Trò chơi cũng là chiến trường (1)
← Ch.056 | Ch.058 → |
Huấn luyện lần này, thật ra là bên phía Trung Quốc nhờ phía Mỹ diễn cùng một vở kịch để khảo sát năng lực chiến đấu dã ngoại của binh lính trong doanh trại huấn luyện, cũng như khả năng chịu đựng về tâm lý của họ --- khi đối mặt với sự uy hiếp về tính mạng, và những điều kiện mời gọi hấp dẫn, thì họ có thể kiên định với sự lựa chọn ban đầu hay không. (Vấn đề này cực kì trọng yếu đối với các thành viên của S. M. T. Không ai dám phó thác tính mạng của mình ột người không có lập trường kiên định. )
Trừ người bên phía Mĩ phối hợp thì cũng có một số thành viên khác tham gia lần diễn tập này, trình diễn các màn khác nhau. Ví dụ như nhóm người bên phía đội Vua Hải tặc gặp phải, chính là do Hắc Tử làm diễn viên chính cầm đầu đám người diễn màn "Phần tử khủng bố lập kế hoạch phá nát căn cứ huấn luyện". Bọn họ dùng vũ lực uy hiếp bắt nhóm lính khai ra vị trí căn cứ, nghe nói, nhóm đó bị Hắc Tử ném vào hố phân... Viên đạn Hạ Vũ bắn Tần Dịch và Thi Thanh Trạch đều là đạn gây mê liều lượng cao đã được xử lí đặc biệt, ở đầu đạn có cây kim nhỏ, sau khi bắn sẽ dựa vào lực đẩy để tiêm thẳng thuốc mê vào cơ thể, khiến người ta lập tức mất tri giác, hôn mê toàn phần.
Sau lần tập huấn này, có người được giữ lại, cũng có người bị đào thải, mọi người đều phải chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình.
Buổi huấn luyện ngày hôm qua khiến mọi người tiêu hao không ít tâm trí và sức lực, nên hôm nay, Hạ ma đầu đại xá thiên hạ, ọi người nghỉ ngơi một ngày. Nhóc cua vô cùng đau khổ vì phải vật lộn với bản siêu kiểm điểm dài một vạn chữ về chuyện ném lựu đạn hôm qua. Mấy thùng súng ống đạn dược đó đều là để phục vụ cho đợt huấn luyện của bọn họ, may mà Hạ Vũ kịp hất văng quả lựu đạn ra ngoài, nếu không, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi!
Hiếm khi có ngày được thảnh thơi, lại không biết nên làm gì mới tốt. Xem ra, đúng là bị Hạ vũ huấn luyện thành quen rồi. Kỷ Lương cười khổ... Thói quen thật sự là một thứ chết người.
Cô sờ sờ dạ dày không được thoải mái lắm, nó bắt đầu khó chịu từ tối hôm qua. Bệnh đau dạ dày là một trong những căn bệnh chung của cảnh sát, Kỷ Lương cũng không tránh khỏi. Làm cảnh sát mấy năm, ba bữa cơm không ăn điều độ, có đôi khi vội vàng, cả ngày không có thời gian ăn cơm, nhiều khi đói bụng, chỉ rít một hơi thuốc cũng coi như xong. Lúc đầu, cô hút thuốc chỉ để đè cảm giác đói xuống, đến sau khi bị đau dạ dày, thì hút thuốc lại là để xoa dịu cơn đau.
Mấy năm làm cảnh sát, cô hút thuốc không nhiều lắm, nhưng cũng không phải là ít. Cô không nghiện, chỉ là, có một số thời điểm sẽ hút một điếu. Giống như bây giờ, khi dạ dày cô cứ đau lâm râm chẳng hạn.
Cô sờ túi theo thói quen, nhưng hoàn toàn trống rỗng. Lúc này cô mới nhớ, mấy ngày nay đều mệt như chó, cũng một thời gian không hút thuốc rồi.
Tuy cô không nghiện, nhưng đã nhớ tới rồi mà lại không được thỏa mãn, thì giống như sợi lông chim cứ gãi ngứa mãi trong lòng vậy. Cực kì không thoải mái. Cho nên, cô quyết định biến suy nghĩ thành hành động, đi mua thuốc thôi!
