Vay nóng Tima

Truyện:Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy - Chương 146

Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy
Trọn bộ 150 chương
Chương 146
Kính Huyễn khóc rống
0.00
(0 votes)


Chương (1-150)

Siêu sale Lazada


"Cho dù cô có hận, thì cũng do cô gây ra với tôi." Quỷ Y nói với bộ dạng thật hòa nhã, lại còn bị người phụ nữ nhỏ bé này cự tuyệt, tức giận nói xong câu sau cùng, rời khỏi phòng của Mật Nhu, cùng lắm về nhà gặm mì ăn liền, còn tốt hơn là không có cái gì để ăn.

"Đúng là, cô thật là độc ác." Linh cũng học theo cách nói của Quỷ Y, sau cũng giận đùng đùng rời đi, ăn không được món ăn ngon, thì tự mình đi ra bên ngoài ăn còn nhiều thứ lắm mà.

"Đáng ghét, cuối cùng hắn cũng đã đi, hiện tại cuối cùng cũng có thể an tĩnh ăn bữa cơm rồi." Đường Đường thấy hai người tức giận đùng đùng bỏ đi, tâm tình trở nên vô cùng tốt gọi mọi người cùng nhau ăn, kêu Hoan bảo bối đi vào trong phòng gọi Hạo ra cùng nhau ăn bữa cơm, còn mình vẫn ở trong phòng bếp lấy món thịt bò kho tàu cũng vừa làm xong, lấy ra để cùng nhau chia sẻ với mọi người.

"Nói thật đi Đường Đường, trước khi chúng tôi chưa đến, cậu và Quỷ Y xảy ra chuyện gì có phải không? Bằng không sao lại tức giận như vậy?" Sau khi Mật Nhu đã ăn uống đầy đủ, nằm trên ghế salon nghĩ đến một giờ trước khi vẫn còn khó chịu như vậy, nhanh hỏi ngay Đường Đường đang ngồi bên cạnh mình giải thích rõ mọi việc ra?

"Gặp quỷ, chúng tôi có thể phát sinh ra chuyện gì, chỉ là tôi xem hắn ta giống như ăn trộm, sau đó rùm beng lên chứ sao." Đường Đường rất chột dạ nói, không muốn nói buổi sáng mình bị cái tên Quỷ Y kia cưỡng hôn, trong lòng cô cũng rất tức giận, khi nụ hôn đầu của mình lại bị đoạt đi như vậy.

"Nhưng mà theo mình biết thì cậu không phải là người dễ dàng tức giận như vậy, hơn nữa còn biểu lộ căm ghét rõ ra như vậy, mà các người lại là lần đầu tiên gặp mặt nữa." Mật Nhu không nhìn thấy vẻ mặt chột dạ của Đường Đường, cau mày nghĩ đến chuyện này không có đơn giản như thế nào đó.

"Cái tên đó đáng bị đánh đòn, chỉ cần nhìn hắn là thấy ghét rồi, lý do này đã đủ chưa?" Đường Đường bất đắc dĩ nói, cười châm biếm, chuyện bị cưỡng hôn mất mặt như vậy nếu nói cho Mật Nhu nghe, đến lúc đó còn không bị cười nhạo sao, xem ra vẫn không nên nói ra chuyện này, cần phải xem lại ở một góc độ nào đó một chút mới được.

"Biết rồi biết rồi, có gì phải tức giận, mình đi xem Kính Huyễn một chút, coi cô ấy thế nào rồi." Mật Nhu thấy Đường Đường lại muốn nổi giận, nhanh chóng thoát khỏi hiện trường, vội vàng nói một câu xong rồi chạy thẳng đến phòng của Kính Huyễn.

"Thiệt là, có cần phải chạy trốn nhanh như vậy không? Mình cũng không phải là ma quỷ mà." Đường Đường thất vọng nhìn về phía bóng lưng Mật Nhu mà oán trách, cũng không còn chuyện gì làm sao mình không đi tìm hai nhóc kia để đùa giỡn nhỉ.

Vài ngày sau đó Kính Huyễn vẫn không có tỉnh lại, đám người Mật Nhu rất lo lắng, Đường Đường cũng ngày ngày tới nhà của Mật Nhu lo chăm sóc cho hai đưa bé kia, ngày ngày cùng với Quỷ Y không ngừng tranh cãi ầm ĩ vì những chuyện nhỏ nhặt, hai người quả giống như một cặp oan gia, chỉ là không ngừng cầu xin đáng thương với Đường Đường, rốt cuộc cô đồng ý cho tăng thêm một đôi đũa cho anh, nhưng Đường Đường vẫn không ngừng cáu gắt với Quỷ Y, nhưng cho dù vậy miễn sao có lộc ăn là tốt lắm rồi.

Cũng không biết lúc nào thì Tạ Tiêu đã tìm được địa chỉ nơi sinh sống của Mật Nhu, thật sự rất 'quan tâm' nên cho người đưa giỏ trái cây đến, ngày ngày đều đem tới, hơn nữa còn lấy danh nghĩa của Diêm Hỏa, làm Mật Nhu tức giận muốn lấy mạng ngay, bởi vì mỗi ngày cô đều nhìn thấy trên bìa mặt tờ báo đều có hình của Diêm Hỏa, càng thêm đáng giận hơn nữa, mỗi ngày đều ôm một người phụ nữ, lại còn không hề giống nhau.

