Vay nóng Tinvay

Truyện:Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy - Chương 102

Mẹ Của Đứa Trẻ Đừng Chạy
Trọn bộ 150 chương
Chương 102
Tìm bạn trai đầu bếp
0.00
(0 votes)


Chương (1-150)

Siêu sale Lazada


"Không được, đây là tôi làm cho Kính Huyễn, không có phần của các người." Diêm Hỏa không đồng ý Kính Huyễn đem thành quả của mình cho tình địch ăn, Tiêu cố ý tới chính là muốn khiêu chiến sự kiên nhẫn của anh.

"Tất cả mọi người đều đói bụng, anh làm nhiều hơn một chút không được sao, xem như bọn họ là khách quý tới nhà vậy." Kính Huyễn nhìn Diêm Hỏa biểu tình như một đứa trẻ sợ bị giành giật mất kẹo trong tay, không hiểu vì sao làm như vậy.

"Nhưng mà đó là anh làm cho em ăn, tại sao phải cho bọn họ ăn, hơn nữa còn là một kẻ đặc biệt, chuyên môn gây sự đối ngịch với anh." Diêm Hỏa quỷ dị nhìn Tiêu, nhìn tươi cười trên mặt anh ta, trong lòng của anh khó chịu muốn đánh người rồi.

"Bằng không tôi tới giúp anh, tôi cũng biết làm một chút." Vẫn không một ai lên tiếng, Dương Lịch đề nghị, thấy Kính Huyễn trong tình thế khó xử, Dương Lịch không nhịn được bèn đứng ra muốn giúp đỡ.

"Anh cũng biết, có chắc không phải chỉ vì sĩ diện chứ?" Diêm Hỏa không tin tưởng nhìn trên người Dương Lịch một chút, cuối cùng lắc đầu một cái, nói không đồng ý.

"Ừhm, trước kia ba bữa cơm của Kính Huyễn đều do tôi phụ trách, đối với tôi mà nói đó chỉ là chuyện nhỏ." Dương Lịch không so đo cái nhìn không tin tưởng của Diêm Hỏa, trước kia vì dụ dỗ Kính Huyễn ăn cơm, nên Dương Lịch cố ý đi học nấu ăn, , mỗi ngày nấu mỗi món, đa dạng làm cho Kính Huyễn ăn.

"Chúng tôi cũng biết, chỉ là nấu cơm thôi chẳng có gì là to lớn không làm được cả." Húc Nhật cùng Tiêu không cam chịu yếu thế lên tiếng nói, Kính Huyễn cùng Mật Nhu nghe được, hai người trên mặt cũng tràn đầy hắc tuyến, hiện tại là như thế nào, chẳng lẽ đang thịnh hành người đàn ông đều vào bếp sao? Còn so đo giành nấu với nhau.

"Ha ha! Nếu không các người liền tranh tài với nhau một chút người nào làm tốt nhất, có muốn hay không." Mật nhu hưng phấn hướng bốn người đàn ông mà nói, tranh tài, hơn nữa có thể ăn được nhiều món ăn ngon.

"Không được, như vậy thật phiền toái, cũng không phải là chuyện gì lớn." Kính Huyễn không một chút hưng phấn như Mật Nhu, lo lắng bốn người này thi nhau tranh tài sẽ phá hư cái phòng bếp này, thật không tốt chút nào.

"Không phiền toái, tôi chấp nhận." Diêm Hỏa lên tiếng đầu tiên, sau khi nói xong còn khiêu khích nhìn Dương Lịch một cái, chắc chắn thế nào cũng sẽ không bại dưới tay người đàn ông đã từng yêu thương Kính Huyễn.

"Vậy tôi cũng tiếp nhận." Dương Lịch không suy tính liền chấp nhận lời khiêu chiến của Diêm Hỏa, anh cũng sẽ không thua anh ta.

"Chúng tôi cũng chấp nhận, ha ha nhất định là cuộc thi đầy thú vị." Tiêu không cần thông qua sự đồng ý của Húc Nhật, lại còn giúp Húc Nhật báo danh, gương mặt hưng phấn cùng một dạng giống với Mật Nhu, bộ dạng dường như thật cao hứng.

"Các người tính làm cái gì, mọi việc đang êm đẹp tốt lành sao tự nhiên chuyển thành so tài. Tiêu, chẳng phải mới vừa rồi anh nói là đói bụng sao? Vậy thì anh nên ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cái này là được, tất cả các người không nên ồn ào náo loạn như vậy." Kính Huyễn nhìn ai nấy đều có vẻ mặt hưng phấn, đầy sát khí, vội vàng muốn kêu ngăn cản bọn họ dừng lại.