Trong căn cứ có một căn tin nhở do một bà bác trung niên mập mạp, phúc hậu làm chủ. Mọi người đều gọi bà là bác Trần, bình thường lúc nào bà cũng vui vẻ tươi cười. Nhà bác Trần cũng là một gia đình quân nhân, con trai bà hi sinh khi đang làm nhiệm vụ, bà cũng không có họ hàng thân thích gì, nên đơn vị mới sắp xếp công việc này cho bà. Thấy Kỷ Lương đi tới, bác Trần vui tươi hớn hở chào: "Tiểu Lương, muốn mua gì?"
Kỷ Lương là cô gái hiếm hoi trong doanh trại, sau vài lần đến căn tin mua đồ, hai người cũng trở nên thân quen hơn. Bác Trần là người hay chuyện, bình thường khi Kỷ Lương đến mua đồ này nọ, đều nói chuyện phiếm với bà vài câu, nhất là khi biết Kỷ Lương có cậu con trai đáng yêu như Kỷ Duệ, bà sẽ thường đưa cho Kỷ Lương một ít đồ ăn vặt để mang về cho cậu bé.
"Bác, cho cháu một bao Sliver Wolf!"
Ở đây không phải là căn cứ chỉ huấn luyện một vài tân binh, nên cũng không bày ra quy định cứng nhắc như là cấm hút thuốc này kia. Ở căn tin cũng có bán thuốc lá, nhưng cũng không ủng hộ hút thuốc. Bên cạnh tủ bày thuốc lá còn dán thêm dòng chữ: Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe nữa.
"Tiểu Lương à, sao cháu mà cũng hút thuốc?!" bác Trần không hài lòng, lắc lắc đầu: "Hút thuốc không tốt cho cơ thể đâu."
"Cháu cũng không hút nhiều, thỉnh thoảng thôi mà. Một bao này cháu hút phải một hai tháng mới hết." Kỷ Lương cười thanh toán tiền.
"Bỏ được thì bỏ đi." Bác Trần ở trong doanh trại này nhiều năm, cũng coi lính trong đơn vị như con mình, thấy bọn họ không đúng sẽ nhắc nhở: "Các anh các chị ấy mà, hút thuốc lá, hít vào rồi lại phì hết ra, lãng phí."
Cách nói của bà khiến Kỷ Lương bật cười: "Để tránh lãng phí, cháu sẽ nuốt hết bọn chúng vào." Nói xong, cô thật sự nuốt hết chúng vào trong họng, sau đó, một đám khói mù mịt xông ra ngoài theo lỗ mũi, bộ dạng đó cũng làm bác Trần vui vẻ.
"Cháu ấy mà --- sau này không bán thuốc cho cháu nữa."
Khi Kỷ Lương hút thuốc, mắt cô hơi nheo lại, hút một hơi rồi lại chậm rãi nhả khói ra. Cô không có sự mềm mại quyến rũ giống phụ nữ bình thường hút thuốc, mà lại có cảm giác thoải mái, tự nhiên nhiều hơn. Có đôi khi, cô châm một điếu thuốc, rồi cũng chỉ hít hai ba hơi, sau đó để kệ nó cháy đến hết.
Phun ra hít vào vài hơi mà dạ dày vẫn chưa đỡ đau, cô lại đè tay xuống. Nhìn hành động của cô, bác Trần lại hỏi: "Tiểu Lương, cháu không thoải mái chỗ nào à?"
"Cháu đau dạ dày, bệnh cũ ý mà, hít vài hơi thuốc là đỡ thôi." Nói xong, cô lại rít một hơi thật sâu.
"Ôi, cái con bé này!!!" Nghe cô nói vậy, bác Trần giật ngay điếu thuốc ra khỏi tay cô: "Dạ dày không khỏe, còn hút thuốc nữa." Giật thuốc của cô xong, bà vẫn chưa hài lòng, lại lấy luôn cả bao thuốc cô đang cầm: "Không cho hút nữa, không cho hút nữa."
"Bác Trần..."
"Không được, không được!" bác Trần kiên quyết từ chối lời xin xỏ của cô.
Hai người đang lôi qua kéo lại thì một bóng người đi đến, không để ý đến Kỷ Lương, cũng mở miệng muốn mua thuốc: "Bác, cho cháu một bao thuốc."
Giọng nói này...
Kỷ Lương nghe tiếng liền ngẩng đầu lên nhìn. Không phải là Hạ Vũ kia sao?!
