Bẫy trong bẫy
← Ch.05 | Ch.07 → |
Đã một tuần trôi qua, nhân lúc Lãnh Phương Đông ra ngoài mà lén rời đi, Lục Tình trốn chui trốn nhủi trong nhà, di động bị chuyển về chế độ tắt nguồn không dám động đến, cô sợ bất cứ lúc nào cũng có thể nghe thấy giọng hắn.
Việc cô lại một lần nữa trốn đi nhất định sẽ khiến hắn nổi giận, mấy hôm nay cô đã tạm xin nghỉ bệnh.
Số di động mới đã được đổi, ngoài Nhã Bình ra chưa từng liên hệ với ai đột nhiên rung, cô cẩn trọng áp lên tai
"A lô?"
"Em giỏi lắm! Dám một lần nữa chơi trò mất tích với tôi"- giọng nói u ám khiến tay cô run lên
Lục Tình giữ bình tĩnh hít sâu: "Anh tại sao làm cầm di động của Nhã Bình?"
"Em nói thử xem"
"Anh.. anh làm gì cô ấy?" Điều mà cô lo sợ nhất cũng xảy đến
"Tôi thì làm gì cô ta. Mà bạn của em thật quá cứng đầu" giọng điệu cười cợt
"Anh?" Cô giận đến rung người
Đáp lại cô là chỉ có hơi thở ma mị lặng lẽo đến nghẹn thở
"Anh mau thả bạn ấy ra"
"Để xem, dạo này đàn em của tôi cũng khá rảnh rỗi, hay là tôi cho bọn họ chơi đùa một chút" Hắn dửng dưng đáp
"Lãnh Phương Đông, anh dám động đến 1 sợi tóc của cô ấy tôi sẽ liều mạng với anh" Cô nghiến răng nghiến lợi
"Tôi cũng không có kiên nhẫn. Quyết định là do em" Hắn đáp rồi máy tắt phụt
Lục Tình thẩn thờ ngã xuống giường, trốn cũng không thoát tránh cũng không xong, nay còn liên lụy đến an nguy của Nhã Bình. Cô chỉ sợ với tính tình nóng nảy, chuyên mắng kẻ xấu bảo vệ kẻ yếu sẽ làm hại đến cô ấy, Lãnh Phương Đông không phải là người có thể trêu chọc được. Nghĩ đến đây cô lập tức bật dậy, chạy ra khỏi phòng. Trà Muộn-truyện được đăng trên diễn đàn lê quý đôn
"Tình, mày định đi đâu vào giờ này" tiếng mẹ lẫn vào tiếng ti vi
"Con có chút việc phải ra ngoài" cô vừa mang giày vừa đáp
"Ngày mai đến nhà Khư Tuấn, mày đừng có quên đó" mẹ cô nhắc nhở
"Con không đi, mẹ muốn thì đi một mình đi" Cô đang rất cố để bùng phát cơn giận, không muốn chậm trễ nên không đợi nghe tiếng giáo huấn đã đóng cửa cái gầm.
Lúc đến Đông Xu, mồ hôi trên trán cô đã bắt đầu lạnh toát, tay chân co rút vì sương màn đêm, cô che miệng hắc xì một cái.
Đứng trước căn phòng, lòng bàn đã toát mồ hôi, Lục Tình đẩy của bước vào.
"Lãnh Phương Đông" cô rụt rè gọi
"Ưm" Bất thình lình có một bàn tay lớn bịt miệng cô lại, bóng người phía sau phả ra hơi thở quỷ dị
"Em đến rồi"
Lục Tình bị giật mình thót tim, thân thể mềm nhũn ngã vào người hắn.
"Nhã Bình đâu? Anh đem cô ấy ra đây" cô thoát khỏi hắn, bước chân loạng choạng lùi về phía sau.
"Tôi sẽ thả, có điều em phải ngoan ngoãn một chút" Hắn dồn cô vào bức tường, giam trong lồng ngực.
