Lo chuyện bao đồng
← Ch.364 | Ch.366 → |
Lục Văn Tình quyết định bắt đầu từ ngày mai sẽ dậy sớm một chút, như vậy sẽ trở về sớm một chút, Lục Cảnh Nghiên cũng có thể đi ngủ sớm rồi.
"Ừm." Lục Cảnh Nghiên cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ gật đầu một cái: "Vậy là tốt rồi."
"Đúng rồi đại ca, huynh ở nhà giúp ta nghĩ một chút xem sau khi cửa hàng mới này của chúng ta mở sẽ lấy tên gì." Lục Văn Tình nói: "Vốn ta muốn tiếp tục dùng cái tên Thuận Ý Trai này, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy nếu là cửa hàng mới, vẫn nên dùng cái tên mới thì hơn, cũng coi như điềm may mắn."
Quan trọng nhất chính là nếu như thật sự không buôn bán được, vậy người mất mặt cũng là nàng chứ không phải là thanh danh Lục Thuận Ý - phụ thân của nàng.
"Đại ca đọc nhiều sách vở, kiến thức uyên bác, học thức phong phú, chuyện này giao cho đại ca làm là thích hợp nhất."
"Việc này không thể coi thường, cho đại ca suy nghĩ thật kỹ nhé...." Lục Cảnh Nghiên trầm ngâm nói.
"Bây giờ đại ca đừng nghĩ, sợ là đêm sẽ đau đầu hơn đó, đợi ngày mai lại nghĩ cũng không muộn." Lục Văn Tình nói: "Hơn nữa, cửa hàng này của chúng ta nhanh lắm cũng phải hơn nửa tháng sau mới mở được, đại ca từ từ suy nghĩ cũng được." "Được." Lục Cảnh Nghiên mỉm cười đồng ý.
Cửa hàng Thuận Ý Trai đây đang sửa sang lại, người trong huyện thành đây cũng dần dần bàn tán.
Nội dung bàn tán không gì khác ngoài chuyện Thuận Ý Trai này đột nhiên đóng cửa, có phải là đổi chưởng quỹ rồi không.
Nhưng thấy bây giờ Lục Văn Tình vẫn ra ra vào vào Thuận Ý Trai như cũ, tiểu nhị bận rộn trong cửa hàng vẫn là người trước đây, liền cảm thấy ước chừng không phải như vậy.
Thế là, nội dung bàn tán liền trở thành hành động này của Thuận Ý Trai, đến cùng là muốn làm gì.
Hơn nữa, lại có tin đồn truyền ra, lúc nói đến Lục Văn Tình này dường như muốn mở cửa hàng bán cơm, đám người cũng càng hiếu kì hơn, nếu như Thuận Ý Trai muốn mở cửa hàng bán cơm bán rượu, vậy sẽ bán món gì đây.
Mà ngoại trừ những lời bàn tán ra, cũng có người vô cùng khi dễ Thuận Ý Trai.
"Tiểu thư đích tôn này của nhà họ Lục, mặc dù trông tài giỏi đoan trang, làm việc cũng có chút có trật tự, là người có thể quản lý chuyện làm ăn, nhưng đến cuối cùng vẫn là một người trẻ tuổi, không trong nghề không biết tình hình nghề đó, lại chợt đổi từ cửa hàng bán bánh ngọt sang cửa hàng bán cơm, mối làm ăn này sợ rằng sẽ khó mà thực hiện được."
"Không phải sao, trong cửa hàng cơm này bán chính là cơm canh, cơm canh cũng như bánh ngọt cả thôi, đều coi trọng mùi vị, lúc trước việc làm ăn của Thuận Ý Trai không tốt đều bởi vì sư phụ làm bánh ngọt không có ở đây, cũng không phải Lục tiểu thư này không biết đâu chứ, lại còn mở cửa hàng bán cơm này, nàng có thể tìm được đầu bếp giỏi hay sao?"
"Sao mà có thể tìm được chứ, nếu như thật sự có thể tìm được đầu bếp giỏi, sợ rằng mấy cửa hàng khác ở huyện thành chúng ta đã sớm thay đổi rồi, trừ phi là nàng có thể bỏ nhiều tiền đến kinh thành hay Giang Chiết bên kia để tìm, có điều tiền này cũng không ít, sợ là huyện thành chúng ta không trả nổi, còn nữa, đồ ăn mà đầu bếp nơi khác làm ra, sợ rằng người địa phương chúng ta cũng sẽ ăn không quen."
"Chậc chậc, thế nào cũng đều cảm thấy Thuận Ý Trai này sẽ phải bị huỷ trong tay của thế hệ này thôi..."
Mấy lời như vậy có thể nói là không ngớt bên tai, thời gian dần qua cũng đã trôi đến tai Lục Văn Tình.
Liên Kiều nghe được những lời này, tức giận đến mặt đỏ rần: "Những người này, quả nhiên là lo chuyện bao đồng, chuyện làm ăn của nhà mình còn quản không xong, còn rảnh rỗi mà quản chuyện nhà người khác nữa."
Phần lớn những người bàn tán những lời này đều là những người mở cửa hàng buôn bán trong huyện thành.
"Miệng ở trên người củba người khác, bọn họ muốn nói cái gì đương nhiên chúng ta cũng không quản được." Lục Văn Tình mỉm cười, cũng không thèm để ý: "Cứ để bọn họ tùy ý bàn tán là được rồi."
← Ch. 364 | Ch. 366 → |