"Đây, cho cậu bao này!" Bác Trần tiện tay đưa cho Hạ Vũ bao thuốc vừa lấy của Kỷ Lương.
"Bác Trần, đó là thuốc của cháu mà!" Kỷ Lương trơ mắt nhìn bao thuốc của mình bay vèo một đường vòng cung tuyệt đẹp rồi rơi thẳng vào tay Hạ Vũ.
Hạ Vũ giơ tay, tận dụng ưu thế chiều cao, đón được bao thuốc: "Sao lại thế này?"
"Không có gì! Bác Trần đang đùa với tôi thôi. Trả thuốc cho tôi!" Kỷ Lương nói xong lại giơ tay ra định đòi bao thuốc.
"Hạ Vũ, bác nói này, cậu nên giúp bác trông coi con bé này một chút." Bác Trần chỉ vào Kỷ Lương, bắt đầu tố cáo: "Hút thuốc hay không không quan trọng, nhưng mà con bé đã bị đau dạ dày, lại còn hút thuốc, không phải là tự hủy hoại cơ thể mình hay sao?!"
"Em đau dạ dày à?" Hạ Vũ nheo mắt nhìn cô vẫn đang tiếp tục muốn lấy lại bao thuốc trên tay mình.
"Không đau!"
"Nói láo, vừa rồi cháu còn đau đến nhíu cả mày, mặt mũi trắng bệch ra, đổ mồ hôi lạnh, suýt nữa là phát khóc rồi còn gì." Bác Trần lại tiếp tục đâm thọc.
Bác à, bác có khoa trương quá không vậy!!! Kỷ Lương xoa xoa mặt, cô biết chắc không thể lấy lại được bao thuốc kia rồi.
"Thuốc đâu?" Hạ Vũ hỏi, đồng thời thả bao thuốc vào trong túi.
"Quên mang theo." Kỷ Lương xoa xoa bụng, thầm chửi rủa, vừa rồi đâu có đau lắm, sao giờ càng lúc càng đau thế này... Ôi, bác Trần kia biết tiên tri hay sao thế...
Trán Kỷ Lương toát mồ hôi lạnh, mặt trắng bệch, đau đến run rẩy cả người.
Nhìn cô như vậy, Hạ Vũ không nói thêm lời nào, trực tiếp bế thốc cô lên.
"Này này... anh làm cái gì thế?!"
"Chữa bệnh cho em!"
Cơn đau dạ dày khiến cho Kỷ Lương không còn sức mà ầm ĩ với anh nữa, liền nhắm mắt lại chịu đựng sự đau đớn đang quặn lên từng cơn.
Hạ Vũ bế cô về phòng nghỉ của mình, không chờ Kỷ Lương kịp phản ứng, hai tay anh đã đặt lên người cô.
Vừa tỉnh táo một chút, nhìn thấy hai tay anh đang đặt trên ngực mình, cô định thần lại, vội vàng đưa tay lên ngăn hai bàn tay anh vẫn không ngừng chuyển động: "Anh... Anh làm gì thế?!"
"Mát xa." Anh gạt tay cô ra: "Xoa huyệt trung quản và huyệt túc tam lý có thể giảm bớt cơn đau dạ dày." (*) Anh sờ soạng trên người cô một lúc, cuối cùng cũng tìm thấy cái gọi là huyệt trung quản kia. Anh ấn nhẹ ngón cái xuống" Ở chỗ này, em nhớ cho kĩ, sau này nếu dạ dày lại đau, thì tự xoa bóp là được." Cuối cùng, anh còn bổ sung thêm một câu: "Nếu em không xoa, tôi rất vui lòng xoa thay em."
(*) Huyệt trung quản: nằm ở khoảng giữa ngực và rốn. Huyệt túc tam lý: nằm ở dưới đầu gối.
Xoa xong huyệt trung quản, Hạ Vũ lại đưa tay kéo đùi cô lên, vén ống quần tìm huyệt túc tam lý, ấn xuống...
"A --- đau ---." Anh ta nhân cơ hội này để trả thù cô sao? Kỷ Lương muốn rút chân lại, kết quả là nhận ngay sự khó chịu của cái người họ Hạ kia.
