← Ch.179 | Ch.181 → |
Những lời như vậy, Từ Quốc Công cũng chỉ có thể thỉnh thoảng nói với đệ đệ ruột là Từ Nguyệt Gia, nếu kể cho hai đứa con trai nghe, không quá nửa canh giờ là sẽ truyên đến tai thê tử.
Từ Nguyệt Gia nghe được câu "au giống nhau" kia, không biết là nhớ tới cái gì, thần sắc loé lên vẻ vi diệu cùng khó tả.
Đưa tay lật qua một trang tư liệu, Từ Nguyệt Gia cuối cùng ngẩng đầu hỏi: "Huynh trưởng, gần đây huynh không có việc gì để làm sao?"
Từ Quốc Công đối diện với ánh mắt đệ đệ, đáp lại không chút do dự: "Hoàng thượng có giao công việc cho ta, nửa tháng trước ta đã hoàn thành được kha khá rồi, trước đó không lâu ta còn trợ giúp Công bộ cải tiến một loại cung bắn cự ly xa."
Từ quốc công luôn công tư phân minh, làm việc cũng không kéo dài, vẫn luôn làm việc này xong, mới tiếp nhận việc tiếp theo.
Từ Nguyệt Gia nói: "Hôm nay ta nghe Hoàng thượng nói tiểu doanh sáu có một loại binh khí lạ. Nếu huynh trưởng không có việc gì, không ngại mời tự đi điều tra."
Từ Quốc Công vô thức muốn đồng ý, lời vừa định nói ra khỏi miệng, nhưng lại khó khăn nuốt xuống.
Giải quyết sự tình phải có cái trước cái sau, Từ Quốc Công nói: "Nếu đệ rảnh rỗi thì vẫn nên cùng đệ muội thành thật nói chuyện với nhau một chút, không vì chính bản thân đệ, thì cũng vì nể tình ta là huynh trưởng của đệ đi."
Tiểu doanh sáu có gì bất thường ư? Y phải đến kiểm tra một chút mới được.
Không đợi Từ Nguyệt Gia trả lời, trước khi đi Từ Quốc Công còn nói: "Thuận tiện hỏi giúp vi huynh một chút, bánh ngọt kia làm như thế nào."
*
Buổi tối, Ôn Diệp mới từ phòng bên đi ra, Đào Chi liền vào trong bẩm báo, nói Từ Nguyệt Gia nãy giờ đều ở Tây viện.
Ôn Diệp ít nhiều có chút kinh ngạc, bình thường giờ này, Từ Nguyệt Gia không phải đều sẽ trực tiếp tá túc ở tiền viện sao?
Từ Nguyệt Gia rửa mặt xong, Ôn Diệp đã dựa vào giường, trong tay vẫn cầm một quyển sách.
Không đợi Từ Nguyệt Gia tới gần, Ôn Diệp lựa chọn nói rõ: "Lang quân, hôm nay thân thể ta không được khỏe."
Động tác vén chăn của Từ Nguyệt Gia thoáng cứng đờ, thật lâu sau mới nói: "... Nàng suy nghĩ nhiều rồi."
Vậy là tốt rồi.
Không trách Ôn Diệp nghĩ nhiều, một nam nhân ngẫu nhiên sẽ có chút nhu cầu về chuyện kia, Từ Nguyệt Gia cũng không phải không như vậy, đột nhiên giờ này hắn quay về Tây viện ngủ, nàng là một người phụ nữ có tư tưởng hiện đại, liên tưởng đến chuyện này là chuyện rất tự nhiên.
Đợi Từ Nguyệt Gia đi lên, Ôn Diệp khép sách lại, hỏi: "Lang quân có việc muốn hỏi ta sao?"
Không liên quan đến chuyện đó, thì chắc chắn phải có nguyên nhân khác. Từ Nguyệt Gia sẽ không vô duyên vô cớ làm điều thừa.
"Đúng là có một điều." Từ Nguyệt Gia không thay Từ Quốc Công giấu diếm, nói: "Huynh trưởng nhờ ta hỏi nàng phương pháp chế biến bánh ngọt."
Ôn Diệp: "Chỉ cái này thôi à?"
Từ Nguyệt Gia "Ừ một tiếng, sau đó nhìn về phía nàng.
Ôn Diệp chống lại ánh mắt của Từ Nguyệt Gia, mở miệng cự tuyệt: "Không được."
Nói cho Diêu thị là bởi vì nàng biết Diêu thị học sẽ không ảnh hưởng đến nàng.
Nếu để cho Từ Quốc Công biết phương pháp, thì nàng còn có vị trí nào bên cạnh Lục thị nữa.
Vì thế Ôn Diệp nói: "Không bằng ta coi như lang quân hôm nay chưa tới?"
Từ Nguyệt Gia cũng không nghĩ nhiều đến việc lấy phương pháp về cho huynh trưởng nhà mình, nhưng hắn vẫn tiếp tục hỏi: "Phương pháp đó rất quan trọng sao?"
Ôn Diệp thấy vẻ mặt hắn nhạt nhẽo, đoán ra tâm tư của hắn, dường như cũng không kiên định lắm.
Trong lòng có tính toán, môi Ôn Diệp hơi cong lên nói: "Nếu đại ca muốn lấy lòng tẩu tẩu hẳn là phải tự mình suy nghĩ phương pháp, học theo ta, tẩu tẩu chưa chắc sẽ thích."
"Nếu như là ta muốn ăn? Nàng sẽ như thế nào?"Từ Nguyệt Gia đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Ôn Diệp: "... Ta cảm thấy mì trường thọ hợp với khí chất của lang quân hơn."
Hơn nữa nàng nhớ mang máng sinh nhật Từ Nguyệt Gia vào mùa thu, hiện tại vẫn còn rất sớm.
"Tâm ý là thứ độc nhất vô nhị." Ôn Diệp thần sắc có chút nghiêm túc nói: "Lang quân, chàng có hiểu không?"
Ánh mắt Từ Nguyệt Gia bình tĩnh: "Nàng là đang nhắc nhở ta sao?"
Ôn Diệp thiếu chút nữa không kịp phản ứng ý tứ trong lời nói của hắn.
Sinh nhật của nàng dường như cách hiện giờ cũng không xa lắm.
Suy nghĩ một lát, Ôn Diệp nói: "Ta không giống người khác, ta thích chủ động đòi hỏi."
Một câu hai ý nghĩa.
Ôn Diệp không nhanh không chậm nằm xuống.
Nhắm mắt lại nói: "Lang quân cứ chờ đi."
Từ Nguyệt Gia:"..."
← Ch. 179 | Ch. 181 → |