"Anh muốn gì? Tôi còn phải về nhà"
"Ngày mai tôi còn phải đi làm" thấy hắn không đáp cô bèn nói thêm
"Chẳng phải em đã không đến đó một tuần rồi sao?"
"Anh làm sao biết được?"
"Hừ...em nghĩ trốn được tôi cả đời sao?"
Lãnh Phương Đông từ trên cao nhìn xuống, người phụ nữ chết tiệt này lại thừa dịp hắn không để ý lén trốn đi, gan cũng to thât.
"Nhã Bình đâu? anh mau mang bạn ấy ra đây" bàn tay mềm yếu chống lên ngực hắn
"Em đang ra điều kiện với tôi sao?"
"Đúng vậy, tôi phải thấy được bạn ấy mới yên tâm" cô bặm chặt môi
"Thỏa mãn tôi trước" hắn nâng cằm cô lên đối diện với ánh mắt như thiêu đốt
"Tôi không phải là gái bao" cô giận dữ trừng hắn
"Hử?"
"Anh đối với tôi chẳng phải là thứ dục vọng ghê tởn đó sao, đàn ông các người chẳng ai ra gì" nước mắt Lục Tình rơi lã chã, hốc mắt đỏ hoe.
"Em khóc cái gì?" hắn sửng sốt nhìn cô
"Tôi thích khóc đấy" cô càng quấy đấm vào ngực hắn
"Còn khóc" giọng hắn gầm gừ
Lãnh Phương Đông bế cả người cô lên, mặc cho cô đấm đá vùng vẫy, hắn ôm cô đặt lên đùi, ngồi xuống sô pha.
"Còn khóc?" hắn chau mày không hài lòng
Lục Tình quệt nước mặt trên má, không thèm trả lời hắn
"Tôi chưa từng chơi gái" giọng hắn lãm đạm cô ngẩng người nhìn hắn
"Em không tin" hắn nhướn mày
Lục Tình thành thật gật đầu
"Tôi không bao giờ động đến những thứ dơ bẩn đó" Hắn siết chặt vòng eo khiến thân thể cô dán vào người hắn
"Ai... ai tin anh chứ" cô lí nhí truyện được đăng trên d đ l q đ- trà muộn
"Em là người của tôi, đương nhiên phải tin tôi" hơi thở nóng bỏng phả lên mặt.
Ánh mắt hắn như có lực hút cuốn cô vào hố đen vũ trụ, Lục Tình ngoan ngoãn ngồi lên người hắn không dám động.
"Đau quá! đừng bóp chặt như vậy" cô khó chịu kêu lên
"Còn động nữa em tự biết hậu quả" hơi thở hắn dồn dập, mặt đen thui
"Anh bại hoại" cô ngượng chín mặt
Lãnh Phương Đông nhìn gương mặt đáng yêu đang cúi xuống, chỉ lộ nửa mặt trắng nõn, cái tai nhỏ đã đỏ lự. Hắn nâng mặt cô lên hôn xuống, môi lưỡi mơn trớn trên má cô, bắt lấy môi khẽ mút, cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng, kê miệng vào mút ngọt ngào trong miệng cô.
Hắn hôn khắp mặt, đầu lưỡi ngao du liếm cắn cần cổ trắng ngần của Lục Tình, hơi thở nóng bỏng khiến trong người cô dâng lên một luồn máu nóng, chạy dọc khắp người, nụ hôn của hắn khiến cô mềm nhũn.
Đang lúc kích tình, bàn tay hắn vội vã cởi những chướng ngại vật trên người cô, bầu ngực trần đã bị hắn mút đến sưng đỏ.
"Ầm" cánh cửa màu đen bị một lực đá văng, một bóng người chạy xộng vào, hét lớn
"Tên khốn kiếp, mau thả người ra"
Lãnh Phương Đông bị ngăn cản, lại bị đẩy mạnh khiến hắn ngã nhào xuống đất, mặt hắn rất khó coi bộc phát cơn tức giận.