"Đây là lần đầu tiên Hạ Vũ anh mát xa cho người khác, em cứ thử cử động tiếp đi, có tin anh sẽ phế bỏ luôn cái chân này của em không." Tuy anh nói thì hung dữ như vậy, nhưng lực tay cũng nhẹ đi nhiều. Anh xoa theo chiều kim đồng hồ một lúc, rồi lại xoa ngược chiều kim đồng hồ, cứ đảo đi đảo lại.
Bị anh uy hiếp, Kỷ Lương cũng ngoan ngoãn mặc kệ anh tiếp tục "xuống tay". Một lát sau, cô thực sự cảm thấy cơn đau quặn ở dạ dày giảm đi một chút, người nào đó dường như xoa nhiều phát nghiện vậy, ấn xong chân trái lại tiếp tục chuyển sang chân phải, hơn nữa, kĩ thuật lại càng ngày càng tốt, lực tay vừa phải, không mạnh không nhẹ, ấn xong huyệt túc tam lý, lại quay lại huyệt trung quản...
"Kỷ Tiểu Lương --- con nghe nói dạ dày của mẹ lại..." Vừa nghe bác Trần nói Kỷ Lương lại bị đau dạ dày, được Hạ Vũ đưa về, nên Kỷ Duệ vội vàng chạy đi tìm cô. Không ngờ, vừa mở cửa ra, cậu đã nhìn ngay thấy một hình ảnh hương diễm như thế ----.
Kỷ Lương nằm trên giường, hai chân đặt trên đùi Hạ Vũ, ống quần bị vén cao đến tận đùi, Hạ Vũ cùng ngồi ở giữa hai chân đang mở rộng của cô, hơi cúi người, hai tay đang "sờ soạng" người cô...
"Anh Duệ!" Vừa nghe tiếng Kỷ Duệ, Kỷ Lương vội vàng ngồi dậy, đầu đập thẳng vào đầu Hạ Vũ. Chỉ nghe tiếng kêu vang cũng biết cú va đập này mạnh thế nào, nhưng cũng không ngăn được quyết tâm muốn xuống khỏi giường Hạ Vũ của cô: "Anh... Anh tránh ra đi."
Cô vừa nói xong lại khiến lòng đồng chí Hạ càng thêm khó chịu. Thế này là định qua sông đoạn cầu phải không? Không phải vừa rồi còn rất thoải mái dưới tay anh sao? Chỉ chớp mắt một cái đã thay đổi sắc mặt rồi, không có cửa đâu! Anh nghĩ một chút, rồi đưa tay ra đè hai cánh tay cô lại, đẩy cô về phía sau, khiến cô không thể ngồi dậy được.
"Khỉ thật! Hạ Vũ, anh mau buông tay ra!" Kỷ Lương giãy giụa vài cái nhưng cũng không thoát khỏi được tay anh. Trời sinh thể lực nam nữ khác biệt, lúc này ở trên giường càng thể hiện rõ ràng hơn. Nhưng nếu Kỷ Lương mà là người dễ dàng thỏa hiệp như vậy thì đã không phải là Kỷ Lương. Phản kháng, là việc phải làm, không thể khác được. Bên trên bị kiềm chế, tay không được tự do thì còn có chân, vì thế, hai chân cô cũng không an phận, giãy giụa, vừa có thời cơ liền muốn đạp thẳng vào nơi yếu nhất của đàn ông...
"Em thật là...!" Hạ Vũ nhanh hơn cô một chút, chặn chân cô lại, tránh để cô hủy đi hạnh phúc nửa người dưới của mình.
Kỷ Duệ không nói gì, nhìn chằm chằm vào hai con người trưởng thành đang quấn chặt lấy nhau trên giường: "Kỷ Tiểu Lương!"
"Có!" Kỷ Lương ngoan ngoãn dừng giãy giụa.
"Bỏ chân của mẹ ở trên lưng người ta xuống!" Cả hai chân đều quấn trên lưng đối phương, tư thế này thật sự rất bất lịch sự, người không hiểu rõ chuyện có khi còn nghĩ hai người này đang làm chuyện không thích hợp với trẻ con nữa: "Hạ tiên sinh, làm phiền chú quá, cháu sẽ đưa người phụ nữ không ra thể thống gì này về, không quấy rầy chú nữa." Nói xong, cậu bước lại gần, kéo tay Kỷ Lương về phía cậu.
