Tỉnh táo
← Ch.509 | Ch.511 → |
"Có điều ngươi cũng phải cẩn thận đó, đừng tìm trong những đường nhỏ, chỉ cần tìm ở đường lớn này thôi."
Dứt lời, Bạch Thạch Đường lại có phần không yên lòng, sờ lấy một vật ở bên hông đưa cho Tô Mộc Lam: "Cái này, ngươi giữ lại phòng thân đi."
"Phần lớn bọn ăn mày thường chọn trẻ con để ra tay, nhưng nếu như cần thiết, cũng sẽ ra tay với phụ nữ, đề phòng nhiều hơn một chút cũng sẽ không sai."
Tô Mộc Lam nhận lấy.
Là một cây dao lá liễu nho nhỏ, lưỡi dao cực mỏng nhưng trông được mài vô cùng sắc bén.
Vật như vậy, sau khi rạch cũng sẽ không phải chí mạng, nhưng cũng đủ để quấy nhiễu đối phương, sẽ có cơ hội và dư dả thời gian để đối phó.
"Ta sẽ để ý, ngươi yên tâm đi." Tô Mộc Lam nắm vật kia vào trong tay, rủ ống tay áo rộng xuống, vừa vặn có thể che khuất, bên ngoài hoàn toàn không thể nào nhìn thấy.
Hai người quyết định, chia nhau một đông một tây thay nhau tìm.
Tô Mộc Lam vừa đi vừa gọi tên Bạch Lập Hạ, vì lý do an toàn, nàng làm theo lời của Bạch Thạch Đường, chỉ tìm ở trên đường lớn đèn đuốc sáng trưng, nhiều người đi lại.
Còn Bạch Thạch Đường ở bên này thì chọn những con đường nhỏ ánh đèn lờ mờ có người lui tới, xe ngựa có thể đi, nhưng lại không thu hút lắm.
Đường huyện thành, phần lớn chính nam chính bắc, chính đông chính tây.
Trên con phố Đông náo nhiệt, hướng nam bắc có mấy con đường, có rất nhiều là nhỏ hẹp.
Bạch Thạch Đường chẳng bỏ qua cho một cái nào cả, cẩn thận xem xét, trong tay hắn cầm một chiếc đèn lồng sáng tỏ, đi theo dấu vết trục xe phân rõ ràng.
Mà lúc này, ở đầu hẻm của một con đường, trên một chiếc xe ngựa dáng vẻ bình thường, không hút mắt đang dừng.
Người đánh xe vóc dáng thấp bé, lấm la lấm lét, đang không ngừng nhìn quanh bên trái bên phải, nghiễm nhiên là dáng vẻ đang đợi người.
Mà trong xe ngựa, Bạch Lập Hạ đang mở to hai mắt để nhìn, nhìn tình trạng trong xe dưới ánh sáng lờ mờ.
Trừ cô bé ra, trong xe này đã có ba bốn nam nữ tuổi tác không khác cô bé là bao, còn có một cậu bé khoảng năm sáu tuổi, mà những người kia lúc này đều đã bị chuốc thuốc mê ngủ mê man.
Bạch Lập Hạ cắn môi một cái.
Vừa rồi, trên đường bị biển người chen chúc làm lạc nhau, cô bé cảm thấy phía sau có người kéo mình lại, ngay sau đó, liền bị một cái khăn bịt chặt mũi miệng.
Gặp phải tình huống này, Bạch Lập Hạ lập tức giật mình, nhưng trong nháy mắt cũng kịp phản ứng, đây là gặp phải ăn mày mà Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam từng nói.
Trên chiếc khăn này chắc chắn có tẩm thứ thuốc gì đó có thể khiến người ta mê man.
Bạch Lập Hạ lập tức nín thở, tiếp theo giả vờ mình đã ngất đi, tê liệt ngã xuống dưới.
Những người kia thấy cô bé như thế, quả nhiên đã bị mắc lừa, lấy khăn ra, nhanh chóng kéo Bạch Lập Hạ đi, tiếp theo kéo đến một chiếc xe ngựa đậu ở cách đó không xa.
Mặc dù Bạch Lập Hạ phản ứng cực nhanh, nhưng cuối cùng vẫn hít vào một ít thuốc mê, có hơi buồn ngủ, cô bé cắn mạnh vào môi, lén liều mạng cắm mạnh đầu móng tay vào lòng bàn tay, lúc này mới không để mình ngủ mất.
Dưới mắt, thời tiết rét lạnh, Bạch Lập Hạ lại kinh sợ đến mức cả lưng đều là mồ hôi lạnh, người cũng càng thanh tỉnh hơn.
Càng thanh tỉnh lại càng bình tĩnh.
Bạch Lập Hạ nghe thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, lén nhích thân thể từng chút một, tháo cái kẹp hoa trên đầu mình xuống, lặng lẽ ném ra ngoài từ cửa sổ xe ngựa.
Chiếc kẹp hoa kia không phải là đồ mua, là Tô Mộc Lam kết trong lúc rảnh rổi, kết thành một quả cầu hoa cả lông mềm như nhung, lúc kẹp trên đầu vừa nhẹ vừa đẹp mắt, trông càng hoạt bát đáng yêu.
← Ch. 509 | Ch. 511 → |