Vay nóng Homecredit

Truyện:Mẹ Nó, Em Trốn Không Thoát Đâu! - Chương 05

Mẹ Nó, Em Trốn Không Thoát Đâu!
Hiện có 34 chương (chưa hoàn)
Chương 05
Ăn đến nghiện
0.00
(0 votes)


Chương (1-34 )

Siêu sale Shopee


Ánh mặt trời gay gắt buổi ban trưa khiến cho bên ngoài điên đảo vì cái nóng cháy da bỏng thịt nhưng dường như trong một căn phòng vẫn là một màu u tối, rèm cửa dày dặn giúp ngăn những tia nắng xuyên vào, khiến cho người ta chẳng phân biệt được đâu là ngày đâu là đêm. Trên giường king size rộng lớn, hai cơ thể quấn lấy nhau say giấc nồng, bàn tay to lớn của người đàn ông bao trọn cơ thể nhỏ bé của người phụ nữ, tấm chăn đã sớm trượt xuống đến tận eo, lộ ra những đường cong tuyệt mỹ.

Lãnh Phương Đông khẽ nheo mắt cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô gái nhỏ, thật ra hắn đã sớm tỉnh, nhưng không muốn xáo động bầu không khí yên bình này. Đây có lẽ là khoảnh khắc yên ổn duy nhất trong cuộc đời hắn.

Cuộc đời của hắn là những chuỗi ngày bất hạnh, đen tối, năm mười tám tuổi hắn đã phải vào lao tù.

Rồi một ngày hắn được thả, có một người đã mua sự tự do của hắn.

Kể từ đó hắn sống trong xã hội phức tạp, làm một dân anh chị máu mặt, nhưng người khác chỉ nhớ đến hắn bởi sự vô tình, bởi vì thế hắn mới trở thành cánh tay đắc lực của lão đại.

Tự tạo dựng cho mình một lãnh trời riêng, nhưng đằng sau hắn vẫn là bóng lưng cô độc.

Lãnh Phương Đông không có nhiều kí ức tuổi thơ, đối với hắn mỗi ngày được bữa no cũng đã may mắn lắm rồi!

Cha hắn đặt cho hắn cái tên Lãnh Phương Đông, với mong muốn hắn sau này lớn lên sẽ thực được hoài bão tuổi trẻ của ông, nhưng cha hắn chỉ là kẻ vô công rỗi nghề, chè chén bê tha, mỗi ngày tùy tiện ném vài đồng cho mẹ hắn rồi tùy ý mắng chửi. Hắn ăn đòn mà lớn lên. /Trà Muộn- d đ l q đ/

Có một thời gian cha hắn bỏ đi rất lâu, hắn cũng không để tâm lắm, rồi một ngày ông trở về mang theo một số tiền lớn hồ hở khoe khoang.

"Ông phát tài rồi!"

Mẹ hắn hoài nghi số tiền đó nhưng không dám lên tiếng.

Cha hắn bán căn nhà cũ đi, đưa mẹ cùng hắn đến một khu khá sầm uất, hả hê nói từ giờ họ cứ dựa vào ổng.

Cứ ngỡ cuộc sống của gia đình hắn sẽ khá hơn, nhưng năm hắn mười hai tuổi, cha hắn bị tống vào tù vì tội buôn bán ma túy.

Kể từ đó, hắn không thấy ông nữa. Mẹ hắn bán căn nhà hiện tại chuyển về sống ở khu cũ, khi đó ai cũng biết cha hắn là kẻ tù tội, ngoài mặt thì tỏ vẻ xót thương, nhưng khi quay lưng lại đem chuyện nhà hắn ra làm chuyện cười cuối ngày rơm rả. Những đứa trẻ ở khu phố này cũng xa lánh hắn, vốn tính lãm đạm hắn cũng chẳng buồn để tâm. Mẹ hắn mỗi ngày lại làm việc sớm nắng chiều mưa lo cho hắn ăn học.

Hắn thầm nghĩ sẽ cố học cho hết lớp chín để phụ giúp mẹ. Tuy mẹ cũng muốn hắn học lên, nhưng tính hắn không có kiên nhẫn vào những con số, chữ viết nên học hành chả ra gì, ở lớp hắn không có bạn, vì vóc dáng cao lớn hơn người, mặt hắn hung tợn. Lạ ở chỗ bọn chuyên quậy phá đều thích chơi với hắn, còn gọi hắn là đại ca, không muốn làm mẹ buồn nên không qua lại với tụi nó.

Năm học hết lớp chín, mẹ hắn tái hôn, cha dượng là một người đàn ông trung niên góa vợ không có con gái, hắn cũng không phản đối mẹ hắn tìm bến đỗ mới, cha dượng này tốt hơn cha hắn rất nhiều, xem ra hắn có thể yên tâm đôi chút.