"Không sao, cha cũng không ngại để mẹ con quấy rầy cha nhiều thêm một chút." Nói xong, anh còn ra vẻ lơ đãng, hơi đè tay cô xuống một chút, làm tay cô tuột ra khỏi móng vuốt của Kỷ Duệ.
"Làm phiền đến người ngoài, cháu ngại lắm."
"Người ngoài à?" Hạ Vũ nhướng mày: "Sao lại là người ngoài, ngay cả "di ảnh" của cha không phải cũng đã vào qua cửa nhà con rồi sao?" Nghĩ đến bức ảnh kia, anh lại nghiến răng nghiến lợi: "Tuy là hơi sớm."
"Này, hai người..." Kỷ Lương lên tiếng, muốn cắt ngang màn "nhìn nhau đắm đuối" của bọn họ, khẳng định sự tồn tại của kẻ thứ ba, hơn nữa, người thứ ba này lại còn là người có liên quan mật thiết nữa, đừng có lờ cô đi như thế chứ! Có điều, cô chỉ vừa lên tiếng, hai người đàn ông một lớn một nhỏ đồng thanh quay ra nói:
"Người ốm im lặng!"
"Người ốm im lặng!"
Đây là lần đầu tiên hai cha con ăn ý như thế. Cậu nhóc mím môi, hai tay vòng qua ngực nhìn anh. Tuy Hạ Vũ ngồi trên giường, thân dưới còn đang khống chế Kỷ Lương, nhưng khí thế không hề kém cạnh chút nào.
Hai người này định cứ đứng nhìn nhau mãi như vậy sao? Kỷ Lương nghĩ, cô cũng không thật sự muốn tham gia vào trận chiến của cánh đàn ông bọn họ, có điều, bụng cô lại phát ra tiếng kêu rất đúng lúc --- vì hôm nay, cô bị đau dạ dày nên cũng chưa kịp ăn. Vừa rồi được Hạ Vũ mát xa, thực sự rất hiệu quả, dạ dày không đau nữa, tiêu hóa cũng tốt hơn, con sâu tham ăn trong bụng lại bắt đầu ầm ĩ đòi quyền lợi...
Kỷ Lương ngượng ngùng cười một cái, rồi khoát tay ý bảo bọn họ không cần để ý: "Ừm... Tôi... mẹ đi ăn cái gì đã, hai người cứ tiếp tục, tiếp tục!"
Tiếp tục cái rắm ấy!
Một đôi mắt lạnh và một đôi mắt to đen bóng đồng thời trừng lên nhìn cô, sau đó, Hạ Vũ đứng dậy, thuận tay kéo cô lên, nhưng cũng không chịu buông ra, mà tiếp tục dắt cô đi, kéo ra ngoài cửa, vừa đi vừa nói: "Đúng lúc anh cũng hơi đói."
Thật đúng lúc quá nhỉ! Khóe miệng Kỷ Lương co rút mạnh, cô quay đầu nhìn về phía con trai xin chỉ thị: "Anh... Anh Duệ, anh thì sao?"
"Con cũng đói." Tên nhóc canh đúng thời cơ, chen vào giữa hai người, giải cứu thành công bàn tay của Kỷ Lương: "Hạ tiên sinh, cứ dây dưa lằng nhằng trước mặt mọi người không hay ho gì, thanh danh bị phá hủy thì càng không tốt. Kỷ Tiểu Lương nhà cháu còn chưa gả cho người ta đâu." Nói xong, cậu còn nhấn mạnh từ người ta nữa.
"Cũng vừa hay, cha cũng chưa lấy vợ mà!" Nam chưa cưới, nữ chưa gả, tuyệt vời biết chừng nào.
"Cháu nói là gả cho "người" ấy!" Ý cậu là, Hạ Vũ chú không phải người. Cùng lắm cũng chỉ là một gã bại hoại thôi.
Tên nhóc con! Làm sao mà Hạ Vũ không hiểu ý đồ độc địa trong câu nói của cậu chứ. Nhưng Hạ Vũ cũng không phải là cây đèn cạn dầu, nếu đã bị coi là bại hoại, thì cứ việc thể hiện rõ sự bại hoại của mình đi: "Đương nhiên là phải gả cho người rồi, còn phải gả ột người đàn ông tốt như cha ấy chứ." Tính cách đặc trưng của bại hoại đó là: cực kì vô sỉ!
