Vay nóng Tima

Truyện:Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy - Chương 067

Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy
Trọn bộ 150 chương
Chương 067
Sắc lang
0.00
(0 votes)


Chương (1-150)

Siêu sale Lazada


"Vì sao àh, thật ra thì tôi không có ý nghĩ muốn bồi dưỡng tình cảm cái gì đó, tôi và anh ta căn bản không thể làm như vậy." Kính Huyễn ngăn cản đến cùng, cô có cảm giác kể từ khi gặp người nhà Diêm Hỏa, cô trở nên đau đầu nhiều hơn.

"Không có thương lượng, Thím trương không cần để ý đến con bé, không sao cả." Căn bản Mẹ Diêm cũng không để ý đến kháng nghị của Kính Huyễn, kêu Thìm Trương đi thu dọn, xong rồi nhàn nhã ngồi xuống ăn cơm.

"Tôi muốn dọn ra ngoài ở, căn bản thì ở đây tôi không có quyền lựa chọn nào, Đình Đình, Hoan Hoan, các con có muốn đi cùng với mẹ không?" Bất cứ giá nào, cô không muốn cùng Diêm Hỏa ở chung một phòng, bình tĩnh ngồi trên bàn ăn hỏi ý kiến hai bảo bối của mình có muốn cùng cô trở về không.

"Chúng con muốn, mẹ vậy chúng ta phải đi đâu." Đình bảo bối, Hoan bảo bối đồng thanh trả lời, mẹ đang tức giận, nên theo mẹ rời khỏi đây, nơi này thật ra không có người quen thân thiết nào cả.

"Vậy thì được, mẹ gọi điện thoại bảo chú Húc Nhật đến đón chúng ta trở về." Kính Huyễn thấy hai bảo bối lần này đứng về phía mình, vui vẻ lấy điện thoại di động ra tính gọi cho Húc Nhật đón họ trở về.

Vừa mới lấy điện thoại di động từ trong túi áo ra, lập tức bị Diêm Hỏa ngồi bên cạnh lấy đi, "Anh làm gì đấy? Trả điện thoại cho tôi." Kính Huyễn nổi giận muốn đoạt lại điện thoại di động của mình, bất đắc dĩ hành động không có tiện, căn bản là không lấy được.

"Mẹ, mọi người tiếp tục ăn, con muốn cùng Kính Huyễn thương lượng một chút." Diêm Hỏa trực tiếp để điện thoại trên bàn, không cần Kính Huyễn đồng ý lập tức ôm cô thẳng hướng đi tới căn phòng của anh.

"Không, chú buông mẹ cháu ra." Hoan bảo bối thấy mẹ mình bị Diêm Hỏa bá đạo ôm đi, dũng cảm lôi kéo vạt áo Diêm Hỏa không để cho anh rời đi.

"Ông không nghe thấy mẹ tôi bảo để mẹ xuống sao? Nhanh thả mẹ tôi ra." Hiện tại Đình bảo bối cũng gia nhập cùng chiến đấu với Hoan bảo bối, mỗi đứa lôi kéo một bên Diêm Hỏa, chính là không để cho Diêm Hỏa rời đi.

"Mẹ, bà nội, hai người giúp con kéo bọn nhỏ ra." Diêm Hỏa bất đắc dĩ nhìn hai đứa trẻ muốn bảo vệ mẹ mình, bây giờ anh trông giống người xấu lắm hay sao? Sao lại nhìn anh đề phòng như vậy.

"Hai đứa tới đây, mẹ cùng ba muốn nói chuyện với nhau, không phải sợ, ba sẽ không làm thương tổn mẹ các cháu đâu." Mẹ Diêm cùng bà nội Diêm vội vàng đem hai bảo bối kéo ra khỏi Diêm Hỏa, không nghĩ tới hai tiểu tử hiểu chuyện như vậy, thật là vui mừng.

"Không cần, mẹ không muốn ông ôm, mau thả mẹ xuống." Đình bảo bối nhìn chằm chằm vào Diêm Hỏa, không chịu thỏa hiệp.

"Ba bảo đảm với con không làm tổn thương đến mẹ, ba chỉ muốn nói chuyện cùng với mẹ con, sẽ không có chuyện gì xảy ra hết." Diêm Hỏa nhìn hai cục cưng hiểu chuyện, không thể làm gì khác hơn là ôn tồn bảo đảm cùng hai nhóc.

"Là ông nói đó, nếu ông tổn thương mẹ tôi, thì tôi sẽ báo cảnh sát, gọi cảnh sát tới bắt ông." Đình bảo bối nói ra một câu không có chút uy hiếp nào, khiến Diêm Hỏa muốn dở khóc dở cười.

"Anh rốt cuộc muốn làm gì, nhanh buông tôi ra." Kính Huyễn thấy Diêm Hỏa càng ngày càng đến gần phòng của anh, trong lòng sợ hãi lại càng gia tăng, thân thể liều mạng muốn thoát khỏi Diêm Hỏa nhưng lực bất tòng tâm.

"Em yên tâm đi, anh sẽ không đối với em như vậy, anh chỉ có đôi lời muốn nói rõ ràng với em thôi." Diêm Hỏa thấy Kính Huyễn đề phòng anh như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút tổn thương, chẳng lẽ trong lòng cô hình tượng của anh lại tệ như vậy?

"Có lời gì không thể nói trước mặt mọi người? Nhất định phải vào phòng của anh nói, rõ ràng là không có ý tốt?" Kính Huyễn bây giờ không tin tưởng lời của Diêm Hỏa.

"Nếu như em muốn cho mẹ anh biết chúng ta về sau không ở chung một phòng, còn những chuyện gì đã làm mà chưa nói, vậy thì trước mặt mọi người chúng ta có thể nói ra." Diêm Hỏa nhìn Kính Huyễn không tin mình, không thể làm gì khác hơn là nói ra lời uy hiếp cô, chỉ mong cô bình tĩnh lại một chút.

"Biết thì thế nào, tôi vốn không tính ở chung một phòng với anh." Dù sao cô không cần tin tưởng lời nói của Diêm Hỏa, bực mình vì sao chân mình bị thương thật không đúng lúc.

"Đã tới phòng rồi, anh để em ngồi trên giường." Thời điểm Kính Huyễn tức giận thì Diêm Hỏa đã ôm cô vào phòng rồi, đem cô đặt trên giường.

"Sắc lang, còn nói sẽ không đối với tôi như thế, tại sao lại đặt tôi ở trên giường, tránh ra." Kính Huyễn thấy Diêm Hỏa đặt mình lên giường, trong đầu lập tức nghĩ, không khách khí lấy gối ném tới Diêm Hỏa bảo anh đi ra.

"Em làm gì đấy? Anh không có làm bậy với em." Diêm Hỏa bị Kính Huyễn mắng không giải thích được, không hiểu nỗi anh không có làm gì sao cô kích động như vậy.

"Không hả, vậy anh ôm tôi lên giường làm gì, tại sao không phải là trên ghế?" Kính Huyễn cay cú nói, cô bây giờ chính là thấy như thế, làm sao hiểu lầm Diêm Hỏa.

"Không phải là em hiểu lầm chứ? Anh chỉ là tiện tay đem em đặt lên giường mà thôi, em nghĩ sâu xa quá." Diêm Hỏa cảm thấy rất vô lực, thế nào anh làm cái gì đều là không đúng?

"Vậy sao, vậy anh nói là tôi tự mình hiểu lầm sao?"

"Đúng vậy, tự em hiểu như vậy thôi, chúng ta đừng nói về việc này nữa, chúng ta thỏa thuận với nhau được chứ." Diêm Hỏa không muốn nhiều lời về vấn đề này với Kính Huyễn, trực tiếp đến bên cạnh cô muốn nói chuyện.

"Thỏa thuận cái gì?" Đầu Kính Huyễn đầy dấu chấm hỏi?

"Mẹ anh mới vừa nói muốn hai chúng ta ở chung một phòng, hai chúng ta tốt nhất là nên bàn bạc, anh đảm bào sẽ không làm vậy với em nữa." Diêm Hỏa cảm giác bản thân tràn đầy thất bại.

"Được, nội dung của thỏa thuận do tôi quyết định, cầm giấy tới đây." Kính Huyễn không khách khí gọi Diêm Hỏa lấy giấy cho mình, trong lòng bắt đầu nghiêm túc nghĩ nên viết cái gì trong bản thỏa thuận.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-150)