"Hiện tại anh không đói bụng nữa rồi, nếu muốn so tài, vậy sẽ phải chuẩn bị đồ, một giờ sau mọi người chuẩn bị đem tất cả đồ đưa đến đây, ai muốn nấu cái gì thì mua cái đó." Hiện tại Tiêu không có thời gian để ý tới Kính Huyễn, một bộ dáng háo hức chỉ mong được lập tức xuất phát, khuôn mặt cười đến rực rỡ, kêu mọi người chuẩn bị đồ một giờ sau quay lại.

"Đồng ý." Ba người đàn ông đồng thanh mở miệng, lúc này bọn họ cũng rất ăn ý không nói chuyện, tất cả đều tông cửa xông ra, đi tìm đồ cần mua.

"Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, đều là do cậu, không có gì sao lại nói so tài." Kính Huyễn nhìn thấy biểu hiện hưng phấn của bọn họ trước khi rời khỏi nhà, đứng nguyên tại chỗ duy trì trừng mắt, liếc nhìn oán trách kẻ đầu sỏ Mật Nhu.

"Không có chuyện gì, tài nấu nướng của bốn người họ rất khá, bây giờ so tài với nhau, chẳng phải là có thể thưởng thức được nhiều món ngon hơn nữa sao. Trời ơi, mình chỉ mới nghĩ đến thôi mà cũng đã chảy nước miếng rồi." Mật Nhu không có chút khẩn trương như Kính Huyễn, trong lòng chỉ đang ảo tưởng đến thức ăn ngon bọn họ sẽ làm, cô vẫn luôn yêu thích thưởng thức món ăn ngon, đây chẳng phải là một chuyện vô cùng tốt hay sao.

"Cậu lúc nào cũng nghĩ đến ăn, cậu không sợ bọn họ sẽ gây ra chuyện gì sao, phải làm sao bây giờ." Kính Huyễn thấy bộ dạng Mật Nhu nước miếng cũng muốn sắp chảy xuống, trừng mắt liếc Mật Nhu.

"Không cần lo lắng, cậu thật hạnh phúc, quen biết bốn người đàn ông đều có tài nấu nướng, cậu thật hạnh phúc, mình ngưỡng mộ cậu lắm luôn đó." Hiện tại Mật Nhu đang mong chờ được thưởng thức món ăn, sau khi nói xong hai mắt như sáng rực lên, hâm mộ nhìn Kính Huyễn.

"Cầu xin cậu, không nên nghĩ đến thức ăn ngon cậu liền thay đổi biến thành con sói đói khát được không, mình cũng muốn nổi cả da gà, người không biết còn tưởng rằng cậu đang làm gì đó." Kính Huyễn không chịu được nhìn Mật Nhu, không một ai biết một bộ mặt khác của Mật Nhu, nhược điểm của cô chính là thức ăn ngon, hoàn toàn bất lực không có một chút đề kháng chống lại sự cám dỗ của nó.

"Cậu không hiểu được mị lực của nó đâu, mình thật sự hi vọng, sau này tìm được người yêu biết nấu nướng thì tốt quá. Như vậy thì ngày ngày đều có món ngon để ăn." Mật Nhu càng nói càng hưng phấn, sau đó vẻ mặt như kiên định, quyết định lời cô vừa nói.

"Vậy thì cậu nên đi tìm bạn trai làm đầu bếp đi, cũng rất dễ dàng tìm, như vậy thì cậu muốn ăn cái gì thì anh ta đều làm cái đó cho cậu." Kính Huyễn chẳng thèm để ý tới bộ dạng đang ngây dại mơ tưởng của Mật Nhu, ăn thức ăn Diêm Hỏa làm cho cô, nếu chờ đến khi bọn họ tranh tài làm xong, chắc có lẽ cô chết vì đói trước.

"Không cần, đầu bếp thì mỗi ngày đều nấu nướng trên người toàn là mùi khói dầu, một chút cũng không tốt, mình không cần, mình chỉ muốn tìm kiếm người đàn ông biết làm món ăn ngon thôi." Mật Nhu cẩn thận suy nghĩ 'đề nghị'của Kính Huyễn. Cuối cùng cau mày xóa bỏ suy nghĩ đó trong đầu, mặc dù đầu bếp rất tốt, nhưng trên người toàn là mùi của khói với dầu, cô cũng không thích.

"Mình nói vậy mà cậu cũng tưởng là thật?" Kính Huyễn nhìn dáng vẻ Mật Nhu thật ngu ngốc, cô cũng chỉ tùy tiện nói ra thôi, mà nha đầu ngốc này lại cho là thật, rồi còn suy nghĩ cẩn thận đến như vậy.

