E ngại
← Ch.475 | Ch.477 → |
Năm trước các nhà mua đồ tết, không thể thiếu được gà vịt cá, có điều lúc tết mua nhiều đồ, hơn nữa mỗi năm đều là những thứ này, có vài người miễn cưỡng cảm thấy ăn hơi đơn điệu không còn thú vị nữa.
Mua con thỏ về hầm một món, xào một món, cũng coi như thay đổi khẩu vị...
Vả lại thỏ nuôi nhanh, nuôi con thỏ cũng không tốn tiền, chịu khó siêng năng một chút thì thỏ cũng rẻ, lại không ít thịt, tỉ lệ chi phí - hiệu quả cũng rất cao.
Tô Mộc Lam nghe Lưu Thị nói vậy, càng cảm thấy cha Lưu là một người cao tuổi rất giỏi quản lý việc nhà, cũng càng cảm thấy yên tâm hơn khi Lưu Thị sống ở nhà mẹ đẻ.
Nói thêm một lúc lâu nữa với Tô Mộc Lam, đợi gần đến trưa rồi Lưu Thị mới rời đi.
Lúc nàng vừa đi ra khỏi nhà Tô Mộc Lam, Hàn Thị ở bên cạnh cũng bước ra từ cửa nhà mình.
Chuyện ly hôn là việc được bà với Bạch Hữu Quang thống nhất, cũng cảm thấy sau này có Lưu Thị nuôi con nhà bọn họ cũng sẽ có lời, nhưng để Lưu Thị đề xuất đến chuyện ly hôn, lúc ly hôn người nhà họ Lưu lại đến nhiều như thế cũng khiến cho Hàn Thị cảm thấy vô cùng mất mặt.
Lúc này, thấy Lưu Thị đến nhà Tô Mộc Lam, lại còn đến một mình, Hàn Thị liền muốn nhân cơ hội ngăn Lưu Thị lại để mắng Lưu Thị một trận.
Tuy nói mắng một trận cũng hoàn toàn không làm được gì Lưu Thị, nhưng tốt xấu cũng coi như cho bà trút giận một hơi.
Hàn Thị vận đủ sức lực, há miệng muốn mắng hết tức giận trong lòng mình ra, kết quả lại nhìn thấy Bạch Thạch Đường cũng cùng đi ra ngoài, dường như đang muốn tiễn Lưu Thị.
Trong đầu Hàn Thị có một sự e ngại vô thức đối với Bạch Thạch Đường.
Dù sao cũng là người trên tay từng dính máu, nắm đấm lại cứng, chọc vào sẽ rất phiền phức.
"Thím Hàn cũng đi ra ngoài à." Không đợi Hàn Thị mở miệng, Bạch Thạch Đường đã hỏi trước một câu.
"Không có, không có, vừa trở về." Hàn Thị cũng không thể nói đến chuyện khác, vội vàng rụt đầu về, lạch cạch đóng cửa lại.
Lưu Thị thấy thế, lúc này cũng đã hiểu vì sao lúc nàng ra khỏi cửa, Tô Mộc Lam đã đặc biệt dặn dò Bạch Thạch Đường tiễn nàng ra khỏi cửa rồi.
"Mau đi về đi, ta đi từ đây được rồi." Lưu Thị cười nói.
Từ con đường này ra thôn, sẽ không đụng mặt Hàn Thị nữa.
"Được, đi đường chậm một chút." Tuy Bạch Thạch Đường nói đồng ý, nhưng vừa rồi đã được Tô Mộc Lam dặn dò, nên vẫn đưa nàng về phía trước, nhìn Lưu Thị ra khỏi làng rồi mới quay trở về.
Bạch Thạch Đường làm bữa ăn trưa xong, lúc này mới rảnh rổi mà thu xếp những con thỏ mà Lưu Thị đưa đến kia một chút.
Thỏ thích đào hang, không thể trực tiếp nuôi chúng ở trong chuồng giống như nuôi gà được.
Dùng cái lồng được đan từ nan tre có thể nuôi được một quãng thời gian, có điều cái răng của con thỏ này cũng vô cùng sắc bén, ở trong lồng một thời gian dài nó cũng sẽ gặm nát nan tre.
Hơn nữa, thỏ đi ị và đi tiểu đều có mùi rất nồng, lúc đó, dùng lồng đan từ nan tre sẽ không dễ xử lý.
Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, Bạch Thạch Đường quyết định xây lại một cái chuồng thỏ mới.
Hắn dùng gạch xanh xây lên bức tường cao bằng phân nửa người, chiều cao mà thỏ không nhảy ra được, phần đáy của chuồng được xây bằng gạch xanh, thỏ không thể nào đào được, cũng chỉ có thể yên ổn ở lại trong chuồng mà thôi.
Đã đưa ra quyết định, Bạch Thạch Đường không dừng lại nữa, đợi ăn cơm trưa xong thì bắt đầu bận bịu làm việc.
Chuồng thỏ không cần phải lớn, đẩy nửa xe gạch xanh, nhặt một ít đất bung lên ở cửa ra vào bên kia, lại tìm chút vôi tới, cầm lấy ngói bùn bắt đầu làm việc.
Tuy nói ngày thường Bạch Thạch Đường thường xuyên vận chuyển, nhưng cũng rất giỏi việc nhà và việc đồng áng, đều là một thanh hảo thủ, cũng giỏi việc tu nhà sửa tường, lúc này, khi xây chuồng thỏ cũng có chút thuần thuật.
Bận rộn đến lúc mặt trời xuống núi, lúc bốn tỷ đệ của Bạch Thuỷ Liễu làm xong cơm tối, sáu con thỏ cũng được vào nhà mới.
← Ch. 475 | Ch. 477 → |