Đối với việc hắn không học cấp ba, mẹ hắn cũng hiểu và không ép. Vì hắn chẳng có gì ngoài sức mạnh như trâu, nên được nhận vào làm bốc xếp hàng ở cảnh Khang Thịnh, suốt ba năm hắn dần quen với cuộc sống ngày đêm cồm lưng dưới những thùng hàng to nặng.

Tuổi trẻ giúp hắn không lùi bước với thời gian, hắn khỏe khắn, bắp tay rắn chắn cuồn cuộn từng thớ thịt chắt nịt, làm việc dưới cái nắng làn da bánh mật càng toát lên vẻ nam tính, mạnh mẽ. Dù hắn không đẹp trai nhưng nét nam tính cũng khiến khối cô mê như điếu đổ. Đổi lại mặt hung hãn lại khiến họ không dám đến gần. Thanh niên mười tám tuổi chẳng có lấy một cuộc tình vắt vai.

Năm đó chính là năm xảy ra biến cố khiến vận mệnh của hắn thay đổi.

Người cha mà hắn tưởng đã quên, được mãng hạn tù trở về, khi biết mẹ hắn tái hôn thì xách dao đi tìm mẹ hắn tính sổ. Lúc biết chyện đến đã quá muộn, mẹ hắn mặt mày sưng phù nằm khóc ở dưới đất, cha hắn nóng nảy đạp mạnh vào bụng, vào ngực bà. Còn cha dượng bị đánh bất tỉnh nằm vật dưới sàn, hắn chạy đến lôi ông ra, liều mình đấm vào mặt ông ta.

Sau khi đánh ông ta bất tỉnh nhân sự, cả người hắn toàn là máu tanh, thấm ướt một màu đỏ thẫm.

Trà Muộn-truyện được đăng trên diễn đàn lê quý đôn

Kể từ khi mẹ hắn qua đời, hắn không còn nhận được tình thương hay cảm giác ấm áp nào nữa.

Không ngờ, có một ngày hắn lại nghĩ đến hai chữ gia đình, hắn muốn yêu thương, cưng chiều người phụ nữ này.

Cô chính là của hắn

Lục Tình là người phụ nữ của hắn

Chính sự xuất hiện của cô, hắn mong muốn nghĩ đến một mái nhà.

Tính hắn vốn chẳng biết thể hiện tình cảm, lãm đạm vô tâm vô tính, cưỡng đoạt mang cô lên giường, dùng sức mạnh nhận được sự khuất phục.

"ưm" Lục Tình ngủ trong mệt mỏi, cô có cảm giác giống như bị bóng đè nặng khiến chân tay không thể nhút nhích, cố gắng nhướn mắt lên thì tầm mắt chạm vào ánh mắt như chim ưng đang dò tìm con mồi.

Cô lặng lẽ nuốt nước bọt cái ực, yếu hầu chuyển động, cụp mắt xuống giả vờ ngủ.

"Tỉnh rồi à?" hắn biết mà vẫn hỏi, hơi thở nóng bỏng chạm vào tai mẫn cảm của cô

"ưm" cô hé mắt nhìn hắn

Lòng bàn tay chai xạm vuốt nhẹ gạt những sợi tóc mai trên trán cô.

"Anh sao còn chưa đi?" cô len lén hỏi

"Tính tôi đi để lén trốn nữa hả?" ánh mắt hắn lãm đạm hừ một tiếng

"Không có"

Cô sợ hắn rồi! Lục Tình thầm gào khóc trong lòng

"Có đói bụng không?" hắn lại hỏi

Lục Tình lắc đầu, dù bụng đã sắp dán vào lưng, kêu ùng ục, hiện tại cô chỉ muốn rời khỏi đây, huhu cô muốn về nhà.

"Tôi đói rồi" hắn phán

"Vậy anh đi ăn đi" cô lắp bắp

"Tôi đói" hắn lặp lại

"Vậy? cô tròn mắt nhìn hắn

Hắn cúi xuống tìm môi cô khẽ mút, lồng ngực hắn đập thình thịnh dán chặt bầu ngực mềm mại.

Lục Tình đưa tay ngăn hắn lại, khi chạm vào vòm ngực rắn chắn kia, cô suýt xoa

"Thật cứng rắn" (chị Tình lộ bản chất sắc nữ:D2)

"Anh định làm gì nữa?" cô đẩy hắn

"hử"

Bên dưới thứ nóng bỏng của hắn sớm đông cứng chọc vào đùi cô

Lục Tình đỏ mặt mắng: "Bại hoại, anh không mặc quần áo"

"Em cũng vậy" hắn tố cáo

"Đều tại anh làm hại?" cô làu bàu

Hắn liếm gái tai của cô, khàn giọng

"Tôi đói rồi"

"vậy anh ăn đi" cô đẩy hắn

"Tôi muốn ăn em" hắn hôn tới tật lên má, luồn đầu lưỡi vào khoang miệng trêu chọc, trằn trọc hôn hít.