"Đó là cậu nói tìm bạn trai làm đầu bếp, người ta liền suy nghĩ tới, như vậy cũng không được hay sao." Mật Nhu khổ sở nói, cô suy nghĩ cẩn thận đến như vậy cũng không đúng sao?

"Ha ha! Mật Nhu, thật sự là nhắc đến ăn, cậu sẽ đần độn, thật sự thì vấn đề này kẻ ngu ngốc như cậu cũng muốn." Sau khi Kính Huyễn nghe Mật Nhu giải thích, không nhịn được cười to, làm cho mặt của Mật Nhu càng lúc càng đỏ. Rốt cuộc thích người nào? "Cậu không được nói nữa, không được cười, còn cười nữa thì mình không khách khí nha." Mật Nhu bị tiếng cười khoa trương của Kính Huyễn làm cho đỏ mặt tía tai, từ từ duỗi hai tay về phía Kính Huyễn, muốn dùng gãi nhứa mà Kính Huyễn sợ nhất mà uy hiếp.

"OK, OK, không cười, không cười nữa, cậu lấy tay ra đi, nếu không mình sẽ không kìm chế mà bật cười." Kính Huyễn nhìn Mật Nhu đang nhanh tay đưa tới bên hông mình, vội vàng khoát tay bảo Mật Nhu dời tay đi, cố gắng ngăn lại tiếng cười.

"Hừ, xem cậu còn dám cười mình nữa không, sao bọn họ còn chưa quay lại, chẳng phải gần qua một giờ rồi sao." Mật Nhu thấy Kính Huyễn không cười nữa, liền theo Kính Huyễn ngồi trên ghế sa lon, nhìn đồng hồ treo trên tường, phát giác thời gian gần qua một giờ rồi, mà sao vẫn chưa thấy có người tới.

"Cậu vừa mới nói, thì đã có người xuất hiện, thật là trùng hợp." Kính Huyễn vốn còn muốn nói chờ thêm chút nữa, lại thấy Dương Lịch từ bên ngoài từ từ đi tới, một tay xách một túi đồ.

"Anh đã mua những cái gì? Em xem một tí." Thái độ bây giờ của Mật Nhu đối với Dương Lịch không còn lạnh lùng như trước, nguyên nhân chủ yếu là do hôm nay anh làm thức ăn ngon, lý do như vậy làm cho người ta nghe thật sự là có chút đổ mồ hôi.

"Ừh, đều là món Kính Huyễn thích ăn, một chút đồ hải sản, còn nữa... , anh chuẩn bị làm bánh ngọt." Dương Lịch mỉm cười giới thiệu những thứ mình mới mua, ánh mắt đầy dịu dàng nhìn về phía Kính Huyễn, anh nguyện ý tham gia cuộc so tài này là vì Kính Huyễn chỉ cần cô có thể ăn món mà anh tự tay nấu cho cô, hy vọng có thể nhìn thấy Kính Huyễn vì được ăn ngon mà nở nụ cười rực rỡ, thật đáng.

Một hồi yên tĩnh, bị Dương Lịch vừa nói như thế, Mật Nhu lúng túng không biết nói cái gì cho phải, Kính Huyễn cũng không nói, không biết là nên tức giận, hay là nên vui vẻ.

"Mình lên lầu trước." Kính Huyễn nhìn Dương Lịch một chút, hốt hoảng không biết đáp lại thâm tình của Dương Lịch như thế nào, chột dạ muốn lên lầu.

"Kính Huyễn." Dương Lịch muốn Kính Huyễn ở lại, nghĩ muốn nói gì đó với cô, trong lòng đấu tranh, cuối cùng lắc đầu một cái, nói: "Không có gì, em nên đi nghỉ ngơi một chút."

"Ừhm." Kính Huyễn không quay đầu lại liền đi lên lầu, trốn vào trong phòng.

"Kính Huyễn, có phải cậu vẫn còn tình cảm với Dương Lịch?" Mật Nhu đi vào phòng Kính Huyễn, thấy Kính Huyễn đang ngơ ngác ngồi trên giường, không biết cô nghĩ cái gì?

"Mình cũng mơ hồ, không hiểu, rõ ràng là mình nên hận anh ấy, nhưng khi anh ấy nói đều mua những thứ mình thích ăn, nhìn thấy anh ấy mỉm cười nói về sở thích của mình, có lẽ là, từ lúc đó mình không còn ác cảm với anh ấy!" Hiện tai Kính Huyễn rất là mơ hồ, không hiểu lòng mình đến cùng có còn hận Dương Lịch hay không, có thể nói, nhìn thấy một khắc kia của anh, cô không còn hận nữa.

