦·ú·т vừa hút một cách mãnh liệt, khiến đóa hoa kiều diễm trở nên sưng đỏ cả lên, lớp cánh hoa 𝖗_⛎_ⓝ 𝐥_ẩ_🍸 🅱️_ẩ_𝐲.

"Ưm.... đừng như vậy" Lục Tình không còn hơi sức thì thào.

"Cái miệng nhỏ của em rất ngọt" hắn chồm lên ⓜ_ơ_𝖓 𝖙_r_ớ_ռ trên má cô, đầu lưỡi luồn vào 𝒽·ô·п ⓜú*т, điên cuồng cắn m-ú-† khiến cổ họng cô trở nên khô khốc, đầu lưỡi tê dại mặc cho hắn ⓠ⛎_ấ_𝓃 q⛎ý_🌴.

Hắn ✝️.♓.ở hổ.п ♓.ể.ռ dứt môi ra, di chuyển lưỡi 🦵𝖎ế.〽️ cần cổ trắng ngần đến ướt sũng.

Mỗi nơi hắn lướt qua là cảm giác 🎋í↪️_𝒽 𝐭𝒽_í𝖈_𝒽 truyền đến tận đầu ngón chân, dây thần kinh nhạy cảm như bị dòng điện xẹch qua, tận sâu trong cơ thể khao khát 𝒽●𝒶●m ⓜ●ⓤố●ⓝ, muốn được yêu thương, muốn hắn tiến vào chiếm lấy cô.

"Đông.... ưm.." Ánh mắt ướ*t á*𝐭, như nước hồ thu nhìn hắn, môi r●ⓤ●𝐧 гẩ●ⓨ.

Hắn ⓜú.𝐭 nụ hoa chùn chụt, cô có cảm giác nụ hoa bị cắn đứt lìa khỏi ռ_ⓖ_ự_𝒸 vậy, nhói lên đau đớn.

Hắn không để tâm đến lời van nài của cô, môi lưỡi vẫn vừa dịu dàng, vừa mãnh liệt dọc theo đ_ườ_п_𝐠 𝖈_0_𝓃_𝐠 cơ thể, bụng nhỏ vì hắn làm nhột, cô bật cười khúc khích, hắn lại trừng phạt 𝐡.ô.ⓝ sâu khiến cô sơ lụi, đầu vùi xuống nệm.

Lãnh Phương Đông sớm đã chịu không nổi, cán gốc sưng tấy phình to chờ đợi được phóng thích, đú*t ngón tay vào giữa đùi cô, ngay lập tức bị sự khích chặt, từng lớp thịt bao lấy ngăn chở, hắn không nhịn rên lên, yếu hầu lên xuống nuốt nước bọt, hắn rú.т 𝓇.🅰️, nâng vật to lớn chen vào đẩy mạnh một cái, không đợi cô thích ứng đã động thắt lưng, mãnh liệt ra vào, mỗi cú thúc là sâu tận tử cung, xuyên vào tận gốc.

"Ưm... nhẹ một chút" Lục Tình a ư ngân nga, hai tay ôm lấy gáy hắn.

"Tình... em là của tôi" hắn rống lớn, áp cả tiếng va chạm 𝖙ì●п●♓ á●ı.

"Ưm..."

Hắn cúi xuống tìm môi cô ⓗ_ô_𝓃 hít, ⅼ❗ế·𝐦 đầu mũi nhỏ nhắn phiếm hồng đã lấm tấm mồ hôi.

Thắt lưng hắn lên xuống không ngừng nghỉ, dồn dập ra vào, mồ hôi trên trán hắn, trên khuôn nⓖ●ự●𝖈 rắn chắc nhỏ từng giọt từng giọt xuống người cô.

Lục Tình a ư bấu vào vai hắn, òa lên tiếng nức nở

"A... đừng động nữa"

"Ngoan, chịu đựng một chút" Tấm lưng tráng kiệt 𝖓-♓ấ-🅿️ n𝒽-ô.

"Ưm... em khó chịu" Lục Tình quơ quạt hai hai lại bị hắn nắm chặt.

"Mau lấy cái gối ra đi" hai mắt ngập nước, Ⓜ️·ô·𝐧·ℊ lung.

Lãnh Phương Đông nâng eo cô lên, rút cái gối ra, nằm sấp lên người cô, bên dưới vẫn kịch liệt đâ_〽️ ✅à_o.

Cảm giác κ𝒽●🔴●á●❗ ⓒả●𝐦 mà người phụ nữ này mang đến làm cho hắn sung ⓢ_ư_ớⓝ_ℊ tuột độ, chưa bao giờ hắn tin tưởng bất kì điều gì, nhưng từ khi gặp cô, hắn lại tin vào định mệnh, ông trời cho hắn gặp được cô, lấp đầy khoảng trống trong trái tim lạnh lẽo, cô không phải là tiểu thiên sứ mà chính là tiểu yêu tinh, đến để giày vò tâm can hắn.

Hắn mê mụi ✞●♓â●п †♓●ể 〽️_ề_Ⓜ️ m_ạ_i, nụ cười, giọng nói ngọt ngào của cô, ánh mắt như có sức hút khiến hắn càng ăn càng nghiện.

Khi ở trong cô, hắn dường như nghe được tiếng r.ê.ⓝ г.ỉ của chính mình, nhóm lên ngọn lửa cho mùa đông lạnh giá.

Chiếc giường vì động tác của hắn mà rung lắc dữ dội, Lục Tình có thể cảm nhận được nệm bị đẩy lên phía trước, lúi sâu xuống dưới.

"Ưm..." cô ôm lấy lưng hắn, đầu móng tay 🅱ấ.ⓤ 𝒸hặ.† vào da thịt.

Hắn nâng hai đùi cô đặt lên vai, 𝓇ú_𝖙 𝐫_ⓐ rồi lại đẩy mạnh vào, trong cô lúc khích chặt lúc trơn trượt làm hắn điên cuồng luận động.

"Chậm một chút..." Lục Tình thì thào, những giọt nước mắt như những viên pha lê, tinh khiết hòa trên gương mặt ướt mem.

Âm thanh va chạm phành phạch, tiếng nước nhóp nhép vang dội cả căn phòng kín, không khí bao trùm mùi ⓗ*𝑜@*n á*𝖎 nồng đậm.

Hai bầu 𝐧ⓖ*ự*c lắc lư theo tiết tấu ra vào của hắn, hai con thỏ trắng nhảy nhót đong đưa.

Lãnh Phương Đông ghé xuống ♓·ô·𝖓 tới tấp lên má, lên môi, bàn tay bao trọn lấy bầu 𝖓🌀ự_↪️ tròn đầy.

Cả hai ướt đẫm, mồ hôi hòa quyện trên da thịt, hắn luồn ngón tay vào mái tóc ướt nhẹp của cô.

Lục Tình mở rộng hai đùi ⓚ.ẹ.𝓅 𝒸.𝖍.ặ.т eo hắn, chủ động đón nhận hắn vận động kịch liệt, hung ác tấn công.

Sau cùng, cô xơ lụi vùi đầu vào nách hắn, ôm chặt thắt lưng tráng kiệt, luồn mật dịch ẩm ồn ạt tuôn trào. Hắn rống lên, thúc một cái vào sâu kín phun dịch bỏng lấp đầy đóa hoa ướ.t á.†.

Hắn 💰-ℹ️-ế-t 🌜-𝒽ặ-🌴 cô vào lòng, thỏa mãn nằm sấp trên người cô.

Chương (1-34 )