"anh... anh" cô thở hồng hộc, trừng mắt nhìn hắn

"Tôi còn đau lắm" cô vặn vẹo tránh né

"Đau ở đâu?" hắn xoa nắn nơi ngực, vuốt ve bụng phẳng lì của cô.

"Anh đừng như vậy" cô nhỏ giọng cầu xin

"Cho tôi xem, nơi nào đau" Tay hắn nắm bóp xuống dưới

"Đừng" cô kép chân lại, bi phẫn hét lên

"kêu cái gì, tôi còn chưa làm gì em" Hắn nhíu mày bất mãn

Đại ca, đợi anh làm gì mới kêu sao, lúc đó tôi chết rồi- Lục Tình oán than

Hắn nhóm thắt lưng, ngồi dậy, giật phăng một cái, tấm chăn bị ném xuống giường. Tư thế cường hãn đè lên thân thể trần trụi, môi không nhàn rỗi ngao du khiến da thịt đốt nóng. Hắn vùi mặt vào hõm vai cô, giọng hắn trầm khàn:

"Em không thể phản kháng"

"...." Lục Tình im lặng chờ chết

"Hôn tôi" hắn ra lệnh

"Lại không ngoan" hắn bóp cằm cô, nhếch khóe môi thư thả

"Em không muốn hôn tôi, vậy em muốn hôn nó hả?"

Lãnh Phương Đông cười xấu xa đem cán gốc nóng hổi cọ sát vào đùi cô, Lục Tình run rẩy, sợ hãi trừng hắn.

"Anh đừng làm bậy" cô đạp chân lùi sâu vào thành giường

"Em biết sợ sao?" hắn nhướng mày kiếm

Cô nhìn tình thế chung quanh, lại bị hắn hung hãn nhốt trong cái lồng sắt, Lục Tình giống như một con chim nhỏ, đập cánh mãi mà không tìm được lối ra.

"Anh muốn gì? đừng tới đây, tôi sẽ hét lên đấy" cô đưa chân trần đạp vào ngực hắn.

"Đêm qua kêu khàn giọng chưa đủ hả?" Hắn dùng một tay nắm cổ chân cô, lôi mạnh về phía hắn

Đơn giản tách hai chân của cô, dang rộng hết mức

Bị đau khiến Lục Tình muốn rơi nước mắt

Lãnh Phương Đông tập trung nhìn nơi hồng hào, hắn đưa hai ngón tay vào, tách nhụy hoa run rẩy, hai mắt tối sầm, dục vọng đen tối bao trùm lấy con ngươi hắn, nửa thân dưới gào thét muốn chiếm giữ nơi ngọt ngào này.

Ngón tay thấm ướt dịch mật, thích thú đưa ngón tay lên miệng thưởng thức, rồi cuối xuống hôn lên đóa hoa đang nở rộ, đầu lưỡi của hắn đi đến đâu thì Lục Tình ngượng ngùng, đỏ mặt tía tai đến đó, dòng nước nóng ấm cũng đã thấm đẫm của khu rừng bí ẩn, hắn ngụm lặn trong mùi vị ngọt ngào nhất trên trần đời, khiến hắn đê mê.

Đột nhiên hắn ngẩn đầu lên khỏi nơi đó, dồn dập bắt lấy môi cô cắn nuốt, mùi dịch mật còn dính trên đầu lưỡi bị hắn đẩy vào, không phải là nụ hôn điên cuồng mà chính là muốn nuốt chửng lấy cô.

Hắn thở hổn hển rời khỏi đôi môi sưng đỏ, ôm chặt lấy đầu cô, trán hắn chạm vào trán cô, đầu mũi khẽ cọ vào sống mũi của cô.

"Ướt như vậy còn nói không muốn tôi" lời của hắn là gợi tình nhưng lại khiến cô đen mặt.

"Khốn kiếp" cô cắn mũi hắn

"Sai rồi! thấp một chút" hắn đưa tay sờ mũi

"Em xem, cái miệng nhỏ của em rất thích tôi chơi đùa" hắn chọc ngón tay mạnh vào

"Đau" cô vặn vẹo tấm thân

"Có phải thích tôi làm như vậy không?" tay hắn dao động

"Không... đừng mà" cô lắc đầu quằng quại

"Hử?" Hắn liếm môi quyến rũ, thì thầm vào tai cô: "Có thích không?"

