Nói hai câu đạo lý
← Ch.061 | Ch.063 → |
Tô Mộc Lam vừa vào phòng bếp đã tiếp tục bận rộn.
Không bao lâu sau, bánh bao thịt vừa trắng vừa mềm vừa thơm, còn có món canh cà chua trứng được mang ra bàn.
Vỏ mỏng nhân nhiều, cắn một miếng, thì nước thịt đều theo khóe miệng chảy xuống, có thể nói là vô cùng thơm.
Bốn củ cải nhỏ ngươi một tiếng ngon, ta một tiếng cực kì ngon, không ngừng khen ngợi bánh bao vô cùng mỹ vị.
"Ăn chậm một chút, cũng uống thêm chút canh, ăn xong rồi còn có nữa." Tô Mộc Lam nói: "Còn dư một chút thịt băm, chờ đến tối, làm cho các con bánh nướng thịt ăn."
Lấy thịt băm trộn với bột ngô và bột mì, đến lúc đó nướng bánh, không nhìn thấy thịt, nhưng lúc ăn, mỗi miếng lại đều có mùi thịt, mặc dù không bằng bánh bao thịt ăn qua thích mê, nhưng cũng ăn rất ngon.
Bốn củ cải nhỏ cực kì kích động gật gật đầu, cũng vô cùng nghe lời, tốc độ nhai chậm lại, ăn từng miếng nhỏ dựa theo lời Tô Mộc Lam nói.
Tô Mộc Lam cũng cầm bánh bao thịt lên ăn.
Lúc trộn nhân bỏ thêm nước vào, lúc ăn còn có cảm giác của thang bao.
Nhưng lần sau có thể thử thêm một ít bì lợn đông lạnh, nếu như vậy, nước thịt hẳn là càng đậm đà hơn một chút.
Tô Mộc Lam vừa tính toán, vừa cùng bốn củ cải nhỏ, một miếng bánh bao, một ngụm canh trứng, mỹ mãn ăn cơm trưa.
Đúng là thời điểm ăn cơm buổi trưa, mỗi hộ gia đình lúc này đều lần lượt ăn xong cơm trưa.
Có một số người bởi vì có chút việc nên nấu cơm muộn, lúc này đang vội vội vàng vàng hái rau ở vườn quay về, chuẩn bị làm cơm buổi trưa.
Phùng thị hôm nay trở về nhà mẹ đẻ, nói chuyện đến quên thời gian, trở về có chút muộn, lúc này cắp theo giỏ trúc ở trong vườn rau hái một nắm đậu và vài quả cà chua, chuẩn bị trở về buổi trưa làm mì thịt đậu cắt cà chua.
Khi đi ngang qua cửa nhà Tô Mộc Lam, ngửi thấy từng đợt mùi thơm.
Mùi này, hình như là mùi thịt?
Phùng thị ngừng chân, nhìn chung quanh một lượt.
Nhà nông bình thường, không cao bằng cửa đại viện nhà địa chủ, tường nhà chỉ cao hơn nửa người, bên ngoài chỉ cần hơi nhấc chân, là có thể nhìn rõ tình hình người khác ở trong sân.
Phùng thị nhìn chung quanh một vòng, thấy Tô Mộc Lam dẫn bốn đứa trẻ ở dưới cây táo tàu hóng mát ăn cơm, trong tay đang cầm bánh bao thịt ăn vui vẻ.
Bánh bao, bánh bao bột mì thịt.
Phùng thị mở to hai mắt nhìn, nhịn không được tiếp tục đi về phía trước, đi thẳng đến góc tường trong sân nhà Tô Mộc Lam, vươn dài cổ.
Đúng vậy, xác thực nàng ta không nhìn lầm, là bánh bao thịt làm bằng bột mì.
Hơn nữa nhìn thấy bên trong bánh bao thịt kia, thật sự rất nhiều thịt, vỏ bánh bao, cũng là bột mì trắng, không có pha tạp vào bột bắp hoặc là bột khoai lang.
Phùng thị cắn môi, lông mày cũng nhíu lại.
Đột nhiên có bóng người bên ngoài bức tường sân, Tô Mộc Lam đã lập tức nhận ra, hơi ngạc nhiên khi thấy nửba người Phùng thị đang thò vào, vẻ mặt có vẻ do dự, cũng có chút kinh ngạc: "Phùng tẩu tử?"
"Phùng tẩu tử có việc gì sao?" Tô Mộc Lam đặt bánh bao trong tay vào bên trong sọt bánh bao, đi tới trước mặt Phùng thị.
"Nương Thủy Liễu." Phùng thị nhíu chặt mày khó chịu, nhìn thấy Tô Mộc Lam, nghiêm túc nói: "Ta lớn hơn ngươi vài tuổi, luận bối phận, ngươi cũng phải gọi ta một tiếng tẩu tử, ta đây đáp ứng tiếng tẩu tử này, cũng nên nói hai câu đạo lý."
"Phùng tẩu tử nói đi, ta nghe...."
Tô Mộc Lam nhìn thấy dáng vẻ Phùng thị nghiêm túc nói chuyện, nhất thời không đoán được nàng ta muốn nói cái gì.
← Ch. 061 | Ch. 063 → |