Tâm tình mọi người càng phức tạp, rốt cuộc ngày thứ tư thì Kính Huyễn cũng đã tỉnh lại, chỉ là khi tỉnh lại liền tiếp nhận chuyện tình tàn nhẫn như vậy, thật là làm cho người ta cảm thấy rất khó chịu.

"Kính Huyễn, cậu cũng không cần vì cái hạng đàn ông không có lương tâm mà làm tổn thương đến mình. Bây giờ cậu cần nghỉ ngơi để cho khỏe lại, cậu đừng nghĩ nhiều đến chuyện của người đó." Mật Nhu vẫn nhìn ngơ ngác khi thấy Kính Huyễn chảy nước mắt, cô cũng sắp khóc theo rồi, đều do chính mình không tốt, sao lại không cẩn thận lỡ miệng nói ra như vậy, làm hại Kính Huyễn vừa tỉnh dậy liền đau khổ như vậy.

"Mật Nhu, để cho mình yên tĩnh một chút đi, cậu đi ra ngoài trước đi?" Một lúc lâu Kính Huyễn không dám mở miệng nói, cố gắng dùng thanh âm khàn khàn khẩn cầu nhìn Mật Nhu nói, bây giờ trong lòng cô rất đau đớn, không biết vì sao khi nhìn thấy trong hình Diêm Hỏa ở cùng với người phụ nữ khác, tim lại đau đớn đến như vậy.

"Kính Huyễn" Mật Nhu lo lắng nhìn Kính Huyễn. Hiện tại thì Kính Huyễn đã khỏe, nhưng Mật Nhu lại không yên tâm để một mình cô ở bên trong phòng.

"Không có chuyện gì đâu, không cần lo lắng cho mình sẽ làm ra chuyện gì ngốc nghếch, mình sẽ lo nghĩ thật tốt về con đường sau này của mình." Kính Huyễn biết Mật Nhu đang lo lắng cái gì, nói lời bảo đảm với Mật Nhu.

"Được rồi, vậy cũng tốt, cậu chờ mình một chút, mình đi gọi Đường Đường nấu chút thức ăn ngon cho cậu." Mật Nhu cũng không nói gì, cầm khay ra khỏi phòng của Kính Huyễn, để cho Kính Huyễn ở trong không gian yên tĩnh của mình, ch ỉnh đốn lại chút tâm tình.

Sau khi Mật Nhu rời khỏi phòng, Kính Huyễn mới dám thỏa sức khóc lên, khóc đến âm thanh trở nên khàn khàn, khóc đến nước mắt nước mũi chảy tràn lan trên bộ mặt cô mà cũng không hề để ý đến, trong lòng chính là muốn khóc hết nổi đau ra ngoài, trong thâm tâm tự nói với chính mình, hãy khóc hết đi, sau đó quên đi đoạn tình cảm hoang đường này, về sau hãy sống thật tốt vào là được.

"Mật Nhu, sao cậu lại khóc?" Vốn Đường Đường muốn đi xem Kính Huyễn một chút, lại phát hiện Mật Nhu ở trước của phòng của Kính Huyễn khóc, lo lắng hỏi Mật Nhu.

"Không có gì, chỉ là chợt muốn khóc một chút thôi, đi nào, Kính Huyễn đã tỉnh dậy, chúng ta nên đi làm chút điểm tâm cho cô ấy ăn đi." Mật Nhu vội vàng lau nước mắt đi, nhìn về phía Đường Đường đang quan tâm đến mình nói, miễn cưỡng cười, chỉ là nụ cười đó khi nhìn vào so với việc khóc còn khó coi hơn rất nhiều.

"Chờ một chút, cậu có nghe tiếng khóc hay không, có phải Kính Huyễn ở bên trong khóc có đúng không?" Đường Đường có thính lực rất tốt, nghe tiếng khóc của Kính Huyễn ở bên trong, nhìn Mật Nhu nghi ngờ hỏi, không hiểu sao Kính Huyễn vừa tỉnh dậy thì đã khóc rồi?

"Cho Kính Huyễn một chút không gian đi, chúng ta không nên đi vào trong, mình sẽ nói cho cậu biết chuyện gì đã xảy ra." Mật Nhu kéo tay Đường Đường không để cho Đường Đường đi vào, để tránh làm tổn thường đến Kính Huyễn, Đường Đường liền nhúm người, đi vào trong phòng bếp.

"Cậu hãy nói ra sự thật cho mình biết đi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Kính Huyễn hả? Tại sao vừa tỉnh dậy lại khóc hả?" Sau khi Đường Đường bị Mật Nhu kéo vào bên trong nhà bếp, rất nôn nóng sốt ruột khi không thể chờ đợi nổi nữa, rất muốn Mật Nhu giải thích cho mình rõ một chút, khi nhìn thấy hai người bạn tốt khóc đến thương tâm như vậy, còn mình lại không biết chuyện gì đang xảy ra, cô rất căm ghét cái cảm giác như thế này.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-150)