Lục Tình chịu đựng không nỗi những đợi tấn công của hắn, giày giụa nước mắt, rên rỉ

"Có thích tôi đối với em như thế?"

"Thích.... xin anh" cô bấu víu lấy tay hắn

"Xin tôi cái gì?" ngón tay thứ ba của hắn đã tiến vào

Lục Tình lắc lư đầu tóc rối bời, có chút chật vật nâng cả thân trên câu chặt cổ hắn, tìm đến môi hắn, học theo cách thức mà hắn chỉ dạy.... đưa đầu lưỡi liếm nhẹ làn môi, cắn phập môi dưới của hắn rỉ máu, luồn đầu lưỡi vào miệng, mùi vị của máu tanh xộc vào mũi.

Lãnh Phương Đông nhìn động tác vụng về của người con gái, mặc cho cô tìm kiếm, hắn chuyên tâm hưởng thụ sự chủ động hiếm hoi này.

Nhưng cô lại làm hắn ngứa ngáy, chỉ hôn, cắn qua loa...

Hắn lật người đè cô xuống, hôn ngấu nghiến, đầu lưỡi bị mềm cắn sợ hãi rụt vào, hắn lại cạy miệng cô chui vào, bắt lấy đầu lưỡi thơm tho.

"Như vậy mới là hôn" Hắn cười nhạt nhìn cô nằm xơ lụi

Đôi chân lại bị hắn mạnh mẽ tách ra, vát lên vai, phân thân phình to, gân xanh cuồn cuộn nổi lên khiến cô khiếp sợ há hốc.

Lãnh Phương Đông kêu hãnh đưa gốc cán chen vào lối đi đã giầy dụa ẩm ướt. Nhưng không vội tiến vào, mà thư thả ma sát trước của động, cánh hoa e ấp đã mở ra chào đón sự xâm chiếm.

Hai mắt cô mông lung, ướt át nhìn hắn, mãi chẳng thấy động tĩnh gì. Động tác càng thêm kích thích dây thần kinh nhạy cảm, dịch mật chảy ra thấm hết ga giường.

Lục Tình rên rỉ thành tiếng nức nở

"Anh... anh mau lên"

"Cầu xin tôi" hắn ra lệnh

"Xin anh" cô ưỡn lưng lên, giọng run rẩy

"Nói lớn lên" hắn đẩy nhẹ

"Đông... xin anh mau lên"

"Xin tôi cái gì?"

"Xin anh tiến vào"

"Tiến vào cái gì"

"Đông, xin anh... bên trong" cô đưa tay nắm lấy cái nóng bỏng của hắn

"Muốn tôi yêu em, vậy em tự cho nó vào đi" hắn cười khiêu khích

Lục Tình run rẩy nắm chặt lấy nó, nhẹ đưa vào hạ thân, tư thế này hắn quỳ trên nệm, cô nửa nằm nửa ngồi phải chống đỡ thân thể bàn một tay.

Ngay khi cô chạm đến, gương mặt hắn lúc đỏ ửng, phân thân càng thêm cứng rắn, chỉ muốn phóng ra.

Hắn làm sao chịu nổi được loại kích thích này, mẹ kiếp! miệng hắn khô khốc đè cô xuống nuốt lấy ngọt ngào trong miệng, thắt lưng đong đưa đẩy vào. Hắn ra ra vào vào nhịp nhàng, thắt lưng lên xuống không ngừng, tiếng nước bị va chạm tạo nên âm thanh "phành phạch"

Hắn động eo, lúc nông lúc cạn thúc từng đợt đến tận tâm can.

Lục Tình che miệng ngăn những tiếng rên rỉ, cô cắn răng nắm chặt drap giường, nơi bị hắn chiếm hữu truyền đến từng đợt khoái cảm.

"Ngoan, kêu ra" hắn dụ dỗ

"A... nhẹ chút"

"Nói em yêu tôi" hắn ngậm một bên nụ hoa mút chần chậc, hô hấp có chút khó khăn.

"Em... em yêu anh" ánh mắt cô mơ hồ

"Lặp lại lần nữa" hắn ra vào như vũ bão, cơn sóng đánh sập hết tuyết phòng thủ cuối cùng.

"Em yêu anh" giọng cô mềm mại như nước

Dục vọng của hắn lần nữa ngẩn cao đầu, chạy nước rút trong cơ thể cô, lối vào trơn trượt suýt làm hắn đi lệch đường.

"Em đúng là tiểu yêu tinh"

Lãnh Phương Đông vòng hai chân cô kẹp vào mông hắn, chơi trò rong đuổi, của hắn vừa thô, vừa nóng lấp đầy, mỗi lần đụng là chạm đến đáy nơi sâu kín.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-34 )