"Ha ha..." Kỷ Duệ cười vài tiếng, khiến Kỷ Lương nghe mà nổi da gà, sau đó, cô chợt nghe cậu nói tiếp: "Vậy thì nhất định là Hạ tiên sinh gặp quá ít đàn ông rồi!"
Hạ Vũ từ nhỏ đã lăn lộn trong doanh trại quân đội, mà trong doanh trại quân đội nhiều nhất là cái gì? Chẳng phải là đàn ông sao? Bản lĩnh trợn mắt nói dối của anh Duệ quả nhiên càng lúc càng cao, Kỷ Lương nghĩ, tiếp tục im lặng không tham gia vào trận chiến của họ, tự bảo vệ mình!
"Có thể không nhiều lắm, nhưng tuyệt đối không thể ít hơn con." Hạ Vũ nói.
"Cũng vừa hay, " giọng Kỷ Duệ lại cao lên vài phần, khiến tim gan Kỷ Lương như nhảy lên: "Vậy chú tìm giúp Kỷ Tiểu Lương nhà cháu một người đàn ông tốt hơn chú để lấy làm chồng đi."
Ở trước mặt cha ruột của mình, mà bảo cha mình tìm ình một người cha khác, chắc chỉ có Kỷ Duệ mới làm được. Tên nhóc kia còn ngại chưa đủ đả kích, lại nêu điều kiện: "Tốt nhất là chú tìm một người lịch sự, nhã nhặn một chút, chứ tính tình Kỷ Tiểu Lương rất mạnh mẽ, phải để hai người bổ sung cho nhau mới được."
Tên nhóc con này, đang khen mẹ hay chê mẹ thế hả. Kỷ Lương thầm ai oán nghĩ, có điều, có một thứ cô có thể xác định, đó là hai chữ "nhã nhặn" hoàn toàn không liên quan gì đến Hạ Vũ.
"Tốt nhất là phải có tế bào lãng mạn" cậu nhóc tiếp tục ra điều kiện: "Tuy Kỷ Tiểu Lương hơi nam tính, nhưng dù sao cũng là phụ nữ, thỉnh thoảng làm mấy chuyện lãng mạn ẹ cháu cũng không tồi."
Lãng mạn... từ này thực sự cũng chưa từng có mối liên hệ gì với Hạ Vũ.
"Còn nữa, tốt nhất là một người có thể ra được phòng khách, vào được phòng bếp."
Hoàn toàn không có điều kiện nào phù hợp với Hạ Vũ.
"Còn gì nữa không?" Hạ Vũ chờ cậu tiếp tục.
"Tạm thời như vậy thôi."
"Ừ! Những điều kiện con đưa ra, cha đều đủ cả." Tính cách đặc trưng thứ hai của bại hoại: nhất định phải có bản lĩnh trợn mắt nói dối.
"Hạ tiên sinh, chú đang nói đùa đấy à? Chỉ mấy lời này của chú thôi cũng thật sỉ nhục từ nhã nhặn rồi!" Bản lĩnh lớn nhất của Kỷ Duệ chính là, ngay cả lúc mắng người, thì cậu cũng có thể bày ra vẻ mặt vô hại, mắng chửi vô cùng nghệ thuật, không hề có một chữ thô tục nào.
"Sao lại nói vậy, sự nhã nhặn của cha, chẳng qua là không thể hiện rõ ra ngoài thôi."
"Vậy lãng mạn của chú ở chỗ nào?" Từ đầu đến chân đều là phong thái quân nhân, cứng rắn, mạnh mẽ, làm sao có thể tìm được chút tế bào lãng mạn nào chứ.
"Sự lãng mạn của cha không phải để dành cho con xem, đương nhiên là con không nhìn thấy rồi." Binh đến thì tướng đỡ.
"Chú vào bếp được à?"
"Con nói thử xem." Đáp án không rõ ràng, là thứ khiến người ta mơ hồ nhất.
Có lẽ chính Hạ Vũ cũng không phát hiện ra, khi anh và Kỷ Duệ đấu võ mồm với nhau, anh tỏ ra một vẻ... trẻ con hơn bình thường rất nhiều. Cái cảm giác này lúc nhỏ anh cũng chưa từng có, gần ba mươi năm sau, nó lại tự dưng xuất hiện.