"Nhã Bình, không sao chứ?" Lục Tình cuống quýt dùng tay che phong cảnh trước ngực, tay kéo người đang la hét kia
"Tình, mình không sao. chúng ta đi thôi" Nhã Bình nắm chặt tay cô
"Mẹ nó, cái đồ đàn bà chết tiệt, dám đánh lén ông" một giọng nói dữ tợn áp cả căn phòng. Trần Lực ôm trán bị chảy máu ròng ròng chặn ngang cánh cửa
"Đồ khốn, mau tránh ra" Nhã Bình không sợ khuôn mặt dữ dằn kia, chân đá hắn ta
"Lục Tình, mau lại đây" giọng nói lãnh khốc của hắn khiến tim cô nhảy thót
Lục Tình theo bản năng định đi về phía hắn thì bị nắm lại
"Tình, bạn đừng nghe hắn ta" Nhã Bình lắc đầu nhìn cô
"Nhã Bình, mình không sao, anh ta không làm hại mình" cô vội nói
"Nhưng hắn... mình thấy hắn muốn cường bạo bạn" Nhã Bình chỉ về phía hắn nghiến răng
"Tôi làm gì người đàn bà của mình có liên quan gì đến cô. Trần Lực, mau lôi cô ta đi" Lãnh Phương Đông tiến laị gần, kéo cô về phía hắn.
"Tình, bạn đừng sợ, mình sẽ cứu bạn" Nhã Bình chạy đến
"Đừng tổn thương bạn ấy" Cô kéo tay áo hắn cầu khẩn
"Sẽ không" Hắn nhẹ đáp rồi quay sang nói với Trần Lực
"Đưa cô ta về nhà, không được mất một sợi lông nào"
"Dạ đại ca" Trần Lực hô lớn, đôi tay lực lưỡng ôm người phụ nữ dữ dằn đang vùng vẫy cắn hắn ra ngoài.
...
Không gian xáo động dần trở nên tĩnh lặng, cô ngồi trong lòng hắn, bàn tay không thành thật đang vuốt ve da thịt của cô.
Lục Tình ngượng ngùng đánh hắn
"Tôi muốn về nhà"
"Em nói cái gì?"
"Tôi phải về nhà nếu không ba mẹ không thấy tôi về nhất định sẽ lo lắng" cô tìm lí do
"Em chuyển đến sống cùng tôi" hắn buông lời
Lục Tình lắc đầu: "Tôi còn chưa gả ra ngoài, mẹ tôi sẽ không đồng ý"
"Vậy họ muốn gì?"
"Tôi làm sao biết"
"Chỉ cần em đến sống cùng tôi, điều kiện gì tôi cũng đáp ứng em"
"Anh... anh, chúng ta còn chưa biết nhau được mấy ngày"
"Em còn chưa hiểu rõ tôi" ánh mắt hắn đột nhiên trở nên nguy hiểm, giọng nói ma mị
"A.... tôi sai rồi" cô trốn tránh bàn tay xấu xa.
Hắn xé áo cô, luồn tay xoa bóp bầu ngực
"Đừng mà"
"Tôi muốn em" Hắn khàn giọng, tiếp tục càng rỡ
"Tôi phải về nhà"
"Im miệng" hắn chặn môi cô
"Ưm.... đừng như vậy, ở đây có người"
"Ngoan, không ai dám tiến vào"
"A... nhẹ một chút, đừng cắn nữa"
Hắn nhanh chóng bóc trần cô như bóc bánh, cả cơ thể trần trụi khiến hắn mê mụi vuốt ve, miệng lưỡi khô khốc tìm kiếm khát vọng trên da thịt nhẵn mịn, nơi hắn đi qua như bị lửa thiêu đốt.
