Thật sự cảm ơn ngươi
← Ch.063 | Ch.065 → |
Nhưng nếu nói nàng ta là người tốt thì mạch mão não lại không được bình thường, đang êm đẹp, ai sẽ nghĩ nhà người khác ăn nhiều hơn hai lần thịt thì sau này không tốt, phát triển theo chiều hướng xấu hơn, sau này đi xin cơm?
Tô Mộc Lam đã cảm thấy có chút bất đắc dĩ, lại cảm thấy có chút buồn cười.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Tô Mộc Lam có nén trong lòng xúc động muốn cười ra, nhìn về phía Phùng thị: "Vâng, Phùng tẩu tử nói rất đúng, có lý."
"Nếu cảm thấy tẩu tử ta nói đúng, sau này nhớ kỹ, quan trọng nhất là phải thay đổi, biết không?" Phùng thị thấy Tô Mộc Lam đồng tình ý kiến với mình, nàng ta nhẹ nhõm thở ra.
"Vâng, yên tâm đi, Phùng tẩu tử, ta nhất định nhớ kỹ, ta cam đoan sau này khi nhà mình không có lương thực ăn, nhất định sẽ không đi xin thức ăn củba người trong thôn, đặc biệt nhất là nhà Phùng tẩu tử, cho dù đi, cũng tuyệt đối xin vượt quá hai cái bánh ngô."
Tô Mộc Lam nói, "Tóm lại đến lúc đó tuyệt đối sẽ không làm cho Phùng tẩu tử khó xử, Phùng tẩu tử ngươi xem thế này được chưa?"
Này còn tạm tàm..."Giọng điệu Phùng thị hoàn toàn nhẹ nhõm, cầm giỏ trúc vừa rồi tiện tay đặt ở đầu tường nhà Tô Mộc Lam lên, xách lên cánh tay: "Được rồi, ngươi nhanh chóng ăn cơm đi, ta phải nhanh trở về nấu cơm."
"Phùng tẩu tử đi thong thả." Tô Mộc Lam có chút dở khóc dở cười nhìn theo Phùng thị.
Đợi nàng ta đi xa, lúc này mới chuẩn bị trở về tiếp tục ăn cơm.
Kết quả còn chưa có hoàn toàn xoay người, Tô Mộc Lam lại nghe thấy tiếng Phùng thị vang lên phía sau.
"Vậy, nương Thủy Liễu." Phùng thị vẻ mặt rối rắm, nhìn Tô Mộc Lam một lúc lâu sau, do dự mở miệng: "Kì thật bây giờ ngươi coi như là người tốt, đốt xử với đứa nhỏ cũng xem như thương xót, nếu thật sự đến lúc đó, chỉ sợ hai cái bánh ngô không đủ năm người các ngươi ăn, khi đó ta có thể cho các ngươi ba cái bánh ngô, quả thật không xong, bốn cái cũng được, nhưng mà đó là nhiều nhất rồi, thật sự không thể cho nhiều hơn, bánh ngô này cũng chỉ có thể làm bằng bột bắp và bột khoai lang, không thể nào làm bằng bột mì được..."
Tô Mộc Lam: "...."
Đây thật sự là cảm ơn ngươi.
Lại nói nói mấy câu, có chút tốn sức đuổi Phùng thị đi, Tô Mộc Lam bất đắc dĩ đỡ trán trở về ngồi trở lại tấm gỗ, cầm lấy nửa cái bánh bao vừa ăn còn lại.
"Phùng bá nương này nói chuyện khó nghe, bà ấy sợ nhà chúng ta thành bộ dạng kia, sợ chúng ta quay đầu lại đi đến nhà bà ấy xin lương thực, nhà chúng ta cũng không phải không kiếm được tiền, cũng không phải không trồng trọt, vì sao nhất định sẽ đi xin cơm?"
"Trong nhà bà ấy chẳng qua so với nhà khác đất nhiều hơn chút thôi, đã cho rằng nhà người khác đều nhìn chằm chằm lương thực nhà mình? Nghĩ người khác là cái gì?" Bạch Lập Hạ mới nghe rõ ràng, lúc này cũng rất tức giận.
Sắc mặt Bạch Thủy Liễu cũng vô cùng khó coi, gật đầu theo: "Lập Hạ nói rất đúng, lời Phùng bá nương có chút quá cay nghiệt."
Mạch não Phùng thị kì lạ, nói chuyện cũng thẳng, nghe tức giận là chuyện hết sức bình thường.
Huống chi lần trước Bạch Thủy Liễu nghe Phùng thị ở đó cằn nhằn, lúc này lại đến cửa cằn nhằn, không tức giận mới kì lạ.
Tô Mộc Lam lại mím môi cười: "Ta thấy, Phùng thị này cách nói kì quái, nói chuyện lại không lọt tai, nhưng tâm địa cũng không tệ lắm, không tính là người xấu."
Các con, cũng không cần sốt sắng, nếu Phùng thị lo lắng chuyện này, thì để cho nàng ta lo lắng đi, dù sao đến lúc bởi vì chuyện này ăn không ngon, ngủ không yên cũng không phải là chúng ta, chúng ta sống như cũ, hoàn toàn không bị ảnh hưởng không phải sao?"
← Ch. 063 | Ch. 065 → |