← Ch.259 | Ch.261 → |
Từ Ngọc Tuyên được Từ Cảnh Lâm dẫn đi xem con vịt con mà con dâu của Ngô quản sự nuôi.
Cách đó không xa, ngay tại một đầu khác của dòng suối nhỏ, cách các nàng một bức tường viện.
Vào mùa hè mấy con vịt nhỏ này thích nhất ở trong nước đợi, con dâu của Ngô quản sự Trương thị đem chúng nó đuổi tới bên suối.
Một đám vịt con lông xù màu vàng, được nuôi đến mức mũm mĩm chạy lạch bạch lạch bạch.
Bơi qua bơi lại trong nước, còn thỉnh thoảng kêu cạc cạc.
Từ Ngọc Tuyên ngồi trên ghế con nhìn chằm chằm chúng nó một hồi lâu, không biết tại sao, bỗng nhiên liền học một tiếng: "Cạc!"
Trong đó mấy con vịt con nghe được tiếng kêu của cậu bé còn quay đầu lại.
Trương thị sợ hãi, nàng thấp thỏm nhìn về phía Kỷ ma ma, không biết nên nói cái gì cho phải.
Kỷ ma ma cũng là lần đầu gặp phải chuyện như vậy, nàng đang cân nhắc, chợt nghe Nhị công tử nói với tiểu công tử: "Tuyên đệ, sao ngươi có thể học tiếng vịt kêu?"
Từ Ngọc Tuyên chỉ vào đám vịt con trong suối nói: "Chúng nó cũng kêu."
Từ Cảnh Lâm khẳng định: "Bởi vì chúng ta là người, nói chính là lời, chúng nó không phải người, là vịt, cho nên phải kêu "cạc cạc"."
Trẻ con đều có một bộ logic riêng của mình.
Từ Ngọc Tuyên không hiểu nói: "Nhị ca ngươi cũng "cạc cạc" nha."
Từ Cảnh Lâm: "..."
Lúc này Kỷ ma ma tiến lên phía trước nói: "Tiểu công tử, người và vịt không giống nhau, tiểu công tử ngẫm lại xem, nếu Hứa lão sư cũng dùng tiếng vịt kêu để chơi trò nhận biết chữ với ngài, ngài có hiểu không?"
Đây là một trong những biện pháp bà ấy học được từ Nhị phu nhân.
Tiểu công tử còn nhỏ nên có một số việc không thể lấy góc độ người lớn giải thích với hắn.
Từ Ngọc Tuyên tưởng tượng một chút, ngay sau đó liền lắc đầu: "Như vậy Tuyên nhi nghe không hiểu!"
Kỷ ma ma nở nụ cười, nói: "Đúng vậy, cho nên tiểu công tử còn muốn học vịt kêu sao?"
Từ Ngọc Tuyên lại gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Học!"
Kỷ ma ma: "22?"
Từ Ngọc Tuyên trong hưng phấn mang theo nóng lòng muốn thử: "Học được rồi, lão sư nghe không hiểu, Tuyên nhi liền thắng!"...
Ôn Diệp ngồi ở ôm lấy một chén trà trái cây lớn, tinh tế chậm rãi uống.
Bỗng nhiên, nàng nghe thấy tiếng vịt con kêu lanh lảnh.
Ôn Diệp nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thấy một đám vịt con đang bơi dọc theo dòng suối.
Từ Ngọc Tuyên vẫn đi theo, sau khi trở lại trong sân, lập tức đi về phía bờ suối, con vịt nhỏ lại không sợ cậu bé, một con tiếp một con lên bờ đi theo phía sau mông cậu bé. Ôn Diệp đang nghi hoặc, chợt nghe Từ Ngọc Tuyên không hề báo trước kêu "cạc cạc" vài tiếng, con vịt nhỏ sau khi nghe được, càng theo sát hơn.
Ôn Diệp: "..."
Đây là coi Từ Ngọc Tuyên là mẹ già của chúng sao?
Lục thị hiển nhiên cũng chú ý tới bên này, đứng dậy nhìn qua, thoáng nhìn đám vịt con phía sau Từ Ngọc Tuyên, sau một lúc lâu không nói gì.
Những con vịt con lắc lư đi chậm, Từ Ngọc Tuyên cũng đi hai bước lại dừng một bước để chờ chúng nó.
Thậm chí còn thỉnh thoảng quay đầu lại kiểm tra xem có con nào bị tụt lại phía sau hay không.
Từ Cảnh Lâm trở lại bên cạnh Lục thị trước, cậu nhóc trông hơi uể oải: "Nương, con không thể ngăn cản Tuyên đệ học tiếng vịt kêu."
Lục thị nghẹn một lát mới nói: "Đây không phải lỗi của con, đệ đệ con còn nhỏ, chờ nó lớn như con thì sẽ hiểu thôi."
Ôn Diệp nhìn tiểu hài tử náo nhiệt xong, quay lại tầm mắt nói: "Đúng vậy, Tuyên nhi còn nhỏ, tiểu hài tử đều như vậy."
Điều làm nàng tò mò ở giờ phút này chính là, chờ mẹ già của nhóm vịt con này phát hiện nhóm con của mình đều bị bắt cóc thì sẽ có tâm tình như thế nào.
Kết quả mẹ già của đám vịt này không đợi được, ngược lại lại đợi được một con ngỗng hung dữ.
Từ bên kia suối bơi vào, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai xông lên bờ thẳng đến Từ Ngọc Tuyên, gắt gao cắn bắp chân của cậu bé.
Đám vịt con vỗ cánh sợ tới mức chạy tán loạn khắp nơi.
Tiếng khóc của Từ Ngọc Tuyên vang lên rung trời.
Ôn Diệp thấy một màn như vậy, trước khi mọi người kịp phản ứng, nhanh chóng từ trên ghế nằm bắn lên, chạy vội qua dùng tay không mở miệng ngỗng.
Lúc này đám người Kỷ ma ma bị dọa sợ rốt cuộc cũng có động tác, nhanh chóng tiến lên đuổi con ngỗng đi.
Trong lúc đó, Kỷ ma ma bảo Nhẫn Đông về lấy thuốc.
Đám người Hà Hương đi đuổi ngỗng, kết quả ngỗng không đi mà còn cắn người, sau đó lại muốn đi ve phía đám vịt con chạy trốn.
← Ch. 259 | Ch. 261 → |