Lãnh Phương Đông cởi bỏ áo sơ mi màu đen trên người, khuôn ngực rắn chắn, lộ rõ dưới ánh đèn mờ ảo, làn da màu đồng toát lên khí chất nam tính, không khí ngột ngạt, nóng dần khiến hắn toát mồ hôi.
Hắn quỳ xuống trước người cô, thành kính hôn từ trên xuống dưới, theo dọc những đường cong, môi lưỡi hắn cùng lúc tấn công khiến cô mềm nhũn, bị nhột Lục Tình bật cười khúc khích
"A.... ngứa, đừng hôn nữa" ánh mắt cô mơ màng, bàn tay luồn vào tóc hắn
Lãnh Phương Đông như không nghe thấy tiếng cầu xin của cô, tiếp tục làm những hành động thân mật, hắn bắt lấy môi cô, cùng đầu lưỡi vui đùa mút đến tê dại, Lục Tình thiếu dưỡng khí, gương mặt bị tình ái nhuộm hồng.
Hắn xé phăng quần lót màu trắng, tách rộng hai đùi cô ra, chen thân vào môi hắn tìm xuống dưới, khám phá vùng đất màu mỡ, lối đi nghênh đón đầu lưỡi thô nóng, dịch mật chảy ra bị hắn nuốt hết vào cổ họng.
"Đừng.... em không chịu nổi" cô ưỡn thắt lưng, giọng mềm mại rên rỉ
Lãnh Phương Đông bắt lấy tay cô, giữ chặt đầu lưỡi vẫn ra vào liên tục khiến nhụy hoa càng thêm nở rộ, dịch ái theo lưỡi ồ ạo tràn ra toàn bộ bị hắn liếm hết.
Hắn rút ra, trườn người lên trên, hôn xuống bụng nhỏ, rồi miếc khiến đa thịt ẩn hiện những dấu vết kích tình.
Đầu lưỡi hắn khẽ liếm một bên đầu nhũ hoa, đến khi khiến nó se cứng, hắn trằn reọc mút vào, vừa nhai vừa cắn khiến cô đau đến tê dại, bầu ngực theo động tác của hắn lắc lư, một bên kia méo mó, hắn vui thú nhào nặn, giống như tìm được món đồ chơi ưa thích, mãi không rời.
Đến khi Lục Tình thật sư không chịu nỗi, cả người nóng ran, bên dưới đã ướt đẫm, khiến hai đùi cô không được tự nhiên, xấu hổ khép lại.
"Anh đừng .... đau"
Hắn đột nhiên ngước lên nhìn cô, ánh mắt đục ngầu, hơi thở giống như một con thú săn mồi. Môi lại một lần nữa bị chiếm đóng, cô cũng chủ động hé môi, đầu lưỡi rục rè đụng vào đầu lưỡi thô nóng.
Hắn như bị kích động, nhấn cô lúm xuống sâu, vừa nhiệt tình vừa nóng vội, lúc cô như sắp không thở được thì hắn hổn hển buông ra, những sợi tơ bạc vướn trên khóe môi hắn, nước bọt đã thấm ướt từ cằm chảy xuống cần cổ.
"Tình" giọng hắn quyến rũ gọi tên thân mật của cô
"Hả?" cô khó khăn đáp
"Tôi muốn em" hắn báo đạo tuyên bố
"ưm" cô đỏ mặt
"Nói em cũng muốn tôi" hắn mê mụi vùi đầu vào hõm vai cô
"Em... em muốn anh" giọng cô khẽ run
Thân dưới của hắn trướng đau, cọ vào đùi cô, cách một lớp vải nhưng cô vẫn cảm nhận được thứ nóng bỏng đó.
"Giúp tôi" giọng hắn khản đặc.
Cô nuốt nước bọt, lòng bàn tay đổ mồ hôi nhễ nhãi
Lãnh Phương Đông lật người để cô nằm chơ chỏng trên người hắn
"Cởi quần của tôi xuống"
Tay cô chống lên cơ bụng săn chắc của hắn, nhất thời bất động.