Bị kẹp giữa trận chiến của hai cha con, không có khói lửa, chỉ có những câu chữ mang đầy giáo mác, Kỷ Lương quyết định giữ vững nguyên tắc im lặng là vàng, rắm cũng không dám đánh, chỉ im lặng để khiến sự tồn tại của mình giảm xuống, giảm xuống, giảm...
"Đội trưởng Lương!"
Chết tiệt! Kỷ Lương thật sự muốn đạp chết tên khốn có mắt như mù kia.
Tần Dịch hô to một tiếng, khiến Kỷ Lương giật nảy người, cậu cũng không hề biết chiến trường bên này đang tràn ngập mùi thuốc súng, vui cười hớn hở đi lại gần: "Đội trưởng Lương, anh nhỏ, mọi người đang làm gì thế?" Cả nhà ba người cùng đi ra nữa chứ.
"Chúng tôi đi ăn cơm." Kỷ Lương dùng ánh mắt ra hiệu cho tên ngốc này nếu không có việc gì thì mau tránh đi, đỡ bị liên lụy.
"Trùng hợp thật." Đáng tiếc là, tư duy của Tần Dịch vốn không được tốt, vừa nghe thấy cô nói đi ăn cơm, cậu đã sờ sờ bụng mình. Khó có hôm nào rảnh rỗi như hôm nay, nên cậu cũng ăn uống lung tung, từ sáng giờ mới lót dạ chút xíu, đang định đi kiếm gì đó ăn. Đã gặp nhau rồi thì cùng đi thôi: "Đi thôi, tôi cũng đói. Chúng ta ăn cùng nhau luôn đi."
"Nhóc Dịch, không phải lần trước anh đã nói với em, muốn giới thiệu đối tượng nào đó cho Kỷ Tiểu Lương à?"
Kỷ Duệ mở miệng, giọng điệu chỉ có bậc trưởng bối mới có, nói y như trong nhà có gái già khó gả vậy. Kỷ Lương đổ mồ hôi.
"Hả? Có à?" Tần Dịch gãi gãi đầu suy nghĩ, có chuyện này thật sao?
Anh Duệ xác định, nhất định và khẳng định gật đầu: "Không phải anh nói con của mợ họ của người hàng xóm nhà bác cả anh tướng mạo rất khá à, là một nhân tài à? Anh quên rồi sao?"
Tần Dịch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ rất nghiêm túc kia, cứ như thật sự có chuyện đó vậy: "Ha ha ha --- hình như thế... Anh quên mất."
"Tần Dịch." Cậu còn đang trả lời Kỷ Duệ, thì đại gia Hạ bên này đã ngắt lời: "Đối tượng cậu giới thiệu, có tốt hơn tôi không?"
Tần Dịch rối rắm, cậu thậm chí còn chẳng nhớ người kia là con nhà ai, thì làm sao mà so với sánh? Có điều, Tần Dịch cũng là người hiểu chuyện, chính cậu còn đang ở dưới ách thống trị của Hạ Vũ, phải nhìn sắc mặt anh ta, chỉ với điểm này thôi thì đã không cần băn khoăn nhiều, ném thẳng cái tên không biết là con nhà ai kia qua một bên: "Đương nhiên là kém hơn anh nhiều rồi." Đó cũng là lời nói thật, Hạ Vũ vốn có tướng mạo phi phàm, gia thế có vẻ cũng rất tốt, mà quan trọng nhất là... Anh ta chính là cha của anh nhỏ, là người đàn ông của đội trưởng Lương. Chỉ với hai thân phận này cũng có thể quét sạch đối thủ.
Câu trả lời này khiến Hạ tiên sinh rất vừa lòng gật gù, lại nói tiếp một câu diệt trừ hậu họa: "Sau này không cần giới thiệu đối tượng cho Kỷ Lương nữa." Chỉ còn thiếu nước nói thẳng: "Cô ấy là người phụ nữ của Hạ Vũ tôi. Những người khác đừng hòng mơ tưởng đến.
"À..." Tần Dịch nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cậu cũng phát hiện ra có chút kì quái. Cậu ghé sát vào tai Kỷ Lương, nhỏ giọng hỏi: "Đội trưởng Lương, hai cha con kia hình như có vẻ không hòa hợp lắm thì phải."
Khóe miệng Kỷ Lương co rút mạnh!!!
Hiếm khi nào cậu tự phát hiện được ra như thế này!
← Ch. 056 | Ch. 058 → |