Náo nhiệt tại bệnh viện
← Ch.052 | Ch.054 → |
"Bác sĩ, cô ấy bị gì vậy có nghiêm trọng không?" Húc Nhật vừa nhìn thấy bác sĩ từ trong phòng bệnh đi ra ngoài, liền vội vàng tiến lên hỏi thăm.
"Ai là thân nhân của bệnh nhân?" Bác sĩ nhìn trước mắt nhiều người như vậy, lên tiếng hỏi.
"Tôi", "Là tôi", "Là tôi", "Là chúng tôi." Cơ hồ bọn họ đều một lượt trả lời khi bác sĩ hỏi, Húc Nhật, Diêm Hỏa, Mật Nhu, cộng thêm hai cục cưng đều không cam lòng yếu thế trả lời, ý thức được lời nói của tất cả mọi người đều giống nhau, bốn người ngầm quan sát nhìn về phía Diêm Hỏa.
"Anh không phải" bọn họ ngầm hiểu với nhau, tất cả cũng không có tức giận bài xích Diêm Hỏa, Diêm Hỏa thật đáng thương bị chèn ép.
"Tuy bây giờ không phải, nhưng rất nhanh sẽ là như vậy, hơn nữa tôi là cha của hai nhỏ." Diêm Hỏa không cảm thấy lúng túng, còn viện cớ lớn tiếng nói đến Bạch Đình cùng Bạch Hoan.
"Ai là con ông, không nên ở đâu cũng nhận người thân, tôi không nhớ mình có ba ba từ khi nào nữa." Đình bảo bối nghe Diêm Hỏa nói, lập tức phản bác lại.
"Đúng, baba là cha ruột của con, chờ mẹ con tỉnh lại con có thể hỏi mẹ." Diêm Hỏa thấy Đình bảo bối phản bác lại mình, bèn lấy Kính Huyễn làm tấm khiên che đỡ chắc chắn, nhưng mà có thể là anh đã đánh giá thấp Kính Huyễn rồi.
"Ông nói ông là cha ruột của tôi, vậy ông biết tôi tên là gì sao?" Tin rằng Diêm Hỏa sẽ không biết, trong lòng Đình bảo bối tin mười phần hỏi Diêm Hỏa cái vấn đề này chắc chắn anh sẽ không biết.
"Àh, bởi vì baba vừa mới biết, cho nên baba không biết tên của con, con có thể nói cho baba biết tên của con không?" Hôm nay Diêm Hỏa thực giống như con rùa thụt cổ, muốn nói cái gì cũng không thể nói.
"Ông thật là khôi hài, bản thân làm ba mà cũng không biết tên của con mình, tôi thật sự muốn chú Húc Nhật làm baba của chúng tôi hơn." Đình bảo bối nói xong còn cố ý đi tới ôm Húc Nhật, chính là muốn khiến Diêm Hỏa tức chết.
"Làm sao con có thể nói như vậy, baba lúc trước có việc bận, cho nên mới chậm một chút tìm thấy các con, ta là ba ruột của bọn con, không phải cái chú Húc Nhật đáng ghét kia đâu." Giờ phút này trong lòng Diêm Hỏa ước gì đánh cho Húc Nhật mấy đấm, sao lại dám dụ dỗ con anh, thật là muốn dần cho anh ta một trận.
"Mấy vị?" Bác sĩ nãy giờ bị mọi người không ai để ý đến không nhịn được mở miệng nói, ông cảm thấy nếu để cho bọn họ nói tiếp, không biết tới khi nào mới có thể thương lượng xong.
"Bác sĩ thật xin lỗi, không cần để ý tới bọn họ, ông có thể nói với tôi là được rồi." Mật Nhu nhìn bác sĩ nói xin lỗi, đem Húc Nhật và bọn người kia quên đi.
"Là như vầy bệnh nhân bởi vì té từ cầu thang xuống, có nên não có hơi chút chấn động, không thể nhanh hồi tỉnh như vậy, còn chân cô ấy cũng bị chấn thương, cho nên trong tuần này bệnh nhân không nên tiếp xúc với nước, như vậy mới có thể nhanh hồi phục." Bác sĩ nghiêm túc hướng Mật Nhu nói rõ bệnh tình Kính Huyễn.
"Làm sao lại nghiêm trọng như thế?" Mật Nhu nghe lời nói của bác sĩ, chân mày khẽ chau lại.
"Bởi vì khi ngã cầu thang không có bất kì phòng bị nào, cho nên lúc ngã xuống tương đối nghiêm trọng, nhưng thật may là không có gì đáng ngại." Lời của bác sĩ khiến Mật Nhu bớt đi lo lắng.
"Bác sĩ cám ơn ông, hiện tại có thể vào thăm cô ấy được không?" Mật Nhu lễ phép hỏi thăm ý kiến bác sĩ.
"Có thể, vậy tôi đi trước, có chuyện gì thì lập tức báo với tôi." Bác sĩ trả lời Mật Mhu, nhìn cô gật đầu một cái rồi rời đi.
Chương 55: Lo lắng cho bảo bối
"Cậu tới rồi àh, ha ha." Kính Huyễn bây giờ đã tỉnh lại, nhìn thấy Mật Nhu vào phòng bệnh, vui vẻ chào hỏi.
"Đúng vậy, cái cậu này làm cái gì vậy hả, hại tớ lo lắng gần chết." Mật Nhu nhìn sắc mặt Kính Huyễn tái nhợt, cũng đau lòng muốn chết.
