Lo lắng
← Ch.386 | Ch.388 → |
Nhà mẹ đẻ không ủng hộ, tỏ ra lạnh nhạt hoặc thậm chí làm khó dễ, sẽ khiến người ta trong lúc lựa chọn càng không đưa ra được quyết định.
Đinh thị hiểu rõ lời nói của Tô Mộc Lam, mà Tô Mộc Lam cũng hiểu rõ ý định trong lòng của Đinh thị.
Tuy Lưu thị gặp phải mẹ chồng và chồng như vậy, nhưng lại có một gia đình biết quan tâm săn sóc lẫn nhau, có một tẩu tử tốt như vậy, cũng coi như là việc cực kì may mắn trong nỗi bất hạnh kia.
Tô Mộc Lam định nói thêm mấy câu với Đinh thị, nhưng lúc này Lưu thị lại vén mành bước vào.
Đinh thị thấy thế, nâng ấm trà trong tay lên, "Ta sợ các muội uống hết trà rồi nên tới đây thêm một ít trà nóng, các muội cứ tiếp tục nói chuyện đi, ta đi dọn dẹp một chút rồi làm cơm trưa."
"Trong nhà có ít thịt, buổi trưa chuẩn bị làm bánh bao hấp, đệ muội cũng ở lại ăn cơm đi."
Xoay chuyển đề tài vô cùng tự nhiên.
Tô Mộc Lam cười nói, "Đinh tẩu tử có ý tốt muốn giữ lại ăn cơm, nên đồng ý mới đúng, nhưng trong nhà muội còn có bốn đứa nhỏ đang chờ, đúng là không thể rảnh thân đi được."
Trong nhà có trẻ con, làm mẹ đương nhiên không thể lẳng lặng không nói một câu mà ăn cơm trưa ở bên ngoài.
Không phải là người lớn không ở nhà, đứa bé sẽ không ăn được cơm, chẳng qua là sẽ khiến người ta lo lắng.
Đinh thị thấy thế gật đầu, "Nếu đã thế thì ta cũng không giữ lại nữa, chờ lát nữa bánh hấp chín thì muội mang về một ít để ăn cùng bọn trẻ.
Hai nhà qua lại với nhau, người tới là khách, khách mang theo đồ vật tới, nhất định sau khi về phải cầm một ít về, cho nên lúc này đương nhiên phải chú ý đến đồ vật.
Nếu câu nệ lấy đồ vật bên ngoài thì có vẻ quan hệ vô cùng xa cách, còn những đồ vật đang dùng thì sẽ chứng tỏ quan hệ hai nhà thân thiết.
Đinh thị bảo Tô Mộc Lam cầm một ít bánh bao về, đó là nàng ấy thực sự coi Tô Mộc Lam là người thân thiết.
Tô Mộc Lam cũng không chối từ, cất tiếng đồng ý, sau đó nói cảm ơn.
Đinh thị cười híp mắt lại, sau đó mới đi ra ngoài.
Lúc này Lưu thị mới đem đĩa đậu phụ vàng trên bàn trà đẩy về phía Tô Mộc Lam "Cha muội mua đậu phụ vàng ở chợ, tẩu nếm thử xem sao?"
Tô Mộc Lam nhìn món đậu phụ vàng kia, bất chợt bật cười, "Cái này đúng là không biết ta có nên nếm hay không, trông món đậu phụ vàng này nhìn như là mua ở cửa hàng Ngô Ký."
Xuân đi hè về, đúng là thời điểm tốt để làm đậu phụ vàng, thời tiết không đủ nóng, có thể làm đậu phụ vàng, hơn nữa sẽ không bởi vì trời quá lạnh mà cảm thấy ăn đồ vật có vị lạnh người này mà cảm thấy không thoải mái.
Cho nên khoảng thời gian trước đó, Tô Mộc Lam đã sớm thí nghiệm làm đậu phụ vàng, khi cảm thấy mùi vị không tồi thì dạy cho vợ chồng Ngô Trác Viễn làm.
Lúc này cửa hàng Ngô Ký vừa hay bán đậu phụ vàng.
Lưu thị lập tức hiểu rõ lời nói của Tô Mộc Lam, vỗ vỗ cái trán, "Tẩu xem muội này, điểm tâm ăn ngon ngoài cửa hàng Ngô Ký ra thì làm gì còn chỗ nào bán nữa chứ? Muội chỉ nghe cha muội nói là mua từ thị trấn về nên quên hỏi kỹ việc này."
"Chính mình nếm đồ ăn của mình làm ra thực sự không có gì mới mẻ cả, muội cũng không gượng ép tẩu ăn nữa, chờ lát nữa cầm ra ngoài chia cho mấy đứa cháu trai và cháu gái một phần vậy." Tô Mộc Lam nhoẻn miệng cười cười.
Sau khi hàn huyên một lát nữa, đến khi thời gian không còn sớm nữa, Tô Mộc Lam mới chuẩn bị về nhà.
Biết Tô Mộc Lam muốn về nhà sớm một chút, bên phía Đinh thị làm cơm cũng đơn giản cho xong sớm, cầm túi vải tới bọc một bao lớn, sau đó lại gói hai tầng vải khác, cho vào bên trong giỏ tre của Tô Mộc Lam.
Cha mẹ của Lưu thị cũng dặn dò Tô Mộc Lam sau này phải thường xuyên tới nhà chơi.
Tô Mộc Lam nói vài câu hàn huyên xong mới cùng Lưu thị đi ra cửa.
"Tô tẩu tử đi thong thả, sau này rảnh rỗi thì tới chơi thường xuyên nhé." Lưu thị cười nói.
← Ch. 386 | Ch. 388 → |