"Có lẽ sau này cậu sẽ hiểu rõ, mình muốn cậu nói thật cho mình biết, cậu có cảm nhận gì về Diêm Hỏa?" Mật Nhu thở dài, đi tới bên cạnh cùng ngồi trên giường với Kính Huyễn, hỏi vấn đề mà bản thân cô vẫn đang thắc mắc.

"Diêm Hỏa? Nói thật mình cũng không biết, lúc mới đầu thì rất ghét anh ta, bởi vì anh ta là loại người mà mình chán ghét nhất, nhưng sau khi sống chung một thời gian, mình phát hiện, anh ta còn có nhiều mặt mà mình chưa từng thấy." Kính Huyễn nói tới chỗ này, nhớ lại tối ngày hôm qua, bộ dạng sau khi Diêm Hỏa uống say, giống đứa bé hờn dỗi đòi hôn, không khỏi bật cười, bây giờ suy nghĩ lại thật sự là thật buồn cười.

"Thảm rồi, thảm rồi, xem cậu ngu ngốc như vậy, tám phần là thích tên kia, xem ra Kính Huyễn của chúng ta đã yêu rồi, xem ra Dương Lịch không có hy vọng gì." Mật Nhu nghe Kính Huyễn nói xong, cảm thấy quái lạ, bộ mặt khoa trương thống khổ nhìn Kính Huyễn.

"Cậu nói cái gì, mình chỉ là cảm nhận sao nói vậy thôi, cậu không cần suy diễn sâu xa như vậy, thật không chịu nổi." Kính Huyễn không thừa nhận điều Mật Nhu nói, mất hứng phản bác lại, cô chỉ là nghĩ sao nói vậy thôi, sao có thể là thích.

"Có quỷ mới tin, xem mặt cậu cười đến rạng rỡ như hoa thế kia, đây là vẻ mặt thưởng thức." Mật Nhu không khách khí nói móc Kính Huyễn.

"Hai người mau xuống đây, bọn anh đã chuẩn bị xong." Đang lúc Kính Huyễn không tìm được lời nào để phản bác, thì Diêm Hỏa đang đứng trước cửa kêu Kính Huyễn, bảo hai người xuống lầu, nhất thời giúp Kính Huyễn đang bị Mật Nhu công kích cấp cứu ra ngoài.

"Được, chúng tôi lập tức đi xuống." Kính Huyễn nói xong đi trước, không cho Mật Nhu ở phía sau bất kỳ cơ hội nói chuyện nào.

"Em đi chậm một chút, đừng quên, chân của em còn đang bị thương." Diêm Hỏa cau mày nhìn Kính Huyễn, cô giống như thấy cái gì muốn nhanh chóng chạy xuống lầu, lo lắng nhìn chân bị thương của Kính Huyễn, mặc dù đã bình phục, nhưng vẫn phải chú ý một chút.

"Anh không cần lo lắng, ngược lại nhanh lên một chút tranh tài, bọn em cũng mau chết đói rồi." Mật Nhu nhìn dáng vẻ lo lắng của Diêm Hỏa, bảo anh không cần lo lắng cho Kính Huyễn, ngược lại bụng cô đói đến mức kêu ùng ục rồi, nên mau chóng tranh tài.

"Còn đang chờ hai người, nhanh đi xuống đi." Diêm Hỏa hướng Mật Nhu gật đầu một cái, sau đó đi xuống lâu, ba người đang đứng sếp hàng trong phòng bếp. Hoàn hảo phòng bếp Diêm gia khá lớn, cái gì cũng đầy đủ hết, cho nên chuẩn bị đồ cũng chỉ có chuẩn bị thức ăn, cái gì khác đều không cần chuẩn bị, tiết kiệm không ít thời gian.

"Vậy có thể bắt đầu được chưa, yêu cầu cuộc tranh tài là một giờ làm bốn món mặn một món canh, không có cái gì khó khăn chứ?" Mật nhu lấy tay chống cằm, nhìn bốn người đàn ông đứng trước mặt mình, không làm chỉ biết ăn không ai khác là Mật Nhu, đó là nhiệm vụ đơn giản nhất.

"Không thành vấn đề." Bốn người đàn ông ăn ý trả lời một tiếng, sau tất cả đều nhanh chóng chạy vào trong phòng bếp làm ra tác phẩm mình đắc ý nhất, mà hai nữ chính tốt nhất không nên giúp cái gì, an vị ở phòng khách, vừa nói chuyện phiếm vừa xem ti vi, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười khoa trương, hoàn toàn không bị dây vào không khí khẩn trương trong phòng bếp.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-150)