Kể chuyện ngày xưa
← Ch.201 | Ch.203 → |
Sau khi mọi người cùng nhau ngồi tán ngẫu, cầm bức vẽ rồi khoa tay múa chân một lúc lâu, cuối cùng vài người chợt vỗ đùi, nghĩ tới điểm mấu chốt.
"Có cách rồi!" Bạch Mạch Tiến nhếch miệng cười không ngừng.
"Cách gì thế?" Vài người ở bên cạnh hỏi.
"Ngươi xem này, trên bản vẽ không phải vẽ như thế này sao, nhưng khi chúng ta xây thì lại để gạch quá thẳng.
Nếu chúng ta cứ xây lên thì sẽ không tạo được độ cong như thế này? Chúng ta phải tạo một độ dốc, từ từ xoay lên lên như vậy, cũng có thể xây giống như lò trong bức vẽ này."
Bạch Mạch Tiến nói, "Đến lúc đó, ta sẽ phủ một lớp đất đỏ ở bên trên, trát thêm vài lớp ở bên mặt nướng, đến lúc đó sẽ không sợ bên trong bị nứt ra.
Nghe Bạch Mạch Tiến nói như vậy, vài người khác cảm thấy rất có lý, gật gật đầu, "Đúng là có thể làm như vậy, thế thì ngày mai chúng ta cứ làm theo lời Mạch Tiến nói."
"Cần gì chờ đến ngày mai chứ? Làm luôn bây giờ đi..." Bạch Mạch Tiến nói, "Nhìn bệ bếp nhà người ta cũng đã xây xong, hố lửa cũng làm được gần một nửa rồi, ước chừng chỉ cần hai ngày nữa là làm xong, chúng ta làm lò nướng còn chẳng thấy bóng dáng đâu, ăn không của nhà người ta hai bữa cơm như thế cũng thấy xấu hổ ..."
"Giờ này về nhà cũng không làm được gì, chúng ta nhanh chóng tìm cách xây bộ dáng sơ bộ của cái lò nướng này, ngày mai lại tiếp tục sửa sang lại cho tốt."
Cũng không uổng phí hai bữa thịt kho tàu hôm nay ăn.
Những người khác nghe Bạch Mạch Tiến nói như vậy, cảm thấy rất có lý, thi nhau gật đầu, cầm bùn ngói lên bắt đầu làm việc.
Tô Mộc Lam thấy thế, liền há miệng muốn khuyên nhủ.
Chung quy lại việc làm lò nướng này không cần quá vội vàng, nàng chỉ dự định sau này có thể nướng một số đồ ăn như bánh mì, bánh quy, ...... hay không, mặc kệ có làm ra số lượng lớn để bán hay không, chỉ cần làm được mấy món đổi vị cho đám trẻ và bản thân mình thì cũng tốt rồi.
"Tô tẩu tử không cần khuyên, cả ngày cũng không làm ra đồ vật, trong lòng mọi người dù gì cũng bực bội, nếu không cho mọi người làm tiếp việc lúc này, buổi tối e là không ngủ ngon được." Có người đứng ở bên cạnh nói.
Thật ra quá trình xây rồi dỡ, rồi xây lại, nhìn có vẻ bận rộn cả ngày, nhưng trên thực tế vẫn là một mảnh đất trống, ai nhìn vào cũng có cảm giác thất bại.
Nhân lúc trời vẫn chưa tối, vẫn còn có thể làm được một lúc nữa.
Tô Mộc Lam ngẫm nghĩ, không khuyên nhủ nữa, chỉ dẫn bọn nhỏ mang nước trà nóng tới.
Vài người làm việc đến khi trời tối mịt hoàn toàn, lò nướng cũng bắt đầu có hình dáng sơ bộ, lúc này Tô Mộc Lam mới khuyên bảo từng người trở về nhà, có điều lúc gần về bọn họ lại thảo luận cách sửa chữa lò vào ngày mai.
Tô Mộc Lam tiễn mọi người về xong, dẫn đám trẻ dọn dẹp qua đồ đạc trong nhà một chút.
Những người tới làm giúp vừa chăm chỉ lại chú ý, lúc rời đi đều tiện tay thấy việc gì cần làm thì làm, vì vậy trong sân cơ bản không cần dọn dẹp gì.
Nhưng trong phòng vì phải xây giường đất nên các đồ như giường, tủ, cái bàn đều bị dịch chuyển tới bên kia nhà.
Một đống đồ vật chen chúc ở chỗ đó có vẻ hơi lộn xộn.
Vào những thời điểm đặc biệt cũng không cần chú ý quá nhiều, Tô Mộc Lam cùng bốn đứa đầu củ cải quyết định trước hết đưa toàn bộ đồ vật ở trong phòng phía tây chuyển hết sang phòng phía đông, năm người chuẩn bị chen chúc trên cùng một cái giường ngủ tạm một đêm.
Đây là dịp hiếm hoi cha mẹ cùng con cái ngủ chung một giường, nghĩ ngày thường mấy đứa bé không phải làm việc nhà thì chính là đi làm đồng, Tô Mộc Lam quyết định kể chuyện ngày xưa cho bốn đứa đầu củ cải.
"Nương kể chuyện ngày xưa gì? Không phải là chuyện xưa về ma quỷ chứ ...?" Bạch Trúc Diệp hơi nơm nớp lo sợ.
Nàng nhát gan, sợ điều này nhất.
Người ở trong thôn, đặc biệt là những phụ nhân thiếu hiểu biết, do lối sống của thời đại mà phần lớn những chuyện có thể truyền đến tai những người phụ nữ làm nghề nông đều là chuyện ma quỷ ngày xưa.
← Ch. 201 | Ch. 203 → |