Nuôi Con
← Ch.013 | Ch.015 → |
Nhìn lại xem còn ba đứa trẻ vẫn đang ngủ say, liền vội vàng đánh thức, "Mau tỉnh dậy, tất cả dậy mau, mặt trời chiếu đến mông rồi kìa."
Đám nhóc Bạch Lập Hạ mở mắt ra nhìn thấy trời đã sáng trưng, sắc mặt cũng biến đổi, vội vàng bò dậy, cuống cuồng mang giày ở dưới gầm giường vào, trực tiếp đi ra ngoài.
Bạch Thủy Liễu là người ra khỏi phòng đầu tiêng, hơn nữa cũng là người đi xem phòng đông trước nhất.
Tô Mộc Lam không có ở đây.
Đã thức dậy rồi.
Trong lòng Bạch Thủy Liễu hoảng hốt, vội vàng dẫn đám nhóc Bạch Lập Hạ đi vào trong sân.
Tô Mộc Lam đúng lúc cầm hai trái dưa leo ở trong sân chà rửa, nhìn thấy bốn người Bạch Thủy Liễu, "Dậy rồi hả? Mau đi lấy nước rửa mặt đi, lấy cành cây liễu đánh răng, Thủy Liễu, con giúp chải tóc mấy đứa nhỏ một chút, cơm cũng sắp chín rồi."
Dứt lời, đem chậu nước đã rửa rau xong đổ vào vườn rau bên cạnh, rồi đi vào phòng bếp.
Bên trong phòng bếp rất nhanh đã truyền ra tiếng cộc cộc cộc, hình như là âm thanh dao thái dưa leo.
Mấy người Bạch Thủy Liễu trố mắt nhìn nhau, trong đầu nghĩ kỹ những lời như "Dậy trễ rồi, nương đừng nóng giận", ở trong miệng một hồi, thuận theo nước miếng, một ực nuốt xuống.
Bạch Lập Hạ vừa định mở miệng, Bạch Thủy Liễu đã giơ tay lên một cái, "Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, nhanh chóng rửa mặt chải đầu đi, đừng chậm trễ lát nữa ăn cơm."
Bạch Trúc Diệp vào nhà tìm cây lược, Bạch Mễ Đậu đi tìm cành cây liễu, Bạch Lập Hạ cầm cái gáo ở đó múc nước, thỉnh thoảng nhìn về phía Bạch Thủy Liễu, cuối cùng vẫn không kìm chế được, "Đại tỷ..."
"Tỷ biết muội muốn nói gì, nhưng chuyện này còn chưa biết được, cũng không thể nói được nương nhất định là có tâm tư xấu, trước tiên cứ theo như lời nương dặn, còn lại chúng ta cứ đợi xem, muội cứ những lời đó cất vào trong bụng đi, tránh chọc nương không vui, nếu không những ngày no cơm cũng không có được."
Thấy Bạch Lập Hạ còn muốn nói chuyện, Bạch Thủy Liễu lại nói, "Nói lời khó nghe là cho dù nương có tâm tư xấu, chúng ta có thể làm gì..."
Bạch Lập Hạ hé miệng không nói.
Đúng vậy, cho dù Tô Mộc Lam có nghĩ đến chủ ý bỉ ổi khác, bốn tỷ đệ bọn họ còn nhỏ như vậy, cũng không có cách gì.
Tô Mộc Lam là nương, tuy nói là mẹ kế, nhưng cũng là người mẹ đường đường chính chính, đánh chửi là chuyện bình thường không thể tránh khỏi, cho dù là đem bốn tỷ đệ bọn họ bán đi, đến trước nha môn thì Huyện Thái Gia cũng không nói ra được chỗ sai.
"Cho nên nói nhân lúc này nương còn đang tốt, nhanh chóng sống qua mấy ngày tốt đẹp, còn chuyện sau này thì để sau này tỷ sẽ nghĩ cách, Trúc Diệp và Mễ Đậu đều còn nhỏ, muội cũng đừng nói ra hù dọa hai người bọn nó." Bạch Thủy Liễu dặn dò.
"Đại tỷ, muội biết rồi." Bạch Lập Hạ gật đầu một cái.
Bạch Trúc Diệp cùng Bạch Mễ Đậu lần lượt lấy cây lược cùng cành cây liễu tới, bốn đứa bé cũng xếp hàng ở trong sân mà rửa mặt.
Tô Mộc Lam ở trong phòng bếp làm cơm, lúc này nhìn ra bên ngoài thấy cảnh này, khóe miệng không nhịn được nhếch nhếch lên.
Trẻ nhỏ không mang theo tính tình loài gấu, lại thông minh khiến con người có chút thích.
Kiếp trước bởi vì lớn tuổi vẫn chưa lập gia đình nên luôn có chút tiếc nuối, lần này ông trời ngược lại cho đầy đủ thân phận, không cần bởi vì kết hôn sinh con mà phiền não, chỉ cần cố gắng kiếm tiền, gầy dựng sự nghiệp, nuôi dưỡng con cái là tốt rồi.
Chẳng qua là chỉ cần nghĩ tới việc kiếm tiền, Tô Mộc Lam có chút bất đắc dĩ thở dài, đem dưa leo cầm trong tay đập nát thêm một chút.
Bữa sáng là bánh nướng bột bắp và bột khoai lang, dưa leo xào, bột bắp chiên, ngoài ra Tô Mộc Lam lấy ra ba quả trứng trong bình, hòa với nước chưng canh cho năm người ăn.
← Ch. 013 | Ch. 015 → |