Thời gian vừa chuẩn
← Ch.010 | Ch.012 → |
"Ầm" một tiếng, sau khi người cuối cùng ngã xuống, Đường Kiến Tâm đưa họng súng lên trước miệng thổi một cái rồi nhấc chân bước qua đống máu tươi dưới sàn, đi ra ngoài...
Cô vừa đi ra gần đến cửa thì trực giác nhạy bén đã giúp cô phát hiện điều kì lạ, liền lùi người lại. Liền ngay sau đó là một tràng đạn bắn liên tiếp... Đường Kiến Tâm biết vừa rồi mới chỉ là nhóm đầu tiên, thậm chí còn có nhóm thứ hai, nhóm thứ ba nữa...
Nhưng không ngờ bọn chúng tới nhanh như vậy...
Cô cười lạnh, giơ súng lên nã đạn liên tiếp về phía đối phương. Tiếng đạn bắn ngày càng dày đặc, tiếng bước chân của những người mới đến cũng càng ngày càng tăng...
- Đại ca, tra ra rồi! Ở khách sạn Tuyền! - Giọn nói đầy phấn khởi của Thượng Quan Kiệt Thiếu truyền đến khiến Thẩm Dương Kỳ thấy rất kì quái...
- Này, này, này, anh Kiệt, anh lại giở trò gì đấy....
Lôi Khiếu Thiên liếc mắt một cái, anh ta liền rụt vai lại, ngoan ngoãn ngậm miệng...
- Giao cho cậu xử lý!
- Vâng.
Lôi Khiếu Thiên ra lệnh cho Thượng Quan Kiệt Thiếu xong lại đưa mắt nhìn hình ảnh phía trước. Lúc này tình hình đang ngày càng kịch liệt, người ngã xuống ngày càng nhiều...
Hình ảnh nhẫn tâm giết người không chớp mắt đó càng kích thích thần kinh của Thẩm Dương Kỳ, anh ta đã sớm không nhìn nổi nữa. Nhưng... khi nhìn sang người nào đó ở bên cạnh, anh ta lại không dám đưa ra ý kiến, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi im...
- Chị!
Đường Kiến Tâm nhíu mày lại, giọng nói vẫn như bình thường nhưng tay vẫn bóp cò súng bắn đạn không ngừng nghỉ: "Sao thế?"
- Chị, em chỉ có thể chống đỡ được tối đa là mười giây nữa thôi.
Tiểu Ngải ở đầu bên ấn mạnh xuống bàn phím, cô rất lo lắng, chỉ hy vọng chị ấy có thể nghe thấy...
Bây giờ thì cô hoàn toàn thua rồi... Tiểu Ngải cắn răng!
Mười giây?
Trong đầu hiện lên hai chữ này, Đường Kiến Tâm nhanh chóng cúi người xuống, nhắm mắt, khom lưng, ấn xuống một nút trên chiếc giày...
Pằng! Pằng! Ầm!
Làn đạn dày đặc như mưa tản ra khắp nơi...
Bên dưới chiếc giày cô đang đi đột nhiên xuất hiện thêm bốn chiếc bánh xe cỡ nhỏ. Cô đạp chân lên tường lấy đà rồi cả người như đang ngồi trên chiếc xe lăn lao thẳng về phía trước...
Trong đầu đang không ngừng tính toán thời gian cho chuẩn xác...
Từng viên đạn như bay lướt qua người cô, hết viên đạn này tới viên đạn khác...
- Anh....
Thẩm Dương Kỳ thấy rất kì lạ, cô gái này quả nhiên cực kì khác thường... Anh ta cất giọng nhắc nhở người nào đó, nếu còn không ra tay thì cô gái đó sẽ chạy thoát...
- Hành động!
Hai chữ ngắn gọn, đơn giản, lưu loát mà đầy quyền uy vang lên từ miệng Lôi Khiếu Thiên, Thẩm Dương Kỳ cảm thấy mỗi cọng lông tơ trên người mình như dựng đứng cả lên... Rốt cuộc cũng ra tay rồi, loại cảm giác chỉ có thể ngồi nhìn mà không được ra mặt thật bực mình!
Lôi Khiếu Thiên bước ra khỏi phòng theo dõi đi về phía mục tiêu. Đôi chân dài thẳng tắp nằm gọn trong chiếc quần được cắt may vừa vặn càng tôn lên sự lạnh lùng và khí chất bá vương quý tộc trời sinh của anh, khiến người khác nhìn vào đều bị hấp dẫn nhưng cũng đồng thời không dám lại gần.
Thẩm Dương Kỳ nhìn người đàn ông ở trước mặt, chỉ có thể hình dung bằng câu "Bậc quân vương cao cao tại thượng ngồi trên, quan thần ở dưới kính phục trong lòng".
Hai người vừa rời khỏi phòng quan sát được mấy bước thì nhóm thuộc hạ xuất hiện đi theo sau...
Bảy, sáu, năm, bốn, ba...
Hai tay Đường Kiến Tâm chống lên tường ở chỗ rẽ, cả người xoay lại. Đường Kiến Tâm ngẩng đầu nhìn biển chỉ dẫn ở trên đầu, cô gần ra đến chỗ an toàn rồi...
Hai chân ghì xuống đất phanh bánh xe lại, bốn chiếc bánh xe nhỏ lại biến mất như chưa hề tồn tại. Cô tiếp tục chạy lên trên cầu thang... Lúc này làn đạn vẫn chưa hề dứt...
Hai, một...
Hai chân Đường Kiến Tâm đạp lên tay vịn cầu thang, cô hơi cúi người, cả người xoay lại. Tay phải nắm chặt tay vịn, thuận đà trượt xuống dưới. Cứ thế cứ thế, cô nhanh chóng và an toàn đi xuống các tầng dưới...
Một tiếng động vang lên, Đường Kiến Tâm tiếp đất, thời gian cũng vừa khít mười giây.
← Ch. 010 | Ch. 012 → |