"Mau lên" Hắn ôm chặt khiến đầu cô dụi vào thân dưới của hắn
"Anh thật quá đáng"
"Nó chịu không nổi rồi" hắn đưa bàn tay cô sờ vào đũng quần
Bàn tay mềm mại của cô đặt trước thắt lưng, đỏ mặt tía tai, lòng bàn tay toàn mồ hồi khổ sở tìm chốt mở nhưng vặn vẹo thế nào cũng không ra
Cô đưa ánh mắt vô tội nhìn hắn
Trà Muộn - truyện được đăng trên d đ LQĐ
Lãnh Phương Đông cắn răng ngồi dậy, lột phăng quần quăng xuống đất rồi lại nằm xuống.
Giờ đây hắn chỉ còn một chiếc quần lót, vật to lớn đã sớm ngóc đầu dậy, phồng lên một khối.
Cô run rẩy cởi xuống, khiến nó bật ra rồi sừng sững lắc lư trước mặt, cô khiến sợ không dám chạm vào.
"Vuốt ve nó" hắn ấn tay cô vào
"Lớn như vậy" cô thản thốt há hốc mồm
"Nó như vậy mới đủ thỏa mãn em" Hắn vuốt ve lưng cô
Động tác nhỏ của Lục Tình càng làm kích thước của nó to hơn, hai tay cô mới bao trọn được của hắn, cô không có chút kinh nghiệm cứ thế vuốt nắn.
"Tôi không làm nữa" Chưa được bao lâu tay cô đã mỏi nhừ buông lỏng
Hắn bật cười nhìn cô nũng nịu, lật người đè dưới thân, đôi chân bị hắn tách ra, phân thân chen vào, lối đi ẩm ướt nhanh chóng tiếp nhận cán gốc, hắn nhịp nhàng ra ra vào vào.
Sau vào ba cái thúc nhẹ, hắn bắt lấy mông nhỏ của cô vỗ mạnh, thắt lưng nâng lên dùng lực mạnh mẽ thúc vào.
"A...." cổ họng phát ra tiếng rên rỉ
"Nói em là của tôi" hắn dồn dập ra vào, mồ hôi nhễ nhãi rơi xuống ngực cô, mặt hắn đỏ bừng.
"A... đừng nơi đó không được" cô ôm chặt hắn khổ sở cầu xin
"Tình, em là của tôi" hắn nhấp nhô lên xuống, đùi bị hắn banh ra đến cực hạn, hắn cứ thế ồn ạc tấn công, bên dưới phun ra nuốt vào, lối đi đã sớm quen với sự hiện diện của hắn càng thêm rộng mở, hắn lúc nông lúc sâu đâm vào.
"Đông.... anh nhẹ một chút" cô thở dốc, vuốt ve khuôn ngực của hắn
"Nhẹ không được" hắn hổn hển trả lời như có như không
Lục Tình chỉ còn cách bấu víu, tay ôm chặt cổ hắn, đùi mật kẹp chặt thắt lưng đón nhận hắn thâm nhập hoàn toàn.
Không biết là bao lâu, cô vừa la vừa khóc, vừa mắng chỉ càng làm hắn thêm hăng say, trong đầu cô chỉ toàn là tiếng ong ong, tấm lưng bị cọ xuống da ghế đau rát.
Âm điệu tình ái va chạm phành phạch, tiếng nước chảy róc rách, tiếng nức nở, cùng hơi thở mãnh liệt hòa quyện, tô điểm cho bức tranh tình yêu càng thêm rực rỡ.
"A.... ." Hắn rống lên, cú thúc cuối cùng chôn trong thân thể cô phun ra từng đợt tinh dịch xối xả.
Trong cô có hắn, trong hắn có cô, mùi dịch ái lan tỏa xộc thẳng vào mũi, ánh mắt ướt át của Lục Tình mông lung, cả thân thể lên cao trào trở nên mềm nhũn co rút dưới thân hắn.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |