← Ch.267 | Ch.269 → |
Nàng nói bằng giọng rất chân thành, Lục thị không nghĩ tới chuyện để Ôn Diệp thay mình đi, bây giờ nghe nàng nói liền hỏi: "Ngươi không sợ mệt sao?"
Ôn Diệp lắc đầu: "Không sợ."
Chịu mệt mỏi hai ngày hay là mệt mỏi năm sáu bảy tám ngày, nàng vẫn tính được cái nào lợi cho mình. Còn nữa, cả đời này nàng cũng chưa từng đi xa nhà, lần này đi coi như là đi du lịch ngắn ngày vậy.
Ôn Diệp nhớ rõ trong du ký tự truyện của Hứa Bách Lễ đã miêu tả phong cảnh của Lan Thành, so với Uyển Thành giàu có, Lan Thành là một nơi non xanh nước biếc, tình thơ ý họa, rất đáng để đến chơi.
Lục thị do dự: "Trong thư mà Cảnh Dung nói, nó nhớ tới đồ ăn trong phòng bếp nhỏ của ngươi."
Ôn Diệp liền nói ngay: "Cái này dễ xử lý mà, ta cũng mang Hồng Hạnh qua, vừa lúc làm thêm chút đồ ăn ngon cho Cảnh Dung, bồi bổ sức khỏe cho nó, ta nghe nói đồ ăn ở căn tin Tùng Sơn học viện có hương vị bình thường, đã gần nửa năm rồi, hẳn là Cảnh Dung cũng rất nhớ trù nghệ của Hồng Hạnh."
Lục thị dân dần bị thuyết phục, nàng ấy suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta phái thêm vài hộ vệ cho ngươi, sau khi ngươi đi qua đó thì nhớ phái bọn họ đi điều tra một chút, Cảnh Dung có nhiễm thói quen đánh bạc hay không, Tưởng bà tử nói, gân đây nó tiêu phí tiền bạc tương đối nhiều."
Có lẽ đây là chuyện duy nhất mà Lục thị lo lắng, Ôn Diệp lập tức đáp: "Ta nhất định sẻ để bọn họ điều tra thật kỹ."
Tâm trạng lên xuống của Lục thị bây giờ cũng hòa hoãn hơn vừa rồi rất nhiêu, nàng ấy quả thật không thích đi xa nhà, để cho người khác thay mình đi thì lại càng lo lắng hơn.
Ôn Diệp quả thật là người thích hợp nhất, Cảnh Dung có thể nghe được lời của nàng ấy, quan trọng nhất là Ôn Diệp cũng là người trong nhà, chắc chắn sẽ không lừa gạt mình.
Đây cũng chính là ý của Ôn Diệp, thấy Lục thị đồng ý, nàng liền cười cười rồi nói: "Dau nghe tẩu tẩu."
Từ Ngọc Tuyên ở một bên nghe hai người nói chuyện nửa ngày, sau khi nghe xong thì cậu bé chỉ nghe hiểu một việc đó chính là nương phải đi đâu đó.
Hài tử vội vội vàng vàng hỏi: "Nương ơi, nương định đi đâu vậy?"
Ôn Diệp quay đầu nhìn cậu bé rồi nói: "Đi thăm Cảnh Dung đại ca của con."
Từ Ngọc Tuyên lại vội vàng chỉ chỉ vào mình: "Vậy Tuyên nhi thì sao?"
Ôn Diệp: "Hứa tiên sinh cũng sắp trở về rồi, Tuyên nhi ở nhà cố gắng học tập."
Từ Ngọc Tuyên: "Vậy cha thì sao?"
Ôn Diệp không chút suy nghĩ nói: "Cha con cũng giống con thôi, đều ở nhà."
Từ Ngọc Tuyên không có bất mãn, gật gật đầu nói: "Được-"
Nghe nàng nhắc tới nhị đệ, Lục thị đột nhiên nhớ tới một chuyện, nàng ấy nói: "Thiếu chút nữa là quên mất, còn có hơn nửa tháng nữa là tới sinh thần của nhị đệ, ngươi có nhớ không?"
Thành thật mà nói thì Ôn Diệp thực sự không nhớ.
Lúc trước lúc trao đổi canh thiếp, nàng chỉ là liếc mắt một cái, căn bản chưa từng để ở trong lòng. Chỉ là bây giờ ở trước mặt Lục thị, sao nàng có thể nói không nhớ rõ chứ. Ôn Diệp gật đầu: "Đương nhiên nhớ rõ, không dối gạt tẩu tẩu, lần này ta đi Lan Thành thăm Cảnh Dung, cũng có ý muốn chọn cho lang quân một món quà sinh thần đặc biệt."
Chuyện bản thân không có kế hoạch, nàng mở miệng liền nói mà không cảm thấy chột dạ chút nào.
Có thể nhìn thấy hai phu thê bọn họ càng ngày càng hòa hợp, trong lòng Lục thị cũng cao hứng không thôi, nàng ấy liền nói: "Ngươi có tâm là tốt rồi, nhưng mà cũng không cần luyến tiếc tiêu bạc quá, Tây viện mỗi tháng thu về không ít, ngươi thiếu thì đi phòng thu chỉ lấy."
Không cần dùng tới bạc dưỡng lão của mình, trong lòng Ôn Diệp đương nhiên động tâm, nhưng ngoài miệng nàng vẫn nói: "Dùng bạc của lang quân mua quà sinh thần cho lang quân, có phải không tốt lắm không?"
Lục thị lại nói: "Có cái gì không tốt, các ngươi là phu thê, phu thê nhất thể, phân cái gì ngươi ta."
← Ch. 267 | Ch. 269 → |