"Không có gì rồi, chỉ là một phút không cẩn thận ngã cầu thang mà thôi, không có gì lớn, chờ thêm mấy ngày là có thể chạy nhảy bình thường được rồi." Kính Huyễn nhìn Mật Nhu vì cô mà lo lắng, nên giọng nói có chút nhẹ nhàng đùa giỡn, chính là muốn không khí vui lên một chút.
"Cậu cho là mình không hiểu biết con người cậu hay sao, mình đã dặn dò cậu rất kỹ, đến cùng vẫn là có chuyện gì xảy ra? Mình trước khi bước vào đây nhìn thấy Húc Nhật cùng Diêm Hỏa bộ mặt của cả hai nóng đến mức phát hỏa đó." Mật Nhu cũng không phải là tốt bụng như vậy, tưởng cô dễ gạt như vậy sao, cô kết làm tỷ muội với Kính Huyễn thật đúng là thất bại.
"Ha ha, bị cậu đoán trúng đúng rồi, được rồi mình khai ra hết, được chứ." Kính Huyễn thấy không thể gạt được Mật Nhu, đàng đem chuyện đã xảy ra khai báo hết.
"Cái gì, sao cậu lại ngu ngốc như vậy, làm mình biến thành miếng thịt kẹp bánh hả? Thật là sống không nổi, tớ cầu xin cậu lần sau gặp phải loại chuyện như vậy cậu nên cách xa một chút, thật tức chết đi được ai bảo không nghe khuyên bảo." Mật Nhu nghe Kính Huyễn kể chuyện đã xảy ra, rất muốn lấy tay gõ lên đầu Kính Huyễn để cảnh tỉnh cô, nhưng nhìn thấy bộ dạng cô bây giờ là bệnh nhân nên bỏ qua ý nghĩ này.
"Nhưng mà bọn họ vì mình mới như vậy, mình không thể trơ mắt nhìn họ đả thương nhau." Kính Huyễn nghe Mật Nhu mở miệng dạy dỗ cô, bèn uất ức muốn biện giải cho mình.
"Cho nên tớ mới nói cậu ngốc, bọn họ bị thương là chuyện của bọn họ, cậu xem cậu muốn giúp đỡ hai người họ, nhưng thành ra thế nào, ngược lại làm cho mình bị thương, xem ra cậu không có chịu nghe lời mình dặn dò rồi." Mật Nhu thật sự bị cô nàng ngốc nghếch Kính Huyễn này làm cho tức chết, bình thường thông minh như vậy, nhưng khi gặp chuyện liên quan đến tình cảm thì như là đứa ngốc.
"Cậu mới là đứa ngốc, nhìn thấy có người vì mình bị thương làm sao có thể làm ngơ được." Kính Huyễn không phục lời nói của Mật Nhu, yếu ớt muốn kiên định lập trường của mình.
"Tớ nói cậu chính là đứa ngốc, đần độn, tớ không thể để hai cục cưng sau này lớn lên cũng trở nên ngu ngốc như cậu, xem ra từ đây về sau tớ nên dạy dỗ tốt hơn cho hai bảo bối." Mật Nhu thấy lời nói của mình không cách nào đả thông Kính Huyễn, vừa nghĩ tới hai bảo bối về sau có thể trở nên giống như Kính Huyễn, trong lòng quyết định sẽ bảo bọc tốt hai bảo bối.
"Cậu muốn làm gì? Hai đứa còn nhỏ như vậy, cậu không nên làm hư bọn chúng." Kính Huyễn nhìn vẻ mặt của Mật Nhu, cũng biết chính xác không có chuyện tình tốt lành gì xảy ra, cô cũng không thể nhìn thấy hai cục cưng của mình bị Mật Nhu truyền thụ những thứ vô dụng.
"Mình sẽ dạy dỗ làm hư bọn trẻ của cậu àh? Cậu cũng thiệt là." Mật Nhu vẫn còn cao hứng, bị một câu nói Kính Huyễn đánh úp làm cho cười lạnh, thật là không chút tình người, dội cho cô gáo nước lạnh.
"Mình sao ấy, làm sao lại cảm thấy hình như là đúng như vậy" Kính Huyễn quan sát Mật Nhu thấy biểu tình của cô là lạ, sau mới chậm rãi nói ra một câu khiến Mật Nhu không có lời nào đáp lại cô.
"Cậu thật sự là ..." Mật Nhu bị Kính Huyễn chọc giận tức nói không ra lời, chỉ có thể nhìn chằm chằm Kính Huyễn, thiệt là, luôn dập tắt sự hưng phấn của cô mà.
"Mẹ, chúng con tới thăm mẹ đây." Đình bảo bối cùng Hoan bảo bối, hai tiểu tử cùng mở cửa phòng bệnh, vui vẻ nói mình đã tới.
"Hai cục cưng thế nào theo tới đây hả? Không có ở nhà ngoan ngoãn làm bài tập sao?" Kính Huyễn nhìn hai cục cưng trong lòng đầy cao hứng, nhưng chẳng phải bây giờ là nên ở trong nhà sao?
"Bài tập chúng con cũng làm xong rồi, hơn nữa mẹ bị thương, chúng con nhất định phải tới thăm mẹ hì hì." Hoan bảo bối thanh âm ngọt ngào làm nũng, chạy đến bên giường bệnh Kính Huyễn vui vẻ nói.
"Vậy thì tốt, mẹ không có chuyện gì, chờ một chút là có thể xuất viện luôn." Kính Huyễn thỏa mãn nhìn hai tiểu bảo bối mình thích nhất, cho dù có đau, nhìn đến hai cục cưng trên mặt nụ cười sáng lạn cũng đều biến mất.
← Ch. 052 | Ch. 054 → |