Cố Gắng Hết Sức
← Ch.009 | Ch.011 → |
Tô Mộc Lam nhìn Bạch Thủy Liễu đang chuyên tâm nhóm lửa một chút.
Vốn dĩ là một bộ xương nhỏ, ăn không đủ no một thời gian dài nên trên người cũng không có thịt gì, cộng thêm thường xuyên làm việc nhà nông, có thể nói là vừa đen, vừa gầy lại nhỏ.
Lại bị ánh lửa chiếu vào như thế, càng có vẻ Bạch Thủy Liễu gầy trơ cả xương.
Suy nghĩ lại buổi chiều nhìn thấy ba đứa nhỏ Bạch Lập Hạ cũng là nhỏ gầy vô cùng, cánh tay bắp chân đều mảnh khảnh giống như gậy trúc, trong đầu Tô Mộc Lam lập tức không thoải mái.
Tuy nói đây là nguyên chủ tạo nghiệt, nhưng bây giờ nàng đã chiếm cứ cái thân phận này, bởi vậy nhận được cơ hội sống lần nữa, cũng đáp lại cái tiếng nương này liền phải hoàn thành chức trách vốn có của cái thân phận này.
Dù là không tận tâm, cũng phải cố gắng hết sức mới được.
Lúc Tô Mộc Lam đem cái bánh bột ngô cuối cùng áp vào bên trên nôi, từ nhà bếp đi ra ngoài vừa vặn nhìn thấy Bạch Mễ Đậu, liền kêu nó lại, "Mễ Đậu, đi ổ gà nhìn xem có trứng gà hay không, có thì lấy hai quả về."
Bạch Mễ Đậu nghe là muốn nhặt trứng gà, hoảng sợ vội vàng núp ở sau lưng Bạch Lập Hạ.
Ngón tay mới vừa hết đau, nó cũng không dám đi nhặt trứng gà nữa.
"Nương, con đi nhặt trứng gà cho." Bạch Lập Hạ vội vàng nhận chuyện này, xắn ống quần liền muốn nhảy vào bên trong chuồng gà.
Tô Mộc Lam thấy thế, lúc này mới nhớ tới những chuyện nhẫn tâm mà nguyên chủ làm, cắn môi một cái, nhìn Bạch Mễ Đậu một hồi lâu, bờ môi ngập ngừng đến mấy lần, cũng không nói ra lời.
Nhiều lời vô ích!
Nói nhiều ngược lại càng có vẻ giả tạo, vẫn là nhìn hành động thực tế đi.
Bạch Lập Hạ vơ vét hết ổ trứng gà, cầm mấy quả trứng vét được đến trước mặt Tô Mộc Lam, cẩn thận từng li từng tí nói, "Nương, nhặt được ba quả trứng gà."
"Chỉ có ba quả?" Tô Mộc Lam nhíu mày.
"Vâng, chỉ có ba quả ạ." Bạch Lập Hạ run run một chút, thanh âm cũng mang theo chút run rẩy, đầu lại lắc như trống tỏi, "Nương, con không nói láo, cũng không có lén giấu đi."
"Không phải nói con lén giấu đi, mà là..."
Ba quả trứng gà, một đứa bé còn không được một quả, không dễ chia.
"Được rồi, ba quả cũng được." Tô Mộc Lam cũng không muốn giải thích quá nhiều, chỉ nhận lấy trứng gà từ trong tay Bạch Lập Hạ, quay người vào trong nhà bếp tìm một cái bát sạch sẽ, dứt khoát đập trứng gà bỏ vào trong bát, chuẩn bị làm trứng ráng.
Vỏ trứng gà còn lại thì đưa cho Bạch Lập Hạ, "Đập nát trộn cùng rau héo và cỏ, cho gà ăn đi."
Vỏ trứng có lượng canxi đáng kể, sau khi gà ăn xong có thể bổ sung dinh dưỡng trên người, để tránh đẻ ra vỏ trứng mềm, nhất là gà nhà bọn họ nuôi, ngày bình thường chỉ có thể ăn cỏ mổ rau quả, rất dễ thiếu dinh dưỡng, ăn chút vỏ trứng cũng dễ đẻ trứng.
Bạch Lập Hạ ngơ ngơ ngác ngác nhận lấy, chuẩn bị dựa theo lời Tô Mộc Lam nói đi làm, nhưng nhìn thấy bên trong vỏ trứng mơ hồ còn có chút dịch trứng dính ở trong, liền lôi kéo Bạch Trúc Diệp cùng Bạch Mễ Đậu đến một bên, đem vỏ trứng kín đáo đưa cho hai người bọn họ, "Nhanh, còn có thể liếm hai cái."
Mặc dù còn sống, nhưng đối với Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu nhiều năm ngay cả vỏ trứng gà cũng không ngửi được mùi vị mà nói, mùi tanh của trứng gà này quả thực là mỹ vị không có gì sánh kịp, cuống quít duỗi đầu lưỡi đi liếm.
Nhưng cũng không quên nhét một nửa vỏ trứng còn lại vào trong tay Bạch Lập Hạ, "Vừa vặn bốn cái, chúng ta mỗi người một cái, Nhị tỷ tỷ cũng nếm một chút, còn lại để dành cho đại tỷ..."
Hai người bọn họ mặc dù còn nhỏ, nhưng cũng không thể ăn uống riêng được, dù chỉ là một chút xíu dịch trứng gà này.
Bạch Lập Hạ trong lòng vui mừng, sờ cái đầu nhỏ của Bạch Trúc Diệp cùng Bạch Mễ Đậu.
Tô Mộc Lam đang ở trong bếp cầm đũa đánh trứng gà nhìn thấy động tác của ba đứa nhỏ ở trong sân, vội vàng há miệng, "Ba đứa làm gì vậy?"
← Ch. 